Khiếu Trạch về đến nhà đã là giờ cơm tối, anh vẫn chưa biết việc Lan Trúc có thai vì bà Nhỏ cấm không cho mọi người báo cho anh biết. Mà thực ra cũng không có bao nhiêu người biết chuyện này, đến cả bà Hai lớn còn không biết nữa là...
Bữa cơm tối với đầy đủ thành viên trong nhà, chỉ thiếu mỗi Lan Trúc không được khỏe nên không ra ăn. Khiếu Trạch cảm thấy Đình Đình hôm nay có hơi lạ, anh nhìn thấy sắc mặt của cô hơi kém, ăn cũng ít hơn bình thường. Thấy cô muốn bỏ đũa không ăn nữa, anh vội khuyên:
- Em ăn thêm đi, uống một chút canh hầm.
Đình Đình nhìn anh, cô lắc đầu, nhỏ giọng đáp:
- Em đầy bụng...
Anh lại hỏi:
- Cần uống thuốc không? Anh nói chú Á chuẩn bị cho em?
Cô lắc đầu:
- Dạ không cần đâu, lát là hết ấy mà.
Ở phía bên kia, bà Hai nhỏ nhìn vợ chồng Khiếu Trạch thì thầm tình tứ, bà buông đũa, trên môi là nụ cười đặc trưng rạng rỡ, bà nói:
- Đình Đình không khỏe hả con? Hay là... có thai rồi? Chà, nếu mà Đình Đình cũng có thai giống Lan Trúc thì nhà mình phải gọi là song hỷ lâm môn rồi nhỉ?
Lời vừa dứt, tất cả ánh mắt trên bàn tiệc đều đổ dồn về phía bà Hai nhỏ, đến cả ông Phó Hoa cũng nheo mày nhìn chằm chằm vào vợ bé của mình, ý tứ có chút nghi ngờ không tin tưởng. Bà Hai nhỏ nhìn thấy mọi người nhìn mình, bà lại cười, nụ cười xinh đẹp:
- Ủa, sao mọi người nhìn tôi vậy, bộ mọi người không biết chuyện gì hả?
Bà Hai lớn nghiêm giọng:
- Mỹ Liên, cô nói... Lan Trúc có thai?
Bà Hai nhỏ gật đầu giả lả:
- Dạ đúng rồi, ủa mà khoan đã, chị hỏi em vậy là chị... chưa biết chuyện hồi chiều hả? Hồi chiều thím Nhỏ đây cho mời thầy Châm tới khám cho con bé Trúc... ổng nói là con bé có thai mà.
Dừng đoạn, bà Hai nhỏ lại nhìn về phía bà Nhỏ đang ngồi chỉnh tề trên ghế, bà vờ ngạc nhiên, hỏi:
- Ra là thím Nhỏ chưa có nói cho mọi người nghe hả?
Bà Nhỏ hết sức bực mình vì cái miệng nhiều chuyện của chị dâu, bà vốn dĩ muốn giữ kín chuyện này vì không muốn đẩy Đình Đình vào thế khó. Với lại, chuyện Lan Trúc có thai, bà gặng hỏi mãi mà Lan Trúc không chịu hé miệng nói một chữ nào, với kiểu con dâu như vậy, bà thật sự có chút nghi ngờ. Định bụng là giấu chuyện này trước, ai mà ngờ lại bị cái miệng bà tám của Mỹ Liên phá hư... tức chết bà mà.
Khiếu Trạch là người kinh ngạc nhất, anh nhìn chằm chằm về phía mẹ mình, anh lạnh giọng, ngờ vực hỏi:
- Mẹ, Lan Trúc... có thai à?
Bà Nhỏ hết cách, lúc này cơ bản là không thể giấu được, bà đành gật đầu, vừa trả lời vừa nhìn chằm chằm về phía bà Hai nhỏ, ý tứ chán ghét:
- Ừm, có thai rồi.
Ba chữ "có thai rồi" từ miệng của bà Nhỏ phát ra làm cho mọi người đang ngồi trong phòng ăn cảm thấy cả kinh không thôi. Đến cả người bình thường ít xen vào chuyện gia đình như cậu Hai cũng nhíu mày cảm thấy khác lạ. Phó Duy Tân là con trai lớn của ông Phó Hoa, cậu ấy lấy vợ đã hơn ba năm, vậy mà lại không bằng em trai mình vừa nạp thêm vợ bé được hơn một tháng...
