CHƯƠNG 22.
Diệp Sương nhận tội, chắc chắn Phó gia sẽ không thể giữ cô ấy ở lại bên cạnh Duy Tân được nữa. Xét theo quy tộc của Phó gia, người có hành vi gây nguy hiểm đến lợi ích gia tộc đều sẽ bị trừ khử. Mà việc hãm hại con cháu Phó gia, đó đã được liệt vào tội gây nguy hiểm đến gia tộc, coi như đã nắm chắc được một vé bị gạch tên khỏi gia phả nhà họ Phó. Đáng lý còn phải công cáo việc này ra hội Đại Ngọc nhưng bà Hai Lớn xót thương cho con dâu, bà xin ông nội Phó thương tình chừa cho Diệp Sương, cũng như chừa cho nhà họ Đinh một con đường sống.
Ông nội Phó cũng không phải người cạn tình đoạn nghĩa, ông cũng không có ý định đem việc này ra giải trình với hội Đại Ngọc. Nhưng sự việc Duy Tân của Phó gia và Diệp Sương của Đinh gia ly hôn, việc này chắc chắn phải được công cáo. Mặc dù Đinh gia chỉ giống như dây leo quấn quanh Phó gia mà sống nhưng nói thế nào thì nhà họ Đinh cũng có lịch sử hình thành gần như ngang hàng với Phó gia. Hai nhà liên hôn rình rang, một khi đã ly hôn, vậy thì cũng nên có một lời nói hợp lý cho giới hào môn. Chưa kể đến Diệp Sương là cháu dâu trưởng của Phó gia, thân phận cao quý, không phải nói muốn ly hôn là ly hôn. Sống ở hào môn đã phức tạp, người của hào môn một khi muốn ly hôn còn phức tạp hơn rất nhiều.
Về phần Hà Loan, tương lai cô ấy có thể bước lên cái ghế mợ Hai nhà họ Phó hay không... vậy thì còn phải chờ xem vận mệnh của cô ấy như thế nào. Lưu gia có thể không tốt nhưng một đứa bé mang dòng máu của Phó gia được sinh ra ở Lưu gia... chắc chắn Lưu gia sẽ được tốt!
__________________________
Đình Đình ngồi trong phòng uể oải ngáp ngắn ngáp dài, cô buồn ngủ nhưng không ngủ được, lại muốn đợi Khiếu Trạch tan ca trở về. Sáng nay sau khi chuyện hạ độc của Diệp Sương bị phanh phui, mặc dù Diệp Sương là kẻ chủ mưu và bị gạch tên khỏi gia phả nhưng sao Đình Đình vẫn cảm thấy buồn buồn, cảm thấy có chút gì đó chua xót. Tính ra Diệp Sương đến Phó gia làm dâu đã gần chục năm, chị ấy cũng chưa từng làm ra việc gì quá đáng để Phó gia phải mất mặt. Chỉ có duy nhất một lần này, và lần này cũng là lần quá mức chịu đựng của Phó gia...
Khiếu Trạch về đến nhà hơi muộn, buổi sáng anh không đến Phó Kỷ nên công việc dồn hết đến buổi chiều. Thời gian này Duy Tân không đến công ty, công việc đã bận lại càng thêm bận, anh có muốn về sớm hơn với vợ cũng không được.
Vừa bước vào phòng, Khiếu Trạch đã bắt gặp đôi mắt long lanh tựa như con mèo nhỏ bám chủ của Đình Đình. Ngay khi vừa nhìn thấy cô thì bao nhiêu mệt mỏi và phiền muộn của anh cũng đều như tan biến hết. Bước chân vội vàng bước về phía cô, dang rộng hai tay ôm lấy cô, nhấc bổng cô đặt trên đùi mình, anh hôn lên má cô, cưng chiều hỏi:
- Sao vậy? Ở nhà buồn quá à?
Hai tay Đình Đình choàng ôm lấy eo anh, qua lớp vải sơ mi cô có thể cảm nhận rõ ràng được khung xương rắn chắc của Khiếu Trạch. Lại nhìn đến gương mặt tuấn mỹ như tạc tượng này của anh, một chút ảo não cũng trôi đi đâu hết. Đúng thật là mỹ nam, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến cho tâm tình con người ta trở nên thoải mái. Bảo sao ai cũng thích người đẹp có nhan sắc, đẹp như thế này thì có là thần tiên cũng phải thích...
