CHƯƠNG 24.
Không gian xung quanh đột nhiên trở nên im lặng lạ thường, năm con người với năm sắc thái cảm xúc khác nhau, hỷ nộ ái ố hiện rõ lên trên mặt. Khiếu Trạch bảo vệ Đình Đình, Duy Tân đứng về phe Hà Loan, còn Lam Châu thì làm sao có thể tách rời được khỏi chị gái mình. Trước đây bọn họ từng là những đứa trẻ chơi đùa cùng nhau, ai biết được khi lớn lên lại thành ra đối nghịch xa lạ như thế này...
Khiếu Trạch ôm Đình Đình không rời, anh chắc chắn sẽ không nhượng bộ. Việc Lam Châu có thể ngang ngược lộng hành ở Phó gia là vì anh không biết, nếu anh biết sớm hơn thì cô ta đã chẳng có cơ hội được đứng ở đây hóng hách với Đình Đình. Mà Duy Tân làm người cũng đủ khiến cho anh cảm thấy thất vọng, anh ta quá bao che cho người ngoài rồi.
Duy Tân lại có suy nghĩ khác với em trai mình, anh chắc chắn sẽ nhượng bộ vợ chồng Khiếu Trạch. Nếu chỉ có Đình Đình ở đây thì dễ xử, bây giờ có thêm một Phó Khiếu Trạch không nóng không lạnh, anh thật sự không dám làm lớn chuyện này. Với lại Hà Loan khi nãy có trách cứ Lam Châu, anh đoán nhiều phần là vì Lam Châu làm sai, con bé này nếu làm đúng thì đã không có thái độ lo sợ như vậy. Nghĩ đâu đó cẩn thận, Duy Tân mở lời nói trước, ý tứ nhìn ra được là muốn hòa giải.
- Cũng không có gì nghiêm trọng như chú đang nghĩ đâu Khiếu Trạch, là Tiểu Lam và Đình Đình hiểu lầm nhau. Vừa nãy Hà Loan cũng mắng con bé Châu rồi, sau này sẽ không để con bé quấy rầy đến Đình Đình nữa.
Khiếu Trạch khẽ liếc mắt nhìn sang Đình Đình, anh thấy cô không có một chút biểu hiện gì là muốn bỏ qua hay là không muốn bỏ qua. Biết rõ là cô đang phân tích nặng nhẹ, anh chỉ nhàn nhạt hỏi đám người Duy Tân:
- Về chuyện con bé Thị ở chỗ em bị phạt quỳ, em nghĩ là Lam Châu nên có hành động gì đó mới đúng. Thật ra thì Tiểu Đình cũng đâu bắt ép gì Lam Châu, đâu giống như Lam Châu cố tình thị uy ức hiếp người của Tiểu Đình.
Duy Tân khẽ nhíu mày, trầm giọng hỏi:
- Vậy... ý chú Nhỏ là như thế nào?
Không đợi Khiếu Trạch kịp trả lời, Đình Đình thái độ dứt khoát trả lời trước:
- Lam Châu phải xin lỗi bé Thị.
Lam Châu trợn tròn mắt nhìn Đình Đình, cô ta hỏi lớn:
- Cô nói sao chứ? Tôi xin lỗi bé Thị?
Đình Đình nhướn mày:
- Dĩ nhiên, cô cố tình làm khó người của tôi thì cô phải xin lỗi. Bé Thị không có nghĩa vụ cũng không có trách nhiệm gì với đống giày dép túi xách gì đó của cô hết. Ngày hôm qua là tôi có việc cần người làm, là tôi kêu bọn họ về lại khu B. Còn cô mất đồ là việc của cô, cô sao có thể ngang ngược đổ thừa cho bé Thị? Đã vậy còn phạt quỳ con bé hơn một giờ đồng hồ, cô thử quỳ xuống đất 5 phút xem cô quỳ có nổi không? Thân thể con bé đang phát triển, cô có mắt nhìn không vậy?