Nhưng mà chuyện Lan Trúc có thai là chuyện tốt, nhà họ Phó đã lâu chưa nghe được tin tốt giống như thế này. Thân là cháu đích tôn, cậu Hai không thể không biết điều, vẫn nên nói mấy lời chúc phúc tới vợ chồng em trai:
- Chúc mừng cậu nhé Khiếu Trạch, đợi sinh cháu ra, anh thưởng lớn.
Tiếp sau cậu Hai là đến ông Phó Hoa, cậu Ba, bà Hai lớn và cả hai người, mợ Hai mợ Ba cũng lên tiếng chúc mừng Khiếu Trạch. Người làm xung quanh cũng cúi đầu cung kính nói lời chúc mừng, khắp nơi đều là những lời chúc phúc cho đứa bé trong bụng của Lan Trúc.
Đình Đình ngồi bên cạnh chồng mình, cô đối với những lời chúc mừng kia đều giống như là gió thoảng mây bay. Mẹ chồng cô lúc chiều có an ủi động viên cô, bà bảo là cô phải thật bình tĩnh, mọi chuyện đã có bà lo. Cô mặc dù rất muốn bình tĩnh, rất muốn xem như là không có chuyện gì, nhưng mà thật tâm trong lòng cô lại đang dần dậy sóng. Lan Trúc là vợ bé của chồng cô, cô ấy hiện tại đang có thai, đứa bé trong bụng cô ấy là con của chồng cô... bảo cô làm sao bình tĩnh cho được?
Bà Hai nhỏ vừa nhìn là biết Đình Đình đang rất không vui, chẳng qua là bà vờ như không biết, lại còn giả lả ngọt giọng nói với Đình Đình.
- Con bé Trúc này thấy vậy mà có phúc quá luôn đó, mới bước vào cửa đã mang thai, đứa bé sinh ra chắc chắn sẽ được cưng chiều lắm đây. Đình Đình cũng mau mau sinh một đứa đi con, sinh cho vui cửa vui nhà.
Tâm trạng Đình Đình đã không được tốt, nghe thấy những lời nói móc kia của bà Hai nhỏ, cô rất muốn phản bác lại. Nhưng chưa kịp lên tiếng phản bác thì bà Nhỏ đã nắm tay cô giữ lại, ý của bà là không muốn để Đình Đình phát hoả ngay lúc này.
Lan Trúc là vợ bé của Khiếu Trạch, việc vợ bé mang thai con của chồng mình, đứng trên cương vị gì thì Đình Đình cũng phải học cách chấp nhận. Ban đầu là cô chấp nhận cho Lý Lan Trúc ở lại bên cạnh Khiếu Trạch, vậy thì bây giờ cô không thể tỏ ra thái độ bất mãn tức tối đối với cái thai của Lan Trúc. Đúng là cô được ông nội Phó yêu thương nhưng nếu cô mang tâm địa không tốt đối với con cháu của Phó gia... nhà họ Phó chắc chắn sẽ không nể mặt.
Nhà họ Phó đời thứ 38 chưa có hậu thế nối dõi, đây là việc rất nhạy cảm, cũng là việc khiến cho ông nội Phó luôn đau đầu lo lắng. Hiện tại các chi, các nhánh khác của Phó gia đều đã có con cháu nối dõi, vậy mà Phó gia dòng chính lại chưa có lấy một mụn cháu, đến cả một bé gái cũng không, việc này làm cho ông nội Phó cực kỳ khổ tâm. Nếu trước khi ông nội Phó mất mà cháu nối dõi vẫn chưa xuất hiện, vậy thì rất có khả năng, đại gia tộc Phó gia sẽ không chấp nhận để con cháu của ông nội Phó tiếp tục giữ quyền kế thừa. Một gia đình không thể có con nối dõi, theo quy tộc gia phả, đó là do không có phúc đức. Mà một người đã không có phúc đức, vậy thì không đủ tư cách để kế thừa quyền lực của đại gia tộc...
Đình Đình suy nghĩ được thông suốt, cô lại thầm cảm ơn mẹ chồng đã kịp thời ngăn cản không để cô phát hoả ngay lúc này. Đứa bé trong bụng Lan Trúc đang là tâm điểm, cô không thể phạm vào sai lầm không đáng có. Lại nhìn về phía bà Hai nhỏ, cô cố nở một nụ cười hiền dịu, cô nói:
- Lời của bác nhỏ đúng lắm, con sẽ cố gắng ạ.
