TRUYỆN: MỢ NHỎ NHÀ HỌ PHÓ.
CHƯƠNG 12.
Đối diện với lời buộc tội không có bằng chứng của Lý Lan Trúc, tất nhiên là ông nội Phó sẽ không tin. Ông nội Phó trước giờ luôn có sự thiên vị khác biệt dành cho Đình Đình, nếu là chuyện không có bằng chứng rõ ràng, ông chắc chắn sẽ không tin là do Đình Đình làm. Hơn nữa, lúc ông hỏi Đình Đình có làm chuyện hại Lý Lan Trúc không... cô không do dự mà trả lời ngay là "con không làm". Chỉ với ba chữ rõ ràng dứt khoát kia, ông nội Phó liền có lòng tin vào nhân cách của cháu dâu mình. Sự việc chưa rõ ràng, ông nội Phó ra lệnh cho mọi người giải tán, đợi ngày mai Lý Lan Trúc xuất viện sẽ ba mặt một lời, trắng đen phân rõ.
.................................
Trời tối muộn, ông nội Phó ở lại biệt viện Phó gia, ông không về biệt thự từ đường, ông muốn đợi đến sáng mai để nhanh chóng phân xử chuyện của Lý Lan Trúc. Quản gia Ngô pha cho ông nội Phó ly sữa ấm, đặt xuống bàn, quản gia dịu giọng nhắc nhở.
- Lão gia, ông uống ly sữa cho ấm bụng rồi hãy nghỉ ngơi. Cả buổi tối tôi cũng không thấy ông ăn cái gì nhiều, vẫn nên giữ sức khỏe, sức khỏe tốt mới có thể lo được cho Phó gia.
Ông nội Phó trầm tư, ông im lặng rất lâu, cứ tưởng là ông sẽ không lên tiếng nói chuyện nhưng đột nhiên lại nghe ông cất giọng hỏi quản gia Ngô:
- Ông Ngô, theo ông... ông cảm thấy Đình Đình có phải là người làm hại Lan Trúc không?
Quản gia Ngô thoáng ngạc nhiên, rất ít khi nào ông nhìn thấy ông nội Phó như thế này. Từ trước đến giờ ông nội Phó đều rất tin tưởng mợ Nhỏ, lý nào bây giờ ông nội Phó lại hỏi ông câu hỏi đầy sự do dự như vậy....
Suy nghĩ một lát, quản gia Ngô liền thẳng thắn nói ra ý kiến của mình.
- Lão gia, trước giờ tôi chưa từng thấy ông nghi ngờ mợ Nhỏ, bây giờ ông hỏi tôi như vậy, đúng là làm cho tôi có chút ngạc nhiên...
Ông nội Phó không đáp lời, ông trầm tư như đang đợi câu nói tiếp theo của quản gia Ngô. Mà quản gia Ngô cũng không chần chừ để ông nội Phó phải đợi lâu, vài giây sau ông lại tiếp tục cất giọng.
- Theo như cảm tính của tôi, tôi vẫn chọn tin tưởng vào nhân cách của mợ Nhỏ. Mợ Nhỏ được giáo dục rất tử tế, mặc dù mợ ấy không biết rõ về gốc gác của mình nhưng từ bé mợ Nhỏ đã rất thông minh, lại có nhiều phần tính cách nho nhã, thông tuệ của tổ tiên nhà mình. Nếu nói mợ Nhỏ đã hại cô Lý, tôi thật sự không tin. Mợ Nhỏ không cần thiết phải hãm hại mẹ con cô Lý, mà một cô gái thông minh như mợ Nhỏ nếu có hại người... vậy thì chưa chắc người bị hại đã phát hiện ra được.
Ông nội Phó không phải là không nhận ra những việc này. Đình Đình là đứa nhỏ được tổ tiên hai nhà Phó gia và Nguyễn gia lựa chọn, vì để cho con bé được phát triển toàn diện mà từ bé ông nội của Đình Đình đã rất thường xuyên đưa cháu gái đến Phó gia làm quen. Ông nội Phó lại đặc biệt muốn tự mình dạy dỗ Đình Đình, vậy nên nếu nói ngoài đám cháu trai nhà họ Phó thì Đình Đình chính là đứa cháu gái đầu tiên mà ông nội Phó đặc hết tâm tư vào để dạy dỗ. Từ bé Đình Đình đã đến Phó gia, một nửa thời gian cô bé trưởng thành đều là ở Phó gia. Tính tình con bé thế nào, không ai là không hiểu rõ, kể cả là con dâu lớn của ông cũng ngấm ngầm thừa nhận yêu thích Đình Đình. Mà một cô bé lương thiện như vậy, làm sao có thể lại làm ra những chuyện hại người độc ác như thế?
