Chương 452 : Thay đổi
“Bác Tần, cần phải học cái gì ạ?”
Trần Hạo hỏi.
“(ông ấy xưng bác rồi, ko phải em edit sai đâu nha – Kotaru), cháu đều phải học, từ từ học nhé,
Trần Hạo, thể chất của cháu không tệ, bảy ngày này,
bác đã đặc biệt hái thảo dược cho cháu tắm để tăng
cường thể chất, bác sẽ châm cứu thêm cho cháu,
đừng lo lắng, bác sẽ huấn luyện cháu sớm trở thành cao thủ! ”
“Bảy ngày này, bác đặc biệt đi hái thảo dược sao”
Nghe thấy câu này Trần Hạo thực sự xúc động.
Nhớ lại về lần đầu tiên gặp bác Tần và thái độ của
mình, bác Tần luôn ở bên cạnh cậu, không biết bác đã
giúp đỡ cậu nhiều bao nhiêu.
Bây giờ, vì cậu mà bác phải đôn đáo chạy khắp nơi.
Không phải ông ruột của mình, nhưng Trần Hạo
cảm thấy bác ấy còn thân thiết hơn cả ông nội của
chính cậu.
Hiện tại, vì sự kì vọng của bác Tần, Trần Hạo
nghiêm nghị gật đầu.
Từ đó đến nay, Trần Hạo ở lại làng, đi theo bác
Tần.
Trong nháy mắt, nửa năm liền trôi qua…
Vào lúc này, nhà Họ Trần, trong mật thất.
“Như thế nào? Vẫn không có tin tức của Trần Hạo sao?”
Trong nửa năm qua, Trần Đại Hải dường như đã
già đi rất nhiều.
Tóc cũng đã bạc rồi.
Còn Dương Ngọc Bình, hầu như ngày nào bà ấy
cũng rửa mặt bằng nước mắt.
“Ông chủ, chúng tôi đã hộ tống cậu trần đi về
hướng tây nam, nhưng lúc đó bị một số thế lực ờ tây
nam theo dõi. Tôi ở lại đánh lạc hướng cho cậu trần,
chỉ biết cậu ấy đã đến một ngôi làng để tìm một ông
già họ Tần, là cô Tường Vi nói cho tôi biết địa chỉ,
nhưng tôi đã âm thầm đến đó mấy lần, nó đã bị bỏ
trống từ lâu rồi, không có ai cả!”
Trong nửa năm qua Lý chấn Quốc không được nhàn rỗi,
luôn bí mật tìm kiếm Trần Hạo.
Nhưng đáng tiếc, nửa năm này, cậu trần biến mất
như thế nào, một chút tin tức cũng không có.
“Đều tại ông, nếu như lúc đầu ông cứng rắn, Trần
Hạo đã không phải rời khỏi gia tộc. Đến bây giờ, sống
chết cũng không biết!”
Dương Ngọc Bình lo lắng nói.
Trần Hiểu cũng khóc, an ủi mẹ.
“Trần Hạo không có chứng minh thư, thẻ ngân
hàng bị mất, lại bị tên khốn Mạc Trường Không tìm
kiếm, ông bảo nó trốn thế nào? Có lẽ nó đã rơi vào
trong tay Mạc Trường Không từ lâu rồi!”
Dương Ngọc Bình càng nói chuyện càng trở nên sợ hãi.
“Sẽ không đâu ạ, nếu Trần Hạo rơi vào tay Mạc
Trường Không, việc đầu tiên Mạc Trường Không làm là
uy hiếp chúng ta. Nửa năm qua hắn luôn kiếm cớ,
không phải không tìm ra được lý do đó sao? Nếu Trần
Hạo rơi vào tay hắn, nhất định là cái cớ thương lượng
lớn nhất của hắn, mà đến bây giờ hắn vẫn nhân
nhượng chúng ta. Cho nên, nếu như hắn tìm được đã
sớm uy hiếp chúng ta rồi.”
Trần Hiểu nói.
“Trần Hiểu nói đúng, bà đừng lo lắng, tôi tin con
trai của chúng ta sẽ không sao đâu, Tường Vi, đỡ bác
gái về phòng nghỉ ngơi đi!”
Trần Đại Hải nói.
Tô Tường Vi đứng ở một bên khóc vừa, lập tức gật
đầu: “Vâng ạ!”
“Được rồi, các ngươi cũng đi xuống đi, tôi muốn ở
một mình!”
Trần Đại Hải nói một lần nữa.
Sau khi mọi người rời đi, Trần Đại Hải hai tay để
sau lưng, vẻ mặt u sầu.
“Trần Hạo à, con đứa bé này rốt cuộc đang ở đâu
vậy? Nếu biết mọi chuyện thành ra thế này, ba thà
rằng cùng Mạc Trường Không đấu chứ không để con
phải mạo hiểm lớn như vậy!”
Vốn dĩ, kế hoạch của Trần Đại Hải là.
Mặc dù để Trần Hạo rời đi.
Nhưng làm sao có thể để yên không quan tâm được.
Nhất định sẽ phái sức mạnh mạnh nhất của gia
tộc Họ Trần bí mật bảo vệ cậu, tóm lại, không cho Mạc
Trường Không tìm được cớ là được.