Bà Hai nhỏ không trả lời, bà cười cười nhìn cô, nụ cười như trào phúng, mà cũng giống như là đang hả lòng hả dạ. Bà trước giờ không thích Đình Đình, người không được ai xem trọng và quan tâm như bà, nhìn thấy cô được ông nội Phó yêu thương, bà nhìn kiểu gì cũng thấy không vừa mắt. Với lại, bà Hai nhỏ là vợ của ông Phó Hoa, nói gì thì nói, bà vẫn là người đứng cùng phe với bà Hai lớn. Mà việc Lan Trúc có thai, bất kể là vợ lớn hay là vợ nhỏ của ông Phó Hoa đều không một ai cảm thấy vui mừng được cả. Đứa bé này của Lan Trúc mà là con trai, vậy thì không cần nói cũng biết là ai sẽ có lợi thế nhiều hơn rồi?!
....................................
Bữa cơm kết thúc rất nhanh, Khiếu Trạch vừa buông đũa là liền đi thẳng đến gian B, không cần gõ cửa, anh tự tiện mở gấp cửa phòng của Lan Trúc. Nhìn thấy Lan Trúc đang ăn cơm trong phòng, anh vừa nhìn thấy cô ấy thì đã phát hoả, nếu không phải vì nghi kỵ cô ấy đang mang thai, anh đã kéo cô ấy hỏi cho ra lẽ. Cố nhịn cơn tức vào trong lòng, anh bước đến chiếc bàn nhỏ giữa phòng, kéo ghế ngồi xuống, anh gằn giọng, hỏi:
- Lý Lan Trúc, cô rốt cuộc là đang giả điên giả khùng gì vậy?
Lan Trúc đưa mắt nhìn anh chăm chú, gương mặt cô ấy nhỏ nhắn không trang điểm phấn son, đôi mắt chớp chớp ngờ ngệch lạ thường. Cô ấy đặt bát cơm xuống bàn, hai tay để trên đùi, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ sệt.
Khiếu Trạch mất hết kiên nhẫn, anh đẩy ly nước trên bàn xuống đất khiến ly nước vỡ tan tành. Anh giận đến không thể khống chế được, lời nói như mang theo ngọn lửa cháy rực.
- Tôi hỏi cô... đứa bé trong bụng cô... là con của ai?
Lan Trúc nghe hiểu những lời anh nói, mặc dù cô ấy khờ khạo ngốc nghếch nhưng những lời nói giao tiếp bình thường cô ấy vẫn nghe và hiểu rõ. Chẳng qua là khi Khiếu Trạch hỏi đến đứa bé trong bụng cô ấy, cô ấy giống như là tức giận, hai mắt đột nhiên mở to trừng ra nhìn anh. Lan Trúc không trả lời nhưng lại dùng tay để biểu hiện ý tứ của mình cho anh biết.
Nhìn thấy động tác tay của Lan Trúc, Khiếu Trạch cảm thấy mình sắp bị điên rồi. Thế quái nào cô ta lại chỉ vào anh, ý bảo anh là cha của đứa bé?
Anh đứng dậy đi vòng đến trước mặt Lan Trúc, anh giữ lấy cổ tay cô ấy siết chặt, giọng nói hiện rõ sự tức giận:
- Cô đùa tôi phải không? Tôi và cô ngủ với nhau khi nào? Hả?
Lan Trúc hoảng loạn, cô ấy không dám vùng vẫy trước cơn thịnh nộ của Khiếu Trạch. Trong lúc Khiếu Trạch đang phát hoả vì bị bắt đổ vỏ thì Lan Trúc lại đột nhiên rơi nước mắt. Đây rõ ràng là những giọt nước mắt uất ức, nước mắt của sự tủi thân, nước mắt của sự giận dỗi...
Việc Lan Trúc khóc lại khiến cho đầu óc của Khiếu Trạch muốn nổ tung, anh cảm thấy bản thân mình sắp không thể chịu nổi rồi, sắp điên đến nơi rồi. Rõ ràng là anh chưa hề đụng vào cô ta, vậy mà cô ta lại có thai. Đã vậy khi anh hỏi cô ta mang thai con của ai, cô ta lại khóc lóc như kiểu anh là người đàn ông phụ bạc vậy. Nhịn không được lửa giận trong lòng, anh chửi thề phát tiết:
- Mẹ nó, khốn nạn thật mà!