Đúng là đến chính ông còn không tin nhưng trong bụng Lý Lan Trúc bây giờ là cốt nhục duy nhất của nhà họ Phó, ông thật lòng không thể nào thôi hoài nghi...
Nhìn thấy ông nội Phó không lên tiếng, quản gia Ngô lại nói thêm:
- Tôi biết là lão gia rất quan tâm đến cháu nối dõi của Phó gia đời kế tiếp, nhưng cũng không thể vì thế mà ông để cho mợ Nhỏ thiệt thòi. Lý do vì sao mợ Nhỏ bắt buộc phải gả cho người nhà họ Phó... lão gia chắc chắn là không thể nào quên rồi. Tôi nói như vậy, lão gia nghe xem có đúng không?
Biết lão Ngô đang cố ý nhắc nhở ông về thân phận của Đình Đình, ông mới chợt nhớ đến vấn đề này. Thoáng thở dài một hơi, ông nội Phó lúc này mới trầm giọng lên tiếng.
- Lão Ngô, chắc là tôi già mất rồi, xém chút nữa là tôi quên... con bé Đình cũng có một phần tâm sức tôi dạy dỗ mà lớn. Kể từ khi Khiếu Hạo chết, tôi như có thêm mấy phần gánh nặng. Nếu như năm đó lúc Khiếu Hạo mất, Khiếu Trạch đã lớn thì tôi cũng không đến mức lo lắng nhiều giống như thế này. Bây giờ Duy Hoa càng ngày càng trở nên tham vọng, mà Khiếu Trạch lại không thể hiện rõ ràng ước vọng của nó với nhà họ Phó. Giao lại cho Duy Hoa thì không thể được nhưng nếu giao lại cho Khiếu Trạch... tôi lại sợ là thằng nhóc này không nguyện ý. Lão Ngô, ông nghĩ thử mà xem, tôi vất vả với Phó gia như vậy, đến từng tuổi này vẫn chưa được nghỉ ngơi... thiệt là nặng nghiệp mà!
Lão Ngô hiểu rõ được nỗi lòng của ông nội Phó, ông đi theo ông nội Phó từ lúc nhỏ cho đến tận bây giờ, làm sao ông không hiểu ông ấy cho được. Đúng thật là kể từ khi ông Phó nhỏ mất, ông nội Phó chưa bao giờ được thảnh thơi ngày nào. Vừa phải lo việc của đại tộc Phó gia, vừa phải lo đến vấn đề cháu nối dõi, lại còn phải lo chặn đứng việc con cháu tranh giành tài sản mà hãm hại lẫn nhau. Ông Phó Hoa từ mấy năm trở về đây đã thể hiện rất rõ quan điểm của mình về quyền thừa kế của nhà họ Phó, còn cậu Phó nhỏ thì lại không quá mặn mà với Phó gia. Việc cậu Phó nhỏ chấp nhận làm việc cho Phó Kỷ là vì nơi đó chính là tâm huyết của ba cậu ấy lúc còn sống. Nếu không phải vì ông Phó Nhỏ đã dồn hết công sức của mình vào Phó Kỷ, vậy thì cũng chưa chắc cậu Phó nhỏ đã chịu làm việc cho ông Phó Hoa. Nội bộ của Phó gia có khả năng sẽ loạn, cũng chắc chắn là sẽ loạn nếu như trước khi ông nội Phó mất mà vẫn chưa chọn được ra người thừa kế.
Ông nội Phó hướng mắt nhìn xa xăm, chất giọng của ông nghe ra được rất nhiều suy tư trong đó.
- Tôi không phải không tin tưởng Đình Đình, tôi tất nhiên là rất tin con bé. Tôi mà không tin con bé thì khác gì tôi tự lấy tay vả vào mặt mình. Nhưng hiện tại, Khiếu Trạch chỉ thiếu duy nhất một đứa con trai để có thể đường đường chính chính kế thừa toàn bộ quyền thừa kế của Phó gia. Nhưng nếu đứa bé trong bụng Lan Trúc không phải là con trai mà là con gái, vậy thì cũng không khó khăn gì trong việc tôi giúp Khiếu Trạch trở thành người thừa kế. Lão Ngô, hơn một trăm năm trước lão Tiên phán là như vậy nhưng trong một trăm năm này đã có biết bao nhiêu chuyện xảy ra, nhân quả luân hồi xoay chuyển liên tục... cũng chưa chắc là chỉ có một mình cháu gái của lão Tiên mới có thể giúp được cho Phó gia. Tất nhiên là tôi không phải không tin lời của lão Tiên nhưng mà tôi nghĩ... biết đâu sẽ có kỳ tích xuất hiện thì sao?