Cô khẽ gật gù, thấp giọng đáp lời:
- Đúng là em có hơi buồn một chút, chắc tại vì dư âm chuyện của chị Sương.
Khiếu Trạch nhíu mày hỏi cô:
- Em không muốn để Diệp Sương đi à? Chị ta làm việc xấu đó?
Đình Đình ngập ngừng trả lời:
- Em biết là chị Sương làm ra việc rất xấu, rất ác... nhưng tự dưng em thấy thương thương chị Sương kiểu gì ấy anh. Em thương chị ấy là vì chị ấy bất hạnh, sống với chồng nhưng lại không có được tình thương của chồng.
Nghe đến đây, Khiếu Trạch cũng không biết phải nói thêm gì. Tận sâu trong lòng anh cũng có một chút thương cảm kỳ lạ dành đến cho Diệp Sương.
- Diệp Sương cũng rất đáng thương... nhưng mà việc chị ta đã làm là quá sai trái. Nếu Diệp Sương không ra tay tàn nhẫn với con của Hà Loan, hoặc là đứa bé của Hà Loan vẫn còn sống... vậy thì anh chắc chắn sẽ đến gặp ông nội để xin cho chị ấy một lần. Mẹ cũng không đành lòng nhìn Diệp Sương ra đi, ở Phó gia cũng có rất nhiều người không đành lòng.
Đình Đình thở dài một hơi, cô dựa vào người Khiếu Trạch, nói ra những lời cảm thán:
- Đúng là lực bất tòng tâm anh nhỉ, bây giờ dù mình có muốn thì cũng không được. Nhưng mà theo em cảm nhận thì âm mưu của Diệp Sương cũng quá hoàn hảo đó chứ, chắc chị ấy không nghĩ là chú Ngô lại cao tay đến như vậy.
- Chú Ngô không cao tay đến mức đó, là người của anh điều tra ra được chuyện độc pha vào kem đánh răng.
Đình Đình ngạc nhiên, cô ngồi bật dậy, tròn mắt hỏi anh:
- Là anh điều tra? Sao hay vậy?
Khiếu Trạch cười cười, anh xoa xoa nhẹ má cô, anh đáp:
- Cái này thì có gì mà hay, giở trò ở Phó gia thì trước sau gì cũng bị lộ mà thôi. Hơn nữa Diệp Sương dù có thông minh đến đâu thì cũng không tính toán được quá nhiều, chị ấy không giống như kẻ chủ mưu trong vụ của Lý Lan Trúc, vẫn để ra rất nhiều sơ hở...
Nói đến đây, anh đột nhiên ngừng lại, những lời nói tiếp theo lại khiến cho Đình Đình phải suy ngẫm rất nhiều.
- Nhưng trong chuyện lần này của Diệp Sương anh có cảm giác rất kỳ lạ. Anh ra tay điều tra trước một bước là vì sợ có người cố tình muốn đẩy nước bẩn đến chỗ em, nếu thật sự có kẻ muốn đổ lỗi cho em, vậy thì anh cũng có thể kịp thời xử lý được trước. Nhưng mà, có vẻ như sự điều tra của anh là quá mức thuận lợi rồi, thuận lợi đến đỗi khiến anh phải hoài nghi...
Đình Đình nhíu mày, cô nói:
- Ý của anh là... có người cố tình giàn trận cho anh điều tra?
Khiếu Trạch gật đầu, thái độ của anh dần trở nên nghiêm túc:
- Có thể là như vậy. Anh sống hơn 30 năm trên đời, cũng từng điều tra trên dưới cả trăm việc... chỉ riêng việc điều tra lần này là thuận lợi đến không thể ngờ. Diệp Sương âm ngoan khôn khéo pha độc vào kem đánh răng của Hà Loan, độc pha vào kem đánh răng... dù cho công an có xuống điều tra cũng chưa chắc trong vài ngày đã có thể điều tra ra được. Anh không biết là do anh may mắn hay là do có sự thao túng của ai đó mà chính anh lại vô tình nghe người hầu của Hà Loan và bé Thị nói chuyện với nhau. Cô gái kia nói với bé Thị, Hà Loan mang thai rất mệt, đến đánh răng cũng buồn nôn và thấy rất tanh. Đối với một người đàn ông không hiểu biết gì về thai phụ như anh thì anh chắc chắn sẽ cảm thấy đáng nghi. Cũng vì nghi ngờ nên anh mới cho người điều tra qua một lượt, kết quả là phát hiện ra trong kem đánh răng có chứa độc... điều tra nhanh chóng đến không thể ngờ.
