Chương 15.
Trần Hạo nghe gọi thì quay đầu lại Chỉ thấy một cô gái mặc quần jean bảy tấc bó sát người, chân mang giày cao gót, dáng người cao ráo, da trắng ngần đứng chặn trước mặt Trần Hạo.
Cô ta khoanh tay, vô cùng khinh thường nhìn Trần Hạo nói “Trần Hạo, cậu được lâm. Vẫn nhận trợ cấp của khoa mà lại đi mua món đồ xa xỉ trị giá ba trăm nghìn tệ? Tôi nói cho cậu biết, vì chuyện này nên tiền trợ cấp năm nay cậu đừng mong được nhận!” Cô ta lạnh lùng nói: “Giang Vi Vị, Trần Hạo do cứu người nên được người ta tặng một thẻ mua hàng. Cậu cớ gì đòi cắt trợ cấp của cậu ấy? Cậu là chủ tịch hội sinh viên thì giỏi lắm à?” Trưởng phòng kí túc Dương Huy nhìn cô gái khí chất cao ngạo trước mặt, nhịn không được lên tiếng “Liên quan gì đến cậu? Trợ cấp mỗi năm của Trần Hạo đều do hội sinh viên xin cho, do thấy cậu ta thành thật. Bây giờ thì hay rồi, mua một cái túi xách những ba trăm.
nghìn tệ. Bây giờ trong khoa ai khoa mình có một tên đại ngốc! “Riêng chuyện này đã làm tổn hại danh dự của khoa. Tội này là đủ để cắt trợ cấp của cậu ta rồi” Giang Vi Vĩ chán ghét liếc Trần Hạo. Rõ ràng buổi livestream tối qua của Hàn Tư Dư: khiến mọi người hầu như đều biết đến chuyện chiếc túi xách rồi! Trong khi cô ta lại là chủ tịch hội sinh viên.
Cũng có thể nói là một trong số ít nữ sinh làm chủ tịch trong trường.
Gia thế vững chắc, lại còn biết giải quyết vấn đề, ngoài ra còn có quan hệ tốt với những bạn học có tiền và quyền trong khoa và trong trường.
Cô ta còn quen biế ngoài khoa.
ït cả các thầy cô trong Mang trong mình phong cách chị đại điển hình, cho nên nhìn thấy Trần Hạo nghèo rớt rồng tơi lại không quyền không thế thì có chút chướng mắt.
Chắng qua, Trần Hạo có một đặc điểm là rất nghe lời. Trước đây Giang Vi Vi dựa vào món tiền trợ cấp để thao túng, bắt anh làm cái này cái kia.
Còn những sinh viên nghèo khác thì không cần phải phục vụ không công cho Giang Vi Vi như người hầu kẻ hạ.
Đây cũng là lí do vì sao Dương Huy thấy gai mắt với Giang Vi Vi.
từ, Trần Hạo, cậu nói xem chuyện này giải quyết như thế nào? Giang Vị Vi vẫn khoanh tay, cao ngạo nói.
-Trần Hạo nhíu mày. Nói thật tình, giờ đây anh không cần dựa vào trợ cấp cho sinh viên nghèo nữa.
Tuy nhiên nói cho cùng, dù Giang Ví Ví coi thường, khi dễ mình nhưng những khoản trợ cấp trước đây đúng là nhờ cô ta mà có.
Trần Hạo hỏi: “Cậu muốn thế nào?” “Hữ, làm sao? Tôi nói cậu biết, cậu muốn tiếp tục nhận trợ cấp, thì phải đi làm giúp tôi một việc. Về chuyện cậu làm tổn hại danh dự khoa chúng ta, tôi có thể bỏ qua” ‘Giang Vi Ví đang nói đến chuyện Trần Hạo mua túi xách, khiến mọi người chê cười.
Khiến Giang Ví Vi nghĩ mà hận đến nghiến răng, Thứ nhất là hận sao anh lại tốt số như vậy, được tặng một cái thẻ mua hàng giá trị đến thế.
Thứ hai là Trần Hạo mua một cái túi xách ba trăm ngàn tệ làm quà tặng sinh nhật người ta.