Lão Ngô khẽ gật, ông ấy đáp:
- Lão gia nói cũng không sai, việc cô Lý trở thành vợ bé của cậu Nhỏ... đó đã là việc ngoài dự kiến của ông. Cũng không thể không tin rằng, đứa bé trong bụng của Lan Trúc có khả năng sẽ là bé trai. Nhà họ Lý cạn phúc đức nhưng biết đâu cô Lý này lại là người có mệnh khác thường thì sao, đúng không? Nhưng chẳng qua là, tôi lại không nhìn thấy cô Lý này có cái mệnh gì đó sánh ngang được với mợ Nhỏ. Mợ Nhỏ là hậu duệ của lão Tiên, là đứa cháu gái duy nhất được sinh ra trong hơn một trăm năm qua. Lão gia, con cháu của lão Tiên đã hơn chục lần thay tên đổi họ, thay đổi cả chỗ ở, thay đổi cả nghề nghiệp. Nhưng mà ông nhìn thử xem, hậu duệ của lão Tiên có ai mà tầm thường? Ngay cả ba của mợ Nhỏ dù chỉ là thầy giáo cũng có phong thái của bậc cao nhân... tôi thật sự không tin là lão Tiên phán sai sự thật.
Ông nội Phó lại đột nhiên thở dài, ông là theo di huấn của tổ tiên để lại, luôn cố gắng hoàn thành sứ mệnh mà tổ tiên giao phó. Nhưng có lẽ là vì áp lực của gia tộc mà ông bắt đầu quên đi công lao của lão Tiên trong sự hưng thịnh của Phó gia. Đáng lý ông không nên nghi ngờ Đình Đình, một chút nghi ngờ cũng không nên xuất hiện trong tâm trí ông mới phải...
- Tôi hiểu rồi lão Ngô, cảm ơn ông đã nhắc nhở. Phó gia trước giờ vẫn luôn nợ lão Tiên, đáng lý là tôi không nên quên như vậy.
Lão Ngô cố gắng an ủi ông chủ của mình.
- Tôi biết lão gia đang rất áp lực nhưng ông cũng đừng quá suy nghĩ đến nữa, ông cứ để thuận theo số phận đi. Mợ Nhỏ một khi đã được sinh ra đời... vậy thì Phó gia chắc chắn sẽ bình yên.
Ông nội Phó bất chợt cảm thấy thông suốt, mà thật đúng như những gì mà lão Ngô vừa nói, một khi Đình Đình đã xuất hiện... vậy thì còn sợ gì một ngày Phó gia suy tàn?!
________________________
Phía ông nội Phó không thể ngủ được, mà ở phòng của vợ chồng Khiếu Trạch lúc này, cả hai người họ đều không thể nào ngủ được.
Khiếu Trạch vốn dĩ là say nhưng lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo thông suốt, anh đã bố trí người canh chừng ở bệnh viện, đợi ngày mai cho người đến đón Lan Trúc nữa là được. Chẳng qua là anh rất khó chịu khi nhìn thấy Đình Đình bị đánh, lại khó chịu gấp bội khi anh cho người vào phòng hỏi chuyện mà Lý Lan Trúc lại không chịu trả lời. Cô ta đòi gặp anh, gặp mặt được anh cô ta mới chịu kể hết mọi chuyện. Đúng là được nước làm tới, kể cả là người khờ khạo cũng biết đòi hỏi khi mình có giá trị!
Nhìn sang bên cạnh, anh thấy Đình Đình vẫn chưa ngủ, hai mắt cô mở to nhìn chằm chằm về phía trước, tay cô đặt trên bụng, mắt chớp chớp trông có vẻ rất suy tư. Đang định xoay người sang ôm cô thì đột nhiên anh lại thấy cô ngồi bật dậy. Giật mình, anh cũng bật dậy theo cô, đèn trong phòng lại một lần nữa chiếu sáng.