Đình Đình ngập ngừng tiếp tục hỏi:
- Vậy... về chuyện hộp phấn trang điểm của chị Sương... cũng là do anh điều tra được hả?
Khiếu Trạch lắc đầu, anh nói:
- Việc này thì không, là do chú Ngô tinh ý phát hiện ra được. Sau khi anh điều tra được chuyện kem đánh răng có độc, anh có nói ngay cho chú Ngô biết. Chú Ngô sau đó cho khoanh vùng đối tượng điều tra, đáng lý phải xin phép ông nội cho lục soát toàn bộ Phó gia để tìm thử xem có bột độc hay không. Nhưng có lẽ là do người làm Trời đang nhìn, Diệp Sương chắc là sợ bị phát hiện nên lén lút để cho bé Ba đem hộp phấn đi phi tang. Mà bé Ba thì làm sao qua mắt được quản gia Ngô, con bé bị bắt giữ khi đem túi rác đi vứt, trong túi rác có hộp phấn phiên bản giới hạn mà Diệp Sương muốn bỏ đi. Trong hộp phấn ấy chứa bột độc, chính bé Ba cũng đã khai nhận toàn bộ sự việc.
Nghe hết toàn bộ quá trình điều tra, Đình Đình chậc lưỡi cảm thán, cô giơ ngón tay cái chìa ra trước mặt anh, cô nói:
- Quá đỉnh! Nghiệp vụ của anh và chú Ngô quá đỉnh rồi, hai người có thể tham gia vào đội phá án được rồi đó.
Khiếu Trạch cốc nhẹ lên trán cô, anh cười hỏi:
- Đang khen hay đang chê anh vậy?
Đình Đình cười cười:
- Em khen anh đó, em khen thật lòng mà, anh quá đỉnh luôn, điều tra như FBI vậy ấy.
Anh kéo cô lại gần sát người anh, anh nói những lời thật tâm nhất lòng mình:
- Anh cố gắng điều tra cũng vì em thôi, nếu không phải vì sợ em sẽ bị liên lụy, vậy thì anh đã không nhọc công xen vào chuyện của người khác như vậy rồi...
Đình Đình dùng tay vẽ vòng vèo lên ngực anh, cô nở nụ cười yêu mị, dịu giọng ngọt ngào:
- Chứ không phải vì anh lo lắng cho Hà Loan ạ?
Khiếu Trạch nhíu mày nhìn cô, anh đột nhiên túm lấy eo cô, xoay người lật đè cô xuống ghế sô pha. Hai cơ thể áp sát lên nhau, Đình Đình ngẩn người nhìn anh, hơi thở phập phồng lên xuống, không khí ám muội vô cùng. Khiếu Trạch luôn mất khống chế trước nét ngây ngô mơ màng của Đình Đình, anh nhịn không được mà hôn lên môi cô, bàn tay hư hỏng sờ soạn khắp người Đình Đình...
Mới vừa nãy vẫn còn rất nghiêm túc mà lúc này lại nóng bỏng đến nghẹt thở. Hai cơ thể quấn quýt vào nhau, quần áo trên người cũng không biết cởi ra từ lúc nào. Ngay lúc chuẩn bị vào trận, Khiếu Trạch đột nhiên dừng lại, anh nhìn cô, đôi mắt rực đỏ, giọng khàn đặc:
- Anh làm tất cả là vì em, đến thời điểm này chỉ có em mới khiến cho anh lo lắng nhiều đến như vậy. Cưới em là anh muốn, chung thủy với em là sự lựa chọn duy nhất của anh. Đừng nghi ngờ anh như vậy, dù là nói đùa cũng khiến anh tổn thương...
Đình Đình nhìn anh, nghe những lời mà anh vừa nói, trong lòng cô như có gì đó nhoi nhói khó chịu. Cô tin anh chứ, từ khi cả hai xác định tình cảm với nhau thì cô đã quyết sẽ tin tưởng anh đến cùng. Chỉ là đôi khi cô hay bông đùa với anh, cũng không nghĩ là anh lại để tâm đến như vậy...
Khiếu Trạch sau khi nói ra những lời kia, nhìn thấy cô gái nhỏ nhắn của mình thẩn thờ, anh đột nhiên cảm thấy hối hận. Là anh quên mất anh từng làm cô tổn thương, tổn thương trong lòng cô nhiều hơn anh gấp bội, một vài câu nói đùa kia của cô thì có thấm gì với những câu nói cự tuyệt trước đây của anh đâu chứ?
