Chương 232 “Mẹ nó, chẳng phải là Trần Hạo đây sao?”
Có sinh viên nam nhận ra Trần Hạo.
“Đúng vậy, là cậu ta thật, trời ơi, trời mưa lớn thế mà cậu ta chạy xe đạp đi lung tung làm gì vậy?” “Không phải đã nói cậu ta trúng số hả, ha ha, cứ tưởng sẽ đổi ngựa yêu chứ, không ngờ vẫn quê mùa như vậy!” “Đúng đó đúng đó, nhưng trong lớp chúng ta, biết cậu ta trúng vé số, tôi đã từng lén thích cậu ta đó, ha haI” Các cô gái thảo luận sôi nổi.
Mà nhóm sinh viên nam nữ này không phải ai xa lạ mà là bạn cùng lớp đại học của Trần Hạo, khoảng chừng mười mấy người.
Còn cô Mạnh thì tất nhiên là Mạnh Thái Như rồi.
Hôm nay, Mạnh Thái Như lại dọn sang nhà mới, chuyển từ chung cư giáo viên ra.
Tiểu khu Vân Hoa là một tiểu khu cao cấp hạng nhất, giá cả khoảng hai mươi lăm nghìn.
Mạnh Thái Như vừa làm giảng viên đại học vừa mở cửa hàng Taobao của riêng mình, hơn nữa còn bán hàng trên Wechat gì đó, dù sao cũng có Hàn Tư Dư hỗ trợ quảng cáo tuyên truyền.
Vì thế cũng kiếm được rất nhiều tiền.
Dứt khoát mua một căn nhà mới, ba phòng ngủ hai phòng khách.
Việc chuyển nhà thì tất nhiên là tìm sinh viên của mình tồi.
Sinh viên bản địa Kim Lăng đều bị Mạnh Thái Như gọi đến.
Bây giờ nhìn thấy Trần Hạo đã chạy xe đạp ở phía xa xa, lòng Mạnh Thái Như chợt giật thót.
Cô ta cũng giống như Hàn Tư Dư, cũng thích anh Bình Phàm.
Đương nhiên là nhạy cảm với Trần Hạo rất có khả năng là anh Bình Phàm.
Dù sao trời mưa, mặc dù Trần Hạo không ngừng tăng tốc độ nhưng vẫn chạy rất chậm.
Lúc này, liên tục ba chiếc xe lướt qua Trần Hạo chạy thẳng đến cửa tiểu khu Vân Hoa.
Nhóm Triệu Đồng Đồng lục đục bước xuống từ ba chiếc xe, còn có ba mẹ của Tần Nhã.
Chiếc xe cuối cùng là nhóm Hàn Tư Dư và Đỗ Vũ đang cầm thiết bị livestream.
Trần Hạo nói chuyện này cho Triệu Đồng Đồng, tất nhiên Triệu Đồng Đồng sẽ thông báo cho ba mẹ của Tần Nhã.
Thậm chí bây giờ nhiều người bao vây lấy tiểu khu, hẳn là Thiên Long, Địa Hổ đang muốn dùng chiêu đóng cửa đánh chó.
Nghĩ chắc bây giờ Tần Nhã đã được Thiên Long, Địa Hổ cứu ra rồi.
“Đứng lại, làm gì đó!” Nhóm Triệu Đồng Đồng mới vừa bước qua đã bị vệ sĩ chặn lại.
Ba mẹ Tân Nhã vội vã cầu xin, vệ sĩ nghe vậy thì vỡ lẽ họ là ba mẹ của cô gái đang được họ cứu, lập tức cung kính mời mọi người vào.
“Tư Dư bên này nè! Tư Dưt” Có cô gái thấy Hàn Tư Dư nên vội vã kêu cô ta sang.
Mà tất nhiên Hàn Tư Dư cũng không ngờ lại gặp được nhiều bạn bè ở đây.
Cho nên cô ta và Đỗ Vũ đi qua.
“Tư Dư, cậu giỏi quá đi, họ không cho ai vào cả, sao cậu lại vào được đây vậy, hơn nữa đã xảy ra chuyện gì thế?” Tất cả các cô gái đều tò mò hỏi.
Hàn Tư Dư nhìn cảnh tượng hoành tráng như vậy, cũng rất sợ hãi.
“Có một sinh viên nữ bị bắt cóc, chúng tớ nhận được tin nên đến đâv tớ không ngờ là có nhiều người đến cứu cô ấy như vậy!” “Hả? Nhưng mà cô gái này là ai? Nhìn ba mẹ cô ấy hình như đâu phải là cấp trên của những người này đâu?” Có cô gái hỏi.
Mạnh Thái Như cũng tò mò nhìn về phía Hàn Tư Dư.
Hàn Tư Dư lắc đầu: “Chuyện này tớ cũng không rõ nữa, Trần Hạo nói cho chúng tớ biết, nói đã cứu được người, chỉ là bị sợ hãi quá độ, bây giờ đang ở tiểu khu Vân Hoai” “Trần Hạo?” Mạnh Thái Như kinh hãi.
“Vâng, cô gái này là bạn của Trần Hạo, Trần Hạo nhờ tớ hỗ trợ tìm em ấy!” Mà Hàn Tư Dư vừa nói, có vẻ như mới nhận ra gì đó.
Nhìn Mạnh Thái Như, hai người đều hơi kinh ngạc.
“Ha ha ha, các cậu nhìn xem, Trần Hạo ướt như chuột lột đến rồi kìal” “Cậu thấy cậu ta có quê mùa không, đúng là, Tiểu Vân, chảng phải ban nãy cậu còn nói cậu đã từng thích cậu ta hả, sang đó tỏ tình với cậu ta đi!” “Tôi đi chết đây được chưa, có đứa ngu mới tỏ tình với cậu tai” Mọi người đùa giỡn ầm ï.