Đình Đình cực kỳ cực kỳ uất ức, cô tròn mắt nhìn Khiếu Trạch, có chút tức tối, cô hỏi thẳng anh:
- Phó Khiếu Trạch, anh nói cho em biết, Lý Lan Trúc có giá trị gì đối với anh?
Khiếu Trạch sửng sốt, rất ít khi anh thấy Đình Đình có thái độ giống như lúc này. Cô gọi anh bằng tên ba chữ, gọi cả họ cả tên, xem ra là cô đang rất giận. Mà vợ giận thì anh biết phải làm sao, anh mà còn giấu giếm cô nữa thì coi như anh tiêu đời...
Khiếu Trạch kéo tay Đình Đình, anh nắm chặt lấy tay cô, vừa dỗ dành vừa trấn an:
- Khó chịu lắm phải không? Em muốn biết cái gì, anh sẽ nói cho em biết cái đó mà.
Sắc mặt của Đình Đình rất không tốt, hay nói đúng hơn là cô uất ức vì bị Lý Lan Trúc "tác động vật lý" vào cô. Cô rõ là rất tử tế với cô ấy, vậy mà cô ấy lại đối xử với cô như vậy. Đã thế còn vu oan cho cô là hãm hại mẹ con cô ấy nữa chứ? Chết tiệt! Cô hãm hại mẹ con cô ấy làm gì, đứa bé trong bụng Lan Trúc cũng có chắc là con của Khiếu Trạch đâu, việc gì cô phải hãm hại cô ấy chứ!
Cô quay người ngồi đối diện với anh, mặt đối mặt, mắt đối mắt, hôm nay cô muốn nghe hết sự thật về anh và Lý Lan Trúc, một chữ cũng không muốn bỏ xót.
- Vậy anh nói đi, anh nói cho rõ ràng, nói đầy đủ!
Khiếu Trạch lúc này chẳng khác gì thanh niên sợ vợ, mà anh cũng hết cách rồi, Đình Đình đang rất giận, cô mà giận lên thì có sức chín trâu hai bò cũng không kéo cơn giận của cô lại được. Mà cô giận cũng đâu có sai, phiền phức và uất ức của cô ngày hôm nay, một phần lớn là do anh đem đến...
Trước kia không rõ ràng với nhau thì anh còn có thể giấu giếm để tránh cho cô phiền muộn suy nghĩ nhiều. Nhưng bây giờ anh và cô đã cho nhau một cơ hội, anh cũng không có ý định sẽ lại tiếp tục giấu cô. Đình Đình không hỏi nhưng không phải là cô không để tâm đến, không trước thì sau anh cũng phải nói rõ mọi chuyện cho cô biết. Thay vì phải tìm thời điểm thích hợp thì chi bằng bây giờ nói luôn, vừa giúp cho cô đỡ khó chịu mà cũng nhẹ cho anh khi không còn ôm bí mật một mình một người nữa.
Khiếu Trạch nhìn cô, anh nhướn mày, bắt đầu giải thích rõ ràng mọi chuyện.
- Anh không giấu em nữa, đã quyết định sẽ theo đuổi lại em thêm một lần nữa, vậy thì anh chắc chắn sẽ luôn đặt cảm xúc của em lên hàng đầu. Thật ra về việc của Lý Lan Trúc, thứ nhất, anh giữ cô ấy ở bên cạnh là vì trên người cô ấy có vết bớt hình năm cánh hoa. Thứ hai, đứa bé trong bụng của cô ấy chắc chắn không phải là con của anh, nhưng khó hiểu một điều là cô ấy lại sống chết cho rằng anh chính là cha của đứa bé...
Dừng đoạn, anh lại tiếp tục giải thích:
- Về chuyện vết bớt hình năm cánh hoa, để anh nói thế này cho em dễ hiểu... chú tài xế năm đó gây ra vụ tai nạn làm chết ba anh, ông ấy cũng có một đứa con gái có vết bớt đặc biệt giống như vậy. Mà vị trí vết bớt của Lý Lan Trúc lại rất giống với vị trí vết bớt của bé gái năm đó, trùng hợp đến không thể tin được. Cũng chính vì lý do đó mà hôm đám cưới của Duy Khánh, anh mới không khống chế được mình mà chạy đến cướp cô dâu. Chứ lý do gì để anh phải làm như vậy, đến cả tên của cô ta, anh cũng chỉ mới nghe qua được một vài lần. Anh... thật ra anh chưa từng tin vào việc ba anh chết là do chú tài xế cố tình muốn tự tử rồi kéo ba anh theo. Và anh vẫn luôn nghĩ rằng, sự việc năm đó của ba anh... là do có người đứng ở sau ép buộc chú tài xế phải làm như vậy.