Vội vàng ôm lấy Đình Đình, Khiếu Trạch run run nói những lời nỉ non xin lỗi:
- Không... anh không thấy tổn thương... anh... anh không nên nói với em như vậy... đừng dọa anh... ôm anh đi... Tiểu Đình...
Khiếu Trạch càng nói thì cô càng xót, cô cũng không biết kể từ khi nào mà Khiếu Trạch lại kiêng dè với cô như vậy. Chẳng những là kiêng dè mà anh còn lo được lo mất, cứ nói ra rồi lại hối hận, lo sợ là cô sẽ hiểu lầm giận dỗi...
Siết chặt vòng tay ôm chặt lấy eo của Khiếu Trạch, áp mặt mình vào lồng ngực vững chắc của anh, cô lí nhí nói thầm với anh:
- Khiếu Trạch, đừng sợ em như vậy... em biết trái tim của anh bây giờ đang đặt ở đâu... em cũng biết anh đối với em như thế nào. Chỉ cần anh thật lòng với em, vậy thì những thứ khác, anh đừng lo lắng. Em lớn rồi, không phải trẻ con, mà từ trước đến giờ... em cũng chưa khi nào hành xử giống như trẻ con...
Cơ thể Khiếu Trạch thoáng run, anh làm sao không nhận ra là Đình Đình của anh đã lớn, đã trưởng thành. Cô gái này của anh dù là trước đây hay là bây giờ thì đều hiểu chuyện, có khi còn hiểu chuyện đến mức dọa cho anh phải lo sợ đủ thứ. Anh thích cô hiểu chuyện, mà anh cũng không thích cô quá mức hiểu chuyện. Bởi vì anh sợ một cô gái quá mức hiểu chuyện sẽ không được người khác yêu thương...
Anh xoa xoa tấm lưng trần mịn màng của cô, hơi thở nóng rực phả vào không trung, anh hôn lên vai cô, hôn nhẹ nhàng như hôn những cánh hoa.
- Ở bên cạnh anh, là người của anh... anh không muốn em phải hiểu chuyện. Ngang ngược một chút, kiêu kỳ một chút, khó tính một chút... như thế mới đúng là em. Dù em có thế nào thì sau lưng em vẫn luôn có anh, không cần em phải nấp vào lòng anh. Anh thích em chạy trước mặt anh, tự do bay nhảy... có vấp ngã cũng luôn có anh ở sau kéo em dậy. Làm vợ của anh, em chỉ cần là vợ thôi, không cần phải hy sinh như những người phụ nữ khác... hiểu không em?
Đình Đình gật đầu lia lịa, cô xúc động muốn rơi nước mắt. Đi hết gần nửa cuộc đời, cuối cùng thì tấm chân tình của cô cũng được đền đáp xứng đáng. Không phải kẻ có tình nào cũng được trân trọng và yêu thương, cuộc đời tử tế với cô như thế... cô còn gì mà hối tiếc nữa đây?!
________________________
Người của Đinh gia sang xin tội cho Diệp Sương, nhưng mà ý đã quyết, ông nội Phó là người không bao giờ nói hai lời. Mà phía nhà họ Đinh cũng không quá cố chấp, bởi bọn họ biết con cháu họ phạm vào lỗi lầm gì, vậy nên cũng không dám nhiều lời gây khó cho Phó gia.
Phó Duy Tân tuyên bố ly hôn, anh ấy không có ý định sẽ ép công ty của nhà họ Đinh, xem như đây là trả ân tình cho Diệp Sương trong bấy năm qua. Chỉ là ông Phó Hoa thì không nghĩ như vậy, ông ấy một mặt chèn ép Đinh gia trong giới hào môn, mặc khác lại ép công ty nhà họ Đinh đến thê thảm. Phó Khiếu Trạch thương xót cho Đinh gia nên ra tay ngăn chặn hành động thâu tóm của ông Phó Hoa, nếu không có Khiếu Trạch thì rất có thể công ty của Đinh gia đã phải tuyên bố phá sản.
Chỉ trong vòng hai ngày, Diệp Sương bị ép phải rời khỏi Phó gia, nhưng trước khi rời đi, cô ấy lại đột nhiên đến trước cửa phòng tìm Đình Đình...