Lan Trúc nghe anh chửi thề, cô ấy bắt đầu khóc thành tiếng. Gương mặt đẫm lệ, kèm theo đó là ánh mắt vừa sợ hãi cũng vừa giận dỗi, cô ấy chỉ tay vào bụng mình, rồi lại chỉ tay vào người anh, khó khăn lắm mới có thể mở miệng ú ớ nói một chữ méo xệch:
- Con...
Khiếu Trạch điên thật rồi, anh bị Lý Lan Trúc bức đến phát điên rồi. Khốn nạn, anh đã động vào cô ta đâu? Đã rất lâu rồi anh chưa gần phụ nữ, anh còn đang nhịn đến muốn phát bệnh đây này? Ở đâu ra mà có con với một người không hề ngủ cùng cơ chứ?
Buông tay Lan Trúc ra, anh ngồi xuống ghế, lại trầm mặc im lặng rất lâu. Anh im lặng để suy nghĩ, im lặng để bình tâm suy xét lại vấn đề. Phải mất hơn 15 phút, anh mới có thể bình ổn lại tâm trạng của mình. Đối diện với đôi mắt lo âu của Lý Lan Trúc, anh không phát hoả với cô ấy nữa, chỉ nghiêm túc hỏi một vài câu.
- Lý Lan Trúc, cô nói là... tôi là ba của đứa bé?
Lý Lan Trúc nhìn anh, cô ấy sợ sệt không dám trả lời ngay, phải mất mấy giây sau, cô ấy mới dám gật đầu xác nhận.
Khiếu Trạch hít vào một hơi, anh bình tĩnh hỏi tiếp.
- Cô chắc không? Cô chắc là tôi và cô... đã làm chuyện đó?
Hai má của Lý Lan Trúc đột nhiên đỏ lên, cô ấy cúi thấp đầu không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cuối cùng vẫn là gật gật đầu xác nhận.
Khiếu Trạch cảm thấy bản thân mình có chút mờ mịt, anh vừa tức giận lại vừa bức xúc cực độ. Nhưng khi nhìn thấy thái độ này của Lan Trúc, anh lại không biết phải nói với cô ta như thế nào. Cô gái này luôn nằm trong tầm kiểm soát của anh, cô ta là có bệnh thật, không phải là bệnh giả. Cộng thêm sự nghe lời và hiểu chuyện của cô ta, anh bắt đầu cảm thấy có tình tiết "cẩu huyết" trong vụ việc này rồi đây.
Suy xét lại một chút, anh cuối cùng cũng đưa ra được cách giải quyết cuối cùng.
- Được rồi, nếu cô cho rằng tôi là ba của con cô... vậy thì cô phải hiểu rõ một vấn đề... ngoài tôi ra thì chẳng có ai có thể bảo vệ được cho mẹ con cô. Cô sống từ nhỏ trong một gia tộc, dù đầu óc cô lúc này không được bình thường nhưng cô vẫn có thể hiểu được đôi chút về sự tàn khốc của giới hào môn... đúng chứ?
Lý Lan Trúc ngước đôi mắt lo lắng lên nhìn anh, cô ấy gật gật đầu, ý bảo là đã hiểu.
Khiếu Trạch nhướn mày, giọng điệu sắc lạnh căn dặn:
- Cô hiện tại là người của tôi, đứa bé trong bụng cô dù có phải là con của tôi hay không thì cũng đã lọt vào tầm ngắm của nhà họ Phó. Cô hiện tại mang danh phận là vợ của tôi, đứa bé trong bụng cô là con cháu của Phó gia, và ngay thời điểm này... Phó gia chỉ có một mầm non duy nhất chính là nó. Nếu cô dám phản bội lại tôi, dám qua mặt tôi, vậy thì cô đừng trách vì sao tôi độc ác với mẹ con cô. Ngoài tôi ra, chẳng ai dám đảm bảo sự bình an của cô và con cô... cô phải ghi nhớ điều này cho thật kỹ.
Dừng đoạn, anh lại nói tiếp:
- Sinh được đứa bé ra hay không là phụ thuộc vào cô, Phó Khiếu Trạch tôi không thiếu tiền để nuôi dưỡng một đứa bé. Chỉ là, Lý Lan Trúc cô phải nhớ... ngàn lần vạn lần... tôi không muốn phát hiện ra là cô đang âm thầm giở trò sau lưng tôi. Được rồi, dưỡng sức cho tốt, đừng để Lý Lan Quyên làm trò với cô, nhà họ Lý vẫn chưa buông tha cho cô đâu.