Hà Loan quá mức kinh ngạc, vừa kinh ngạc lại vừa tức giận khi biết Lam Châu làm ra loại chuyện quá đáng như thế này. Cô rõ ràng đã dặn dò con bé không được hành động lỗ mãn, không được kiêu căng ngang ngạnh... vậy mà con bé lại làm trái ngược hoàn toàn với những lời mà cô dặn dò. Thật là khiến cô tức chết mà!
Không đợi Lam Châu kịp phản ứng lại lời của Đình Đình, Hà Loan đã đứng ra bắt ép Lam Châu phải nhận lỗi.
- Vợ chồng hai đứa bớt giận, là Tiểu Lam sai, con bé chắc chắn phải xin lỗi bé Thị. Chị thật sự không biết chuyện xảy ra ở ngoài đây, em cũng cho chị xin lỗi nha Tiểu Đình.
Dứt lời, Hà Loan hướng về phía bé Thị đang đứng ở phía ngoài, cô chân thành xin lỗi:
- Cô xin lỗi em nhé Thị, là cô Châu không đúng, em nể mặt cô mà bỏ qua cho cô Châu...
Hành động và thái độ này của Hà Loan không nằm ngoài dự đoán của Đình Đình, cô biết rõ tính tình của Hà Loan là như thế nào. Chị ấy từ bé đến giờ không có tính bao che cố chấp giống như Duy Tân. Ngày bé nếu Lam Châu sai, chị sẽ bắt Lam Châu nhận lỗi. Nhưng mà Lam Châu ương ngạnh được nuông chiều đã quen nên dễ dàng gì chịu nhận thua ai, kết quả cuối cùng luôn là Hà Loan thay mặt đứng ra xin lỗi người khác. Hà Loan rất thương Lam Châu, cũng bởi vì thương nên luôn muốn rèn dũa em gái trở thành người sống tử tế. Chỉ tiếc là Lam Châu bị ông bà Lưu nuôi dạy theo hướng của đại tiểu thư, mà đại tiểu thư được nuông chiều thì làm gì biết cách đối nhân xử thế là như thế nào...
Lam Châu đỏ hoen mắt, cô ta nhìn chị mình cúi đầu nhận lỗi với một con ở, hành động này của Hà Loan vừa khiến cô ta cảm thấy ê chề mà cũng vừa khiến cô ta cảm thấy vô cùng mất mặt. Nhưng mà cô ta cũng không ngốc, cô ta biết rất rõ thân phận mập mờ của chị em cô ta ở Phó gia, vậy nên dù có uất ức, có xấu hổ thì cô ta cũng không dám làm bừa trước mặt Hà Loan và Khiếu Trạch. Chỉ là, Phó Khiếu Trạch đang ở đây, đang ở trước mặt cô ta, bây giờ bắt cô ta xin lỗi người ở... loại việc làm đánh mất tôn nghiêm như vậy làm sao cô ta có thể làm được?
Hà Loan biết tính ngang ngạnh của Lam Châu, bắt Lam Châu xin lỗi bé Thị, quả thật là hơi ép con bé. Nhưng đó là cách duy nhất để con bé biết mình không phải là nhân vật có quyền ở Phó gia. Con người phải trải qua những lần ê chề thất vọng thì mới rõ được giá trị bản thân mình đang nằm ở vị trí nào...
Chỉ là hành động tiếp theo của Lam Châu lại khiến cho tất cả mọi người đều sửng sốt. Lam Châu đột nhiên bước đến trước mặt bé Thị, ánh mắt thể hiện sự hối lỗi, tròng mắt long lanh ngấn nước, giọng run rẩy cất lên:
- Tôi... xin lỗi em... em và mọi người bỏ qua cho tôi...
Bé Thị đi từ ngỡ ngàng này đến ngỡ ngàng khác, con bé hết ngơ ngác nhìn Lam Châu rồi lại ngơ ngác nhìn Đình Đình, mặt mày căng thẳng như sắp vỡ mạch máu đến nơi. Chắc đây là lần đầu tiên trong đời mà con bé cảm thấy khó xử như vậy, nghĩ đúng thật là đáng thương mà.