“Cậu Trần!!I” Bỗng nhiên, những vệ sĩ mặc quần áo màu đen, che dù màu đen đồng thanh gọi.
Giọng nói to lớn vang dội, gần như toàn bộ tiểu khu đều run lên.
Có hai người vệ sĩ chạy đến che dù cho Trần Hạo.
Trần Hạo lau nước mưa trên mặt, bước xuống xe đạp công cộng.
Có một vệ sĩ khác đưa chiếc khăn màu trắng lên ngay.
“Cậu Trần, đã cứu được người rồi, nhưng bởi vì quá hoảng sợ nên đã hôn mê, ngoài ra thì không có thương tích, chỉ bị giam lỏng!” Vệ sĩ nói.
“Thế thì tôi yên tâm rồi! Tôi vào xem thử!” Cuối cùng tảng đá trong lòng Trần Hạo cũng rơi xuống.
Sau đó đi về phía trước.
Vệ sĩ trước cửa cung kính chia thành hai hàng.
Cầm ô, đồng thời nhìn về phía Trần Hạo.
Mà một vài vệ sĩ ngoài cửa đã nhận được thông tin của Mọi người đùa giỡn ầm ï.
“Cậu Trần!!!” Bỗng nhiên, những vệ sĩ mặc quần áo màu đen, che dù màu đen đồng thanh gọi.
Giọng nói to lớn vang dội, gần như toàn bộ tiểu khu đều run lên.
Có hai người vệ sĩ chạy đến che dù cho Trần Hạo.
Trần Hạo lau nước mưa trên mặt, bước xuống xe đạp công cộng.
Có một vệ sĩ khác đưa chiếc khăn màu trắng lên ngay.
“Cậu Trần, đã cứu được người rồi, nhưng bởi vì quá hoảng sợ nên đã hôn mê, ngoài ra thì không có thương tích, chỉ bị giam lỏng!” Vệ sĩ nói.
“Thế thì tôi yên tâm rồi! Tôi vào xem thử!” Cuối cùng tảng đá trong lòng Trần Hạo cũng rơi xuống.
Sau đó đi về phía trước.
Vệ sĩ trước cửa cung kính chia thành hai hàng.
Cầm ô, đồng thời nhìn về phía Trần Hạo.
Mà một vài vệ sĩ ngoài cửa đã nhận được thông tin của Giờ đây đang há mồm nhìn mình.
Tại sao mọi người lại ở đây? Trần Hạo cảm thấy xấu hổ.
Nhưng bây giờ, cứu người quan trọng hơn.
“Cậu Trần, mời cậu sang bên này!” Lúc này, Triệu Tử Hưng bước ra khỏi tòa nhà và nói một cách cung kính.
“Đã điều tra rõ ràng, một người tên Lý Việt đã cấu kết với thế lực ngầm Kim Lăng là cậu Thẩm Khải của nhà họ Thẩm giam lỏng cô Tân Nhã. May mà không có việc gì xảy ra, còn về phần nguyên nhân là vì Lý Việt thiếu nợ Thẩm Khải, Thẩm Khải đề nghị lấy cô Tân Nhã làm điều kiện, quy định trong vòng ba ngày, nếu trong vòng ba ngày Lý Việt không đổi được tiền thì Thẩm Khải sẽ cưỡng hiếp cô Tân Nhã!” Triệu Tử Hưng nói tình hình mà ông ta tìm hiểu được.
Bởi vì ban nãy Thẩm Khải muốn ra tay, đã bị Thiên Long, Địa Hổ ném từ trên lâu xuống, té hôn mê.
Đây cũng là lý do tại sao phải bao vây cả một tiểu khu.
Còn Lý Chấn Quốc thì đến đe dọa xử lý nhà họ Thẩm.
Tình hình cơ bản là thế.
Trần Hạo cũng không quan tâm đến Triê¡i Đầnn Đồng, Mạnh Thái Như, Hàn Tư Dư đang ngơ ngác, đi vào trong xem.
Cho đến khi Tần Nhã đã hôn mê được xe cứu thương đưa đi, Trần Hạo mới thở phào.
Đợi đến khi Trần Hạo bước ra từ một căn nhà.
Nhóm người Triệu Đồng Đồng, Mạnh Thái Như đều sang đây.
Nhìn Trần Hạo, khoảnh khắc này, chợt cảm thấy thật xa lạ.
“Trời ơi, Trần Hạo là cậu Trần Kim Lăng! Trời ơi trời ơil!I Tôi đi chết đây!” Cô gái tên Tiểu Vân hối hận đến mức cắn nát môi.
Càng không cần bàn đến những cô gái chàng trai khác.
Mạnh Thái Như và Hàn Tư Dư thì thở dồn dập.
“Thì ra người luôn giúp đỡ mình thực ra là Trân Hạo! Cực khổ tìm kiếm anh chàng đại gia kia, thì ra lại trong chính lớp của mình, hơn nữa còn thân đến vậy!” Hàn Tư Dư thì không thể cầm nổi điện thoại trong tay nên làm rơi thẳng xuống đất.
Bởi vì bây giờ não cô ta hoàn toàn trống rỗng.
Trần Hạo hít một hơi, bước qua nhặt điện thoại của Hàn Tư Dư lên đưa cho cô ta.
“Không ngờ mọi người lại ở đây, giáo viên hướng dẫn, hôm nay mọi người đến đây làm gì vậy?” Trần Hạo thản nhiên cười hỏi.