Khiếu Trạch nói xong liền xoay người rời đi, để lại Lý Lan Trúc một mình trong căn phòng sa hoa rộng lớn. Việc Lý Lan Trúc đột nhiên mang thai, và con của cô ấy là con của ai... quả thật là một câu hỏi hết sức nan giải. Khiếu Trạch chắc chắn là không hề đụng đến cô ấy, còn Lý Lan Trúc lại đinh ninh cha của đứa bé là Phó Khiếu Trạch. Lần này, Khiếu Trạch coi như vướng vào một rắc rối khó giải quyết rồi đây!
___________________________
Đình Đình đến phòng thu từ sau bữa cơm tối, không phải vì cô muốn trốn tránh gặp mặt Khiếu Trạch mà vì cô phải thu gấp lại một phân đoạn phim bị hỏng. Lúc Khiếu Trạch gọi cho cô, cô không nghe máy, cô có nhắn tin báo với anh lát nữa cô sẽ gọi lại, cô đang thu âm.
Gần 3 giờ sáng, cô mới thu xong vai của mình, vác thân xác rã rời định nhờ chú bảo vệ gọi cho cô một chiếc xe để về lại nhà họ Phó. Ấy vậy mà còn chưa kịp nhờ thì cô đã nghe tiếng còi xe ở trước cổng, theo phản xạ, cô liền nhìn ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy Khiếu Trạch đang đứng cạnh xe nhìn cô. Anh ngoắc ngoắc tay, ý bảo cô ra ngoài, mà sau vài giây ngạc nhiên, cô cũng bắt đầu đi nhanh ra khỏi cổng. Đến trước mặt anh, cô tròn mắt nhìn anh, dù mệt nhưng vẫn cố nở một nụ cười chào đón anh.
- Sao anh lại ở đây? Đến đón em à?
Khiếu Trạch gật đầu, anh mở cửa xe cho cô, giọng anh rất dịu:
- Sáng mai có đến đài không?
- Không ạ, mai em được nghỉ.
- Ừm, anh đưa em về.
Ngồi vào trong xe, cả hai đều không ai nhắc đến chuyện của Lan Trúc khi tối. Mãi đến khi về đến nhà, nằm trên giường ngủ, Đình Đình mới nghe được Khiếu Trạch cất giọng trầm ấm nói với cô.
- Đợi khi Lý Lan Trúc sinh con, anh sẽ đưa đứa bé đi xét nghiệm huyết thống... anh không phải là cha của đứa bé... em đừng hiểu lầm.
Đình Đình khẽ đáp:
- Xét nghiệm huyết thống cũng tốt, như vậy tốt cho đứa nhỏ.
Khiếu Trạch nghe câu trả lời dửng dưng của cô, anh thoáng cảm thấy khó chịu, anh lại hỏi:
- Em... không có gì khác để hỏi anh sao?
Đình Đình lắc đầu:
- Không ạ.
Anh ngồi bật dậy, tầm mắt nhìn về cô, giọng anh khàn khàn:
- Em thật sự không có gì để hỏi anh? Về chuyện đứa bé của Lan Trúc?
Cô cũng ngồi dậy theo anh, giọng cô có chút mệt mỏi:
- Em... nên hỏi anh cái gì bây giờ đây Khiếu Trạch? Nếu anh đã nói sẽ xét nghiệm huyết thống, vậy thì cứ đợi sau khi anh xét nghiệm xong... chúng ta lại nói.
Khiếu Trạch lại hỏi:
- Vậy anh hỏi em... nếu đứa bé trong bụng của Lan Trúc đúng thật là con của anh... em cũng không quan tâm sao?
Đình Đình mở tròn mắt nhìn anh, cô nhất thời không biết phải trả lời anh như thế nào. Làm sao mà cô không quan tâm đến chuyện đứa bé của Lan Trúc, nhưng mà...
Nghĩ nghĩ, cô dịu giọng trả lời:
- Nếu con của Lan Trúc thật sự là con của anh... vậy thì... anh phải nhận đứa bé ấy. Sinh được một đứa con không phải dễ dàng... đứa bé không có tội.