Đình Đình nhịn không được, cô liền đi tới bên cạnh bé Thị. Không thêm dầu vào lửa, không ỷ đúng khinh sai, cô giữ vững lập trường, cho bé Thị lời khuyên:
- Cô Châu xin lỗi em, em có muốn bỏ qua hay không thì em cứ nói với cô ấy. Không nhất thiết người ta xin lỗi mình thì mình phải đồng ý, nhưng dù là đồng ý hay là không đồng ý thì cũng không được ỷ mình đúng mà kiêu căng... em hiểu chưa Thị?
Bé Thị nhìn Đình Đình, con bé thông minh nên chắc chắn sẽ hiểu những lời mà Đình Đình vừa cố tình dạy dỗ. Con bé thật ra chỉ là người làm ở nhà họ Phó, dù cho có được chủ yêu thương thì thân phận cũng không cao quý được như Lam Châu. Nhà họ Phó cũng có nội quy dành cho người làm, con bé luôn luôn nhớ rõ...
Suy nghĩ đã kỹ, bé Thị hít vào một hơi, con bé giữ đúng thái độ cần có của người làm, nghiêm chỉnh đáp lời:
- Em... nhận lời xin lỗi của cô, mong cô Lam Châu sau này bớt nóng giận ạ!
Lam Châu nhíu mày nhìn bé Thị, trong lòng như có suy nghĩ gì đó, chẳng qua là cô ta cũng không tỏ ra biểu cảm gì khác thường. Lúc này mới quay sang nói với Đình Đình:
- Cô muốn tôi xin lỗi, tôi cũng đã xin lỗi... cô thấy như vậy đã được chưa?
Đình Đình gật đầu, không vòng vo luyên thuyên, cô đáp:
- Bé Thị là người bị cô phạt, con bé nhận lời xin lỗi thì coi như qua chuyện. Cô không có lỗi với tôi, tôi không có ý kiến.
Lam Châu nhướn mày, cô ta không đáp lời, cũng không tỏ ra thái độ hung hăng như khi nãy. Sau khi xin lỗi bé Thị, Lam Châu bước đến bên cạnh Hà Loan, cô ta ngước mắt lên nhìn Khiếu Trạch, biểu cảm lo lắng, cô ta ngọt giọng nói:
- Anh Trạch.... em thật lòng xin lỗi vì đã gây ra phiền phức đến cho anh.
Chân mày khẽ nhíu, hai tay đút vào túi quần, Khiếu Trạch lạnh lùng đáp:
- Nếu cô còn muốn ở lại đây thì tốt nhất nên đến gặp chú Á học qua quy tộc của Phó gia. Cô ở một hai hôm thì có thể coi là khách, còn nếu muốn ở lâu để chăm sóc cho Hà Loan... vậy thì nên biết vị trí bản thân mình đang ở đâu. Nhập gia tùy tục... tôi không muốn một người ngoài như cô làm loạn Phó gia... lại càng không muốn cô gây ảnh hưởng đến cuộc sống của Đình Đình. Hà Loan là ngoại lệ, còn cô thì không, cô hiểu ý tôi không?
Lam Châu cắn chặt môi cố gắng không để nước mắt chảy dài xuống má, thân hình nhỏ nhắn sợ hãi nép vào bên cạnh Hà Loan, khiến cho ai đó khi nhìn vào đều phải cảm thấy thương xót. Chỉ tiếc là một người vốn dĩ không biết thương hoa tiếc ngọc như Khiếu Trạch thì làm gì hiểu phong tình là gì, vì vậy anh lại tiếp tục dùng giọng điệu nghiêm nghị nói với Lam Châu:
- Cô muốn ở thì học quy tộc trước đi đã, còn nếu không ở thì có thể dọn hành lý đi ngay hôm nay. Quyết định thế nào là tùy ở cô nhưng nếu cô chọn rời đi thì cũng đừng rêu rao là Phó gia đuổi khách. Con người tôi cọc tính, nếu không phải là vợ tôi, tôi sẽ không nương tay, mong cô hiểu cho rõ.