Đối diện với gương mặt xanh xao thiếu sức sống của Diệp Sương, Đình Đình không biết phải khuyên cô ấy thế nào. Chỉ là trong lúc còn đang ngập ngừng khó xử thì Diệp Sương đã liên tiếng trước, phá tan bầu không khí ngượng ngùng.
- Đình Đình... tôi đến gặp cô như vậy... có gây phiền phức cho cô không?
Đình Đình không nhanh không chậm, cô nhàn nhạt đáp lời:
- Không phiền phức, chị có gì muốn nói với em phải không?
Diệp Sương nhìn cô, trên môi cô ấy đột nhiên nở một nụ cười nhạt nhẽo:
- Tôi quên mất... cô là vợ của chú Nhỏ. Mà là vợ của chú ấy thì ai dám có ý kiến gì với cô, bọn họ chỉ có ý kiến với tôi mà thôi.
Đình Đình không đáp, cô biết Diệp Sương đến gặp cô là có chuyện gì đó, cô là đang đợi cô ấy mở lời, cũng không muốn vòng vo những chuyện không đáng.
Mà Diệp Sương cũng không phải người lắm lời, mặc dù rất bất mãn với Phó gia nhưng mục đích cô ấy đến đây gặp Đình Đình là gì, cô ấy nhớ rất rõ...
- Không dài dòng nữa, tôi đến gặp cô vào lúc này là có chuyện cần nói với cô... Về chuyện tôi bỏ độc Hà Loan, tôi không phủ nhận, nhưng mà có một việc này... tôi vẫn muốn cô được rõ ràng.
Đình Đình đáp nhanh:
- Chị có gì cứ nói, em nghe.
Diệp Sương tin tưởng Đình Đình, cô tin rằng Đình Đình sẽ không phải là người nông cạn ngu ngốc. Những gì cô đã làm, cô nhận, còn về phần người phụ nữ ma mãnh kia, cô cũng không muốn cô ta được sống tử tế!
- Ngày hôm nay dọn phòng, tôi tìm được thứ này, có thể tôi nói thì cô không tin nhưng tôi chỉ muốn cô sau này sẽ không bị người khác lợi dụng như vậy nữa...
Đình Đình nhíu mày nhìn Diệp Sương, cô nghiêm giọng hỏi:
- Ý của chị là... Hà Loan lợi dụng em?
Diệp Sương cười nhạt:
- Là ai lợi dụng cô thì tôi không dám nói bừa, bởi vì nói ra thì khác nào tôi là kẻ ăn không được thì phá cho hôi. Nhưng có phải cô ta lợi dụng cô hay không, tôi nghĩ cô đủ thông minh để phán xét.
Dừng đoạn, Diệp Sương lấy từ trong túi quần ra một gói bột đặt lên trên bàn, dưới ánh mắt tò mò nghi ngờ của Đình Đình, cô ấy nghiêm túc giải thích:
- Đây là gói thuốc độc mà trong lúc dọn hành lý, tôi tìm thấy nó ở dưới đáy tủ quần áo của tôi. Tôi dám thề với cô, hộp phấn có chứa độc mà chú Ngô tìm được, đó là thứ duy nhất mà tôi đã mua về để hại Hà Loan. Còn về gói bột này... tôi chắc chắn với cô rằng... nó không phải của tôi...
Đình Đình hết nhìn gói độc trên bàn rồi lại nhìn lên Diệp Sương, trong đầu cô bắt đầu loé lên những suy nghĩ táo bạo. Cô không dám chắc những suy nghĩ đó có phải là sự thật hay không nhưng trong lòng cô có nghi ngờ, điều này là không thể phủ nhận.
Diệp Sương nhìn biểu cảm của Đình Đình, cô thầm cảm thấy hài lòng khi quyết định đi đến đây gặp mặt cô gái này. Ở Phó gia cũng chỉ có duy nhất một mình Phó Khiếu Trạch mới có đủ khả năng áp chế được Phó Duy Tân. Mà một khi Đình Đình và Hà Loan trở mặt, chắc chắn ông nội Phó sẽ đứng về phía Đình Đình. Diệp Sương nghĩ, nếu Đình Đình biết được là Hà Loan cố ý lợi dụng Đình Đình để thực hiện âm mưu của cô ta, vậy thì Đình Đình chắc chắn sẽ nổi giận. Đình Đình và Hà Loan không giống như Đình Đình và Quế Hoa, ở giữa bọn họ luôn có một Phó Khiếu Trạch gây mâu thuẫn. Nếu Hà Loan đã không tốt với Đình Đình, vậy thì cũng nên để Đình Đình biết được rõ bộ mặt của cô ta...