Khiếu Trạch chịu thua trước sự bình tĩnh này của Đình Đình, anh vốn cho rằng cô sẽ trách móc anh, sẽ hỏi cho ra lẽ mọi chuyện. Nhưng mà anh có đang nghe nhầm không vậy, cô thế mà bảo anh phải nhận con, còn bảo là sinh được con không dễ dàng gì...
- Đình Đình, thái độ này của em là sao? Chồng em có con với người đàn bà khác, em không thấy ghen, không thấy khó chịu... em thật sự có thể chấp nhận được chuyện này như vậy sao hả Đình Đình?
Đình Đình nhìn anh, sắc mặt của cô dần trở nên khó coi, giọng cô ngập ngừng không rõ:
- Em... em... em nghĩ là... đứa bé rất khó khăn mới có thể xuất hiện ở thế giới này... nó không...
Khiếu Trạch không nghe nổi nữa, anh cắt ngang lời cô, anh chất vấn:
- Em không cần phải nói những lời cao thượng như vậy, em không cần phải bao dung những chuyện mà em không thích. Đình Đình, rốt cuộc là em bị làm sao vậy? Em hận anh đúng không? Vì hận anh nên mới đồng ý gả cho anh... có phải không? Lúc trước em thích anh... nhưng mà bây giờ... em có còn thích anh hay không? Hay em đồng ý ở bên cạnh là vì bất đắc dĩ, là vì em muốn anh cũng phải trải qua những cảm giác giống như em đã từng?
Cô ngước đôi mắt đỏ hoen nhìn anh, nghe những lời chất vấn của anh, cô khó chịu lắm nhưng lại không biết phải trả lời anh như thế nào. Đúng là cô đã từng hận anh nhưng cô yêu anh nhiều hơn tất cả, làm sao có thể mãi hận thù anh cho được. Cô đâu phải vì bất đắc dĩ mà đồng ý lấy anh, cũng đâu phải vì hận anh mà đồng ý gả cho anh để trả thù anh... cô đâu phải là người tàn nhẫn như vậy.
- Em... không có...
Khiếu Trạch nhịn không được, anh nhìn cô, cõi lòng đau nhói, anh nói ra từng câu từng chữ đầy khổ sở và đau lòng:
- Đình Đình, em có thể nào đừng như thế này nữa được không em? Em như thế này là vì em quá hiểu chuyện hay là vì em... thật sự đã không còn để tâm đến anh?
Không đợi cô trả lời, anh lại nói tiếp, biểu cảm cố gắng dịu xuống:
- Được rồi, được rồi... em không cần phải trả lời anh, em cứ suy nghĩ đi, từ từ trả lời anh cũng được. Anh còn có việc phải làm, anh đi trước, ngủ sớm... ngủ ngon!
Dứt câu, anh vội xoay người bước nhanh ra cửa, giống như là đang chạy trốn ai đó vậy. Anh cảm thấy sợ rồi, anh sợ sẽ nghe được câu trả lời thật lòng của cô, sợ cô nói là... cô không còn để tâm đến anh nữa. Biết làm sao đây, anh dường như đã yêu cô rồi, cũng vì yêu cô nên mới sợ những lời nói thật lòng từ cô. Hóa ra bây giờ anh mới hiểu được cảm giác của cô khi xưa, cảm giác lo được lo mất thật sự quá mức khổ sở. Đình Đình, cô ấy hận anh là đúng, là anh bỏ lỡ cô, chính anh bỏ lỡ cô... là lỗi của anh... chính là lỗi của anh!
Mà ở trong phòng, Đình Đình lại không cách nào nằm xuống được. Cô ngồi cuộn mình co ro một góc, không khóc cũng không làm cách nào giải tỏa được hết những khổ sở trong lòng mình. Cô đưa ánh mắt mờ mịt nhìn về khoảng không trước mặt, rồi giống như chợt tỉnh táo trở lại, cô vội vàng bò xuống giường. Đi đến chiếc bàn trang điểm, kéo từ trong hộc tủ dưới cùng ra một lọ thuốc màu trắng. Cô đổ ra vài viên thuốc, sau đó cho vào miệng nuốt xuống ngay mà không cần đến nước...
Cô thở dốc một hơi, cả người mệt mỏi đi đến giường ngã xuống. Cô nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt chảy dài hai bên khóe mi, cảm giác khổ sở bí bách như muốn lấy đi mạng sống của cô vậy. Liệu biết đến bao giờ, cô mới thôi không cần dùng thuốc... liệu biết đến bao giờ đây?!