Hết lần này đến lần khác đều bị mất hết sạch mặt mũi, Lam Châu giận đến nghẹn đầy họng nhưng lại không dám phản bác chống đối Khiếu Trạch dù là một lời. Khiếu Trạch nói như vậy tức là còn có thể cho cô ở lại, nếu cô mà gây sự với anh, cô chắc chắn sẽ bị đuổi. Lúc đó đừng nói là Hà Loan, đến cả Phó Duy Tân cũng không cứu được cô.
Nhìn thấy em gái bị nói nặng lời, Hà Loan có đau lòng nhưng cũng không lên tiếng giúp đỡ. Cô ở Phó gia rất đơn độc, cô muốn Lam Châu đến ở cùng cô, hai chị em có thể nương tựa vào nhau mỗi khi cần. Chỉ cần Lam Châu chịu hiểu và chịu trưởng thành, cô tin chắc là Phó gia rồi sẽ chấp nhận con bé. Để cho Khiếu Trạch dạy dỗ một chút cũng tốt, lời của cậu ấy Lam Châu chắc chắn sẽ nghe.
Thấy tình hình đã tốt hơn, Duy Tân lúc này mới lên tiếng giải vây cho Lam Châu:
- Tiểu Lam chắc đã hiểu rồi đúng không? Cố gắng học quy tộc đi, lát nữa anh nói chú Á hướng dẫn cho em.
Lam Châu gật đầu đồng ý, mà Khiếu Trạch thấy cô ta như vậy, anh cũng không muốn gây khó dễ thêm nữa. Sau khi nói xong những lời cần nói, Khiếu Trạch liền ôm eo Đình Đình rời đi, bé Thị và người làm của khu B cũng chạy theo sau không một ai dám ở lại. Về phần những người ở lại có cảm xúc gì, anh thật lòng không muốn quan tâm đến.
Vịn eo Đình Đình dẫn cô đi, vừa đi, Khiếu Trạch vừa nhàn nhạt hỏi vợ mình:
- Anh không đuổi Lam Châu đi, em có thấy khó chịu không?
Đình Đình khẽ nhìn sang anh, biểu cảm trên mặt mang chút ý cười vui tươi, cô đáp:
- Không khó chịu, anh mà đuổi Lam Châu đi thì em mới thấy khó xử.
Anh cười, nụ cười đầy yêu thương:
- Anh tất nhiên hiểu, mà theo anh đoán thì Lam Châu sẽ không ở đây được lâu đâu...
- Ý của anh là sao vậy? Nghe mùi nguy hiểm quá đó Khiếu Trạch.
Khiếu Trạch cười lớn, anh véo yêu vào má cô:
- Đợi từ từ em sẽ rõ.
Đình Đình quay hẳn sang nhìn anh, cô níu tay anh lại, nhíu mày tỏ vẻ nghi ngờ, cô hỏi anh:
- Này, anh khai thật đi, anh và Lam Châu có gì đó với nhau phải không? Không lý nào anh lại có thái độ ghét bỏ với em gái của Hà Loan như vậy được?
Khiếu Trạch vịn eo Đình Đình, anh cười, nụ cười đầy sảng khoái:
- Không phải vì Lam Châu gây chuyện với em à? Mới vừa rồi là anh giúp em mắng người ta, em có cần phải vô lương tâm với anh như vậy không hả vợ?
Đinh Đình vẫn còn nghi ngờ, cô hỏi lại lần nữa:
- Thật là hai người không có gì đúng không? Anh chắc chưa?
Khiếu Trạch không trả lời ngay, anh buông tay khỏi người cô rồi đột nhiên cúi xuống vác cô ôm vào lòng. Hai tay ôm chặt lấy Đình Đình đang bám trên người anh, vỗ nhẹ vào mông cô, anh cười đểu, nói:
- Muốn biết chắc hay chưa thì lên phòng nói chuyện, ở đây không tiện trao đổi việc đó.