Đình Đình đúng thật là quá mức kinh ngạc, cô biết là Khiếu Trạch có lý do đặc biệt nhưng cô lại không hề nghĩ được lý do ẩn sau sự việc của Lý Lan Trúc lại chính là lý do này. Từ trước đến giờ, Khiếu Trạch chưa bao giờ tỏ ra bất kỳ thái độ nào về nguyên nhân cái chết của ba chồng cô. Cô cứ nghĩ là anh đã chấp nhận với kết quả điều tra từ phía cảnh sát, cô nào nghĩ được là anh vẫn luôn ẩn nhẫn để điều tra.
Từ phẫn nộ uất ức chuyển sang kinh ngạc sửng sốt, cảm xúc chuyển biến quá nhanh, Đình Đình mất gần một phút mới có thể điều tiết tốt được tâm trạng của mình. Cô nhìn anh, giọng cô thoáng ngập ngừng, cô khẽ hỏi:
- Vậy... lý do anh giữ Lý Lan Trúc ở lại... là vì anh cho rằng... cô ấy chính là con gái của chú tài xế gây tai nạn năm đó?
Khiếu Trạch trầm giọng:
- Anh không chắc Lý Lan Trúc có phải là con gái của chú tài xế hay không, bởi vì hiện giờ ông bà Lý đều đã mất, không thể đối chứng thân phận thật sự của Lan Trúc được. Nhưng theo anh điều tra, ông bà Lý quả thật là có sinh được một cô con gái, đứa bé đó chính là Lan Trúc hiện tại. Nhưng dù là vậy, anh vẫn có chút dao động... thật sự không thể nào có sự trùng hợp kỳ lạ đến như thế. Vết bớt hình năm cánh hoa kia là có một không hai, đó đâu phải là hình xăm, không thể có chuyện xuất hiện đại trà như thế được. Nhưng tiếc là anh tìm được Lý Lan Trúc quá muộn, cô ta đã bị nhà họ Lý biến thành khờ khạo như vậy, bây giờ có muốn hỏi về vết bớt kia thì cô ta cũng không biết gì mà nói. Lý Lan Trúc bị hại đến ngốc hoàn toàn là sự thật, anh đã cho bác sĩ giỏi đến khám cho cô ta, kể cả thầy thuốc cao tay cũng đã khám qua... kết quả đều là như vậy.
Đình Đình hiểu rồi, hóa ra lý do anh giữ Lan Trúc bên cạnh là vì như vậy. Thứ nhất là muốn điều tra về thân phận thật sự của Lan Trúc, thứ hai là muốn ngăn không cho người nhà họ Lý tiếp tục hãm hại cô ấy.
- Vậy... còn vợ con của chú tài xế vẫn không tìm được luôn hả anh?
Khiếu Trạch bất mãn gật đầu:
- Không cách nào tìm được, mẹ con bọn họ giống như là biến mất khỏi thế gian này vậy. Lúc anh còn nhỏ, anh đã từng nhiều lần nói chuyện với chú tài xế, chú ấy không thể nào là người vô trách nhiệm, vô đạo đức như vậy được. Nhưng tất cả bằng chứng đều rất thuyết phục, thuyết phục một cách cực kỳ hoàn hảo.
Đình Đình cũng không nhịn được mà cảm thán:
- Cái gì mà càng hoàn hảo thì càng có vấn đề, có đôi khi linh cảm và giác quan của con người là rất đúng.
Nhìn thấy Đình Đình trở nên trầm mặc, Khiếu Trạch thật lòng không muốn cô phải lo lắng về vấn đề của anh. Đình Đình vốn dĩ là người sống nội tâm, thông minh, sâu sắc và đặc biệt hiểu chuyện. Cũng vì cô quá mức hiểu chuyện nên anh mới không muốn nói cho cô biết, anh sợ cô sẽ vì chuyện này của anh mà hạ mình nhường nhịn mọi thứ...
Lại kéo tay cô giữ chặt, anh vội chuyển sang vấn đề khác.
- Còn về chuyện Lý Lan Trúc mang thai, quả thật là anh không biết. Anh thề là anh chưa chạm vào cô ta, còn tại sao cô ta lại mang thai... mẹ nó... anh cũng rất muốn biết!