Suy nghĩ thật thấu đáo, Diệp Sương lại tiếp tục lên tiếng:
- Đình Đình, có phải Hà Loan lợi dụng cô để thúc đẩy quá trình điều tra hay không, tôi nghĩ là cô có thể nhận ra được. Trước khi Hà Loan sảy thai, người cô ta tiếp xúc gần nhất là cô, và với tính cách của Khiếu Trạch, chú ấy chắc chắn sẽ loại bỏ hết những dấu vết gây bất lợi cho cô. Cô nghĩ thử mà xem, có bao nhiêu sự trùng hợp ở trong chuyện lần này? Và cô nghĩ thử đi, đứa bé kia của Hà Loan... có thật là đã chết?
Đình Đình đã ngầm nghĩ đến những câu hỏi này trong đầu nhưng khi nghe Diệp Sương thẳng thừng nói ra, cô vẫn là không nhịn được mà cảnh báo:
- Chị Sương, những việc không có bằng chứng rõ ràng, chị không được nói bừa.
Diệp Sương cười nhạt, cô đứng dậy, trước khi đi vẫn cố nói với Đình Đình vài câu:
- Tôi có nói bừa hay không thì trước sau gì cũng sẽ có câu trả lời, tôi bây giờ chẳng còn gì hết, gia tộc cũng đã từ bỏ một đứa con gái thất bại như tôi... Nhưng mà Đình Đình này, tôi sai, tôi nhận, còn hơn là kẻ nào đó bày trận ném đá giấu tay, lợi dụng cô để đạt được mục đích. Thứ mà cô ta cần là được trở thành người phụ nữ của Phó gia, chứ cô ta nào cần Phó Duy Tân đến như vậy. Tôi chỉ sợ cô rồi sẽ lại bị lợi dụng, bị cô ta ức hiếp đến không cách nào phản kháng lại được mà thôi...
Dừng lại khoảng chừng một hai giây, Diệp Sương lại nói, những lời này lại giống như là cảnh báo cho tương lai sắp tới của Đình Đình:
- Lưu Hà Loan không phải chỉ có một Phó Duy Tân làm chỗ dựa, mà cô ta còn có một Phó Khiếu Trạch đã từng quan tâm cô ta như người tình. Sự thật thì luôn đau lòng, Đình Đình à, tôi không muốn nhìn thấy cô cũng giống như tôi, bị con đàn bà đó cướp đi người chồng ở bên cạnh mình. Có thể là chú Nhỏ không phải loại đàn ông chỉ biết nghĩ đến tình cũ như Duy Tân nhưng tương lai thì chẳng nói trước được điều gì, cô cũng đừng để đến khi bị cướp đi rồi mới nhận ra là mình đã quá ngu ngốc.
Liếc nhìn gói độc trên bàn, Diệp Sương nói với Đình Đình:
- Gói độc này tôi nghĩ là cô nên giữ, biết đâu sẽ có khi cần dùng đến nó thì sao. Bảo trọng nhé Phó thiếu phu nhân, tôi hy vọng cô sẽ là người chiến thắng cuối cùng... tạm biệt!
Dứt câu, Diệp Sương dứt khoát xoay người rời đi, để lại một mình Đình Đình ngồi trên ghế sô pha trầm mặc suy nghĩ. Diệp Sương có ý đồ, điều này không phải là Đình Đình không biết. Nhưng ý đồ của Diệp Sương cũng chẳng quan trọng gì đối với cô, thứ cô đang để tâm đến, đó chính là người chị gái Hà Loan...
Người mà đã lợi dụng cô thì dám chắc gì họ không tiếp tục lợi dụng cô thêm nhiều lần nữa. Mà ranh giới giữa việc lợi dụng và việc hãm hại, thật sự là quá mong manh. Nếu đúng thật là Hà Loan đang lợi dụng cô, vậy thì cũng đừng trách vì sao cô nhẫn tâm đoạn tuyệt mối quan hệ. Có nhiều việc, cũng có nhiều người, nếu cô không chọn nhẫn tâm với họ thì là cô đang nhẫn tâm với chính bản thân mình. Mà người sống không vì mình... vậy thì nên tự hủy thì tốt hơn!