Điều này không khó.
Tuy nhiên, ông đã đánh giá cao các cao thủ mà
ông đã thu gom trong nhiều năm, đánh giá thấp thuộc
hạ của Mạc Trường Không.
Vào cái đêm nửa năm trước, nếu
không phải thuộc hạ của ông liều mạng, Trần Hạo
suýt nữa không trốn thoát được rồi.
Trần Đại Hải nắm chặt tay.
Mặc dù ông có tiền, nhưng cuối cùng ông cũng
bất lực nhận ra tiền không phải là tất cả.
Không có cách nào, không còn cách nào nữa!
“Ông chủ!”
Lúc này, quản gia A Phúc bước vào.
“Có chuyện gì?”
“Mạc Kiếm của nhà họ Mạc, nhìn trúng biệt thự
Vân Đỉnh mà cậu chủ đã mua ở Kim lăng, muốn
hỏi ông chủ bao nhiêu thì bán?”
“Con trai thứ ba của Mạc Trường Không, Mạc
Kiếm?”
Trần Đại Hải nắm chặt tay.
“Chính là cậu ta!”
“Haha, nửa năm này, nó muốn mua bao nhiêu thứ?
Ý tứ của nó còn chưa rõ ràng sao, nói cho nó biết,
không bán!”
Trần Đại Hải đập bàn.
Nhà họ Mạc đã hỗ trợ nhà Họ Trần theo dõi vụ việc
của Liên đoàn Thái Dương. Mặc dù Mạc Trường Không
không tìm được cớ để can thiệp nhưng nửa năm trước,
ông ta đã để cậu con trai thứ ba ra sân lấy kinh
nghiệm, để cậu con trai thứ ba gia nhập đội của Mạc
Vệ Bình.
Nhưng sau khi Mạc Kiếm này đến, Trần Đại Hải
đã khoan dung với cậu ta.
Lúc này đây, không nhịn được nữa.
“Nhưng thưa ông, Mạc Trường Không đó luôn nhìn
chằm chằm vào nhà Họ Trần của chúng ta từ lâu rồi,
nếu như Mạc Kiếm đó không hài lòng đi gây chuyện,
thì sẽ lại gây thêm phiền phức!”
Quản gia cũng đành bất lực.
“Được được được, cho hắn, ngươi đi làm đi!”
Trần Đại Hải sốt ruột xua tay.
Một thứ 800 triệu tệ, trong mắt Trần Đại Hải cũng chả là gì.
Ông chỉ là phẫn nộ trước hành động của
Mạc Kiếm.
Nhưng vẫn là câu nói đó, bây giờ…không còn cách nào nữa.
“Thế nào? Trần Đại Hải đồng ý không?”
Bên ngoài, một người rung đùi nghiêng chân,
uống trà.
“Xin cào cậu Mạc, ông chủ nói, biệt thự Vân Đinh
Sơn đó nếu cậu đã thích thì tặng cho cậu, không phải
mua đâu!”
Quản gia nói, nhưng trong lòng lại muốn ăn tươi
nuốt sống tên khốn này.
“Được, tốt lắm, tính của Trần Đại Hải tôi đã
quen”
“Các anh em, đi thôi, rời khỏi nơinhàm chán này,
đi Kim lăng mấy ngày!”
Mạc Kiếm vênh váo bỏ đi với người của anh ta.
Đồng thời lúc này.
Trong một nhà hàng ở một thị trấn nhỏ ở phía Tây
Nam.
Đây là một nhà hàng tương tự như một trang trại.
Vì bên cạnh là núi non bao la.
Bên kia núi, có một con sông lớn khác chạy ngang qua.
Phải nói là non nước hữu tình.
Vì vậy, một số người được gọi là thượng lưu
thường đến để du lịch và khám phá.
“Hôm nay cậu phải cho tôi một lời giải thích, cậu
có biết quần áo của tôi đắt như thế nào không?”
“Đúng vậy, gọi ông chủ của các người đến đây,
lau, các người chán sống rồi à!”
Một người phụ nữ trạc ba mươi, trang điểm đậm
đang nắm cổ áo nam thanh niên.
Còn la mắng người ta.
Sự việc là như thế này, nhóm của họ, nam nữ cộng
lại cũng phải hơn bảy tám người.
Nhìn không giống là người tốt.
Khi họ vào ăn, kết quả, một bồi bàn trẻ tuổi đang
phục vụ họ đã vô tình làm văng một ít canh rau vào
người phụ nữ.
Sau đó là cảnh hiện tại.
Chủ yếu là một kẻ muốn bắt nạt nhân viên nhà
hàng này.
“Xin lỗi, xin lỗi! Tôi giúp cô lau!”
Cậu thanh niên vội vàng xin lỗi, liền muốn đi lau.
Chát!
Không ngờ đến, người phụ nữ tiến lên tát vào mặt
nam thanh niên một cái tát trời giáng: “Mẹ kiếp, bỏ cái
tay bẩn thỉu của cậu ra, xem ngoại hình của cậu xem,
còn muốn động vào tôi, anh Bưu, anh nhìn thái độ của
bọn họ xem”
Đàn bà vũ phu.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!