Thái độ này của Khiếu Trạch khiến cho Đình Đình cảm thấy buồn cười, Khiếu Trạch hiếm khi nào chửi tục, mà đã khiến cho anh chửi tục, vậy thì có thể hiểu rõ được là anh đang rất bức xúc. Cũng đúng đi, đùng đùng phát hiện Lý Lan Trúc có thai, vừa mang tiếng là con mình, mà lại vừa không được sơ múi gì. Nếu là cô, cô chắc chắn sẽ tức đến mức thổ huyết mà chết mất. Chả biết là thằng ranh nào ăn ốc mà lại bắt anh đổ vỏ, qua mặt được Khiếu Trạch thì cũng gọi là bậc thầy của ma mãnh rồi đấy!
Nhắc đến cái thai của Lan Trúc lại khiến cho Khiếu Trạch tức nghẹn họng, anh vừa nói vừa gằn giọng:
- Anh đã nhường nhịn cô ta đến như vậy, mang tiếng vì cô ta như vậy... vậy mà cô ta lại còn không nghe lời. Nhắc đến cô ta chỉ khiến cho anh bực mình, may là cô ta khờ khạo mà còn như vậy, nếu cô ta bình thường... không biết cô ta còn ngang ngược đến cỡ nào nữa. Con người này cũng không vừa gì đâu, cô ta không phải là người vô hại.
Đình Đình im lặng không đáp lời, về chuyện phát sinh đêm qua, cảm xúc của cô thật sự rất mâu thuẫn. Cô vừa tức giận khi Lan Trúc hồ đồ đánh cô nhưng cô cũng có chút lo lắng cho cô ấy khi bị người khác cố tình hãm hại. Lan Trúc mặc dù khờ khạo nhưng ánh mắt lại rất có hồn, cô nghĩ là cô ấy sẽ sớm bình thường trở lại ngay thôi. Nhưng còn chuyện xảy ra đêm hôm qua, đúng là làm cho cô khó chịu đến chết đi được...
Cô chậc lưỡi một tiếng, rầu rĩ phiền muộn cất giọng:
- Lý Lan Trúc không phải vô duyên vô cớ đánh em, bác sĩ cũng nói là cô ấy bị ép uống thuốc kích sinh. Bây giờ ở nhà họ Phó lại bắt đầu diễn ra tranh đấu ngầm rồi, mục tiêu của họ là đứa bé của Lan Trúc.... có khi là cả em.
Khiếu Trạch đương nhiên là hiểu được vấn đề này, anh cũng đã cho người điều tra, hiện tại đang chờ kết quả. Lại nhớ đến một việc, Khiếu Trạch cũng muốn nói luôn cho Đình Đình biết.
- Về chuyện của Lý Lan Trúc, ở nhà họ Phó này chỉ có một mình em biết, anh không nói cho mẹ nghe, kể cả ông nội anh cũng không nói. Và anh cũng không có ý định sẽ nói, cái chết của ba anh năm đó đã làm cho mẹ anh suy sụp một quãng thời gian rất lâu. Anh không muốn vì sự nghi ngờ không đủ cơ sở của mình mà lại làm cho mẹ một lần nữa đau khổ. Còn về phía ông nội, anh chờ kết quả chính xác mới có thể đến nói rõ ràng mọi chuyện cho ông biết.
Đình Đình hiểu rồi, cô cũng sẽ giống như anh, tiếp tục giữ bí mật về thân phận của Lý Lan Trúc với tất cả mọi người. Còn về chuyện đêm qua xảy ra, cô chắc chắn sẽ điều tra, mặc dù biết rất có khả năng là không thể điều tra được nhưng cô vẫn sẽ cố gắng.
Khiếu Trạch khẽ ôm lấy Đình Đình, anh rất sợ cô bị tổn thương, vì vậy cũng không tiếc lời mà an ủi cô.
- Về chuyện của Lan Trúc, em yên tâm, sẽ không ai làm hại đến em được...
Dừng đoạn, như đã đưa ra được quyết định cuối cùng, anh siết chặt cô trong vòng tay, ánh mắt chất chứa sự kiên định mạnh mẽ, anh quyết không để cho Đình Đình phải chịu thêm tổn thương từ anh mang đến...
- Chỉ cần anh còn sống, anh nhất định sẽ bảo vệ được em. Cho dù có bắt anh phải lựa chọn... anh cũng sẽ lựa chọn bảo vệ em, có chết cũng không hối hận!