Đình Đình hốt hoảng thật sự, cô vừa hoảng mà cũng vừa xấu hổ trước mặt mọi người. Nhìn bé Thị che miệng cười tủm tỉm mà cô muốn tìm cái hang cái hốc nào đó rồi chui xuống ở luôn trong đó cho rồi. Xấu hổ chết đi được, giữa ban ngày ban mặt, ai lại làm như thế này hả trời?!
______________________
Đêm xuống, Đình Đình mệt mỏi đến rã người, cô ngủ từ rất sớm, trong phòng chỉ còn một mình Khiếu Trạch còn thức. Tối nay anh có việc cần phải làm nên cố thức thêm chút nữa để giải quyết cho xong công việc. Dạo gần đây ông Phó Hoa giao cho anh toàn việc khó nhằn, vô cùng khó giải quyết...
Mặc dù không nói ra miệng nhưng ông Phó Hoa đang có ý đẩy Khiếu Trạch ra khỏi Phó Kỷ. Chỉ cần anh làm sai, ông ta sẽ có thêm một lần cơ hội đẩy anh ra khỏi hội đồng quản trị công ty. Ý đồ chiếm Phó Kỷ của ông Phó Hoa anh đã rõ từ lâu rồi, chẳng qua là anh cũng chưa từng cho ông ta một lần cơ hội được đẩy anh ra khỏi Phó Kỷ. Bởi vì Phó Kỷ là nơi mà ba anh đã dồn hết tất cả tâm huyết để phát triển nó lớn mạnh vững vàng được như ngày hôm nay...
Tiếng gõ bàn phím lạch cạch vang lên, Khiếu Trạch đang tập trung xem dữ liệu trên iPad thì ở bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa. Tiếng gõ cửa một mạnh hai nhẹ, đó là ký hiệu mật dùng để nhận dạng người của tổ chức A Nam. Nghe được ký hiệu mật, Khiếu Trạch vội đứng dậy đi thẳng ra cửa. Nhưng lúc anh mở cửa nhìn ra bên ngoài thì lại không hề nhìn thấy người, trước mặt trống trơn, chỉ để lại duy nhất một mảnh giấy trắng đặt dưới sàn nhà...
Khiếu Trạch cúi người xuống nhặt mảnh giấy lên xem, anh lật qua lật lại, mảnh giấy trắng trơn, một chữ cũng không có. Tức giận, anh vò tờ giấy lại, mắng thầm một câu:
- Mẹ kiếp! Nửa đêm rồi còn đùa kiểu này...
Mắng xong, anh lại nhìn quanh một vòng, lại như tức giận khi không tìm được người, anh hậm hực quay vào trong phòng, cánh cửa phòng cũng từ từ khép lại....
Chỉ là khi cửa phòng vừa được đóng, biểu cảm của Khiếu Trạch đột nhiên quay ngoắt 360 độ, đang từ giận dữ chuyển sang lạnh lùng thận trọng. Anh đi nhanh đến bàn làm việc, mở hộc tủ lấy ra một chai nước hoa hiệu đắt tiền, anh xịt "nước hoa" lên khắp tờ giấy trắng. Làm xong mọi động tác, anh bình tĩnh chờ xem trên tờ giấy sẽ hiện ra điều bí mật gì.
Đúng như Khiếu Trạch dự đoán, khoảng chừng 5 giây sau, trên tờ giấy trắng nhăn nhúm đột nhiên hiện ra dòng chữ mờ mờ, trên đó viết:
"Phó Phúc Sinh và Lý Lan Trúc có mờ ám. Ở Phó gia có mật vệ ngầm, vẫn chưa tìm ra kẻ đó là ai. Trạch thiếu cẩn thận, cần đề phòng. Đặc biệt điều tra thân phận của Phó Phúc Sinh, hết!"
Mày phượng khẽ nheo lại, cơ mặt dần dần căng ra, trên môi Khiếu Trạch đột nhiên nở một nụ cười lạnh lẽo... Phúc Sinh và Lan Trúc? Thân phận của Phó Phúc Sinh?
Mẹ kiếp! Phó gia càng ngày càng quỷ dị rồi!