Ba trăm sáu mươi ngàn tệ đó! Nếu mà tặng cho cô ta, thì mát mặt biết mấy, Mà Trần Hạo này chẳng có chút thể hiện gì với cô ta cả. Thế được, xem cậu làm sao mà tiếp tục nhận trợ cấp sinh viên nghèo? Đồ đại ngốc! Giang Vi Ví thầm nghĩ.
************
Truyện hay tại truyen3.one
Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn
Vợ Tổng Tài Không Dễ
Nữ Thần Quốc Dân
*********
“Cậu muốn tôi làm gï?” Sắc mặt của Trần Hạo ngược lại rất thản nhiên.
ơn giản lầm, tuần sau khoa tổ chức hoạt động lớn, hội trường cần dọn dẹp. Cậu đi quét hội trường! Như vậy trợ cấp sinh viên nghèo của cậu, tôi có thể xin tiếp được! Nói cho cậu biết nhé Trần Hạo, đừng nói tôi không chiếu cổ cậu! Sáng nay cậu cũng không cần đến lớp nữa, đơn xin phép tôi đã viết giúp cậu rồi.” Giang Ví Vi ném giấy phép cho Dương Huy.
rồi bảo anh ấy đi nộp.
‘Gô ta thản nhiên liếc nhìn Trần Hạo rồi quay.
gót rời đi.
“Mẹ, bà nội này ức hiếp người quá mức Dương Huy mắng một câu.
Bạn cùng phòng kí túc cũng tức giận không kém: “Tiểu Hạo đừng sợ, không cần đi. Hội trường rộng lầm mà bảo Tiểu Hạo đi quét tước. ĐI, chúng ta đi họel* Bạn học võ võ vai Trần Hạo.
“Nếu mà không đi thì trợ cấp sinh nghèo của Tiểu Hạo phải làm sao?” ‘Đám bạn cùng phòng kí túc hơi lo lắng.
‘Cuối cùng Dương Huy vỗ tay nói: “Không sao. Chúng ta cùng đi đến hội trường giúp Tiểu Hạo dọn dẹp” “Được đó. Đây cũng là một cách!” Mấy người bạn cùng phòng kí túc gật đầu tán thành.
Lòng Trần Hạo chợt ấm.
Đây là lí do vì sao mà ba năm trong trường đại học, chịu đủ mọi uất ức mà Trần Hạo vẫn luôn giữ được sự lạc quan.
Nhờ nghèo mà anh kết bạn được với những người anh em chân chính.
Những người anh em chân chính luôn lo lắng cho minh.
Nhưng sao Trần Hạo có thể để cho bọn họ.
chịu phạt cùng mình được chứ.
Nói thật, Trần Hạo rất muốn nói với bọn họ.
mình là con nhà giàu.
Nhưng anh không biết mình nói ra rồi, tình bạn này có tiếp tục duy trì được không? Bởi vì trong lòng Trần Hạo, thứ tình cảm này mới là tài sản đích thực.
“Bỏ đi, mình tôi đi được rồi. Cũng đâu phải lần đầu tiên tôi đi dọn dẹp hội trường đâu.
Các cậu không quen việc bảng tôi đâu, có khi giúp không được còn thêm loạn.
Nghĩ đi nghĩ lại, Trần Hạo quyết định tạm.
thời không để lộ thân phận, vậy đi! Bèn đùa giỡn một câu như vậy.
Nói rồi anh đi về hướng hội trường.
Tần Hạo, sao giờ cậu mới đến? Còn ra vẻ quái gì? Mua cái túi xách thì hay lầm sao?” Trần Hạo vừa đến đã nghe giọng nói khinh thường lạnh lùng của Giang Vi Vi “Ha ha hat” Lời vừa thốt ra, nam sinh nữ sinh đang tập luyện trong hội trường phá lên cười Vị tuần sau có tiết mục biểu diễn.
Nên Giang Vĩ Vi dẫn đội biểu diễn của khoa đến luyện tập.
“Cũng không thể nói vậy được. Dù sao cũng là người mua được cái túi xách ba trăm sáu mươi ngàn tệ. Chúng ta không so sánh được đâu! “Đúng vậy, ăn nói chú ý nha chủ tịch. Cẩn thận sau này đại gia Trần Hạo dùng tiền đè.
chết cậu đó nha!” Cả đám con gái đều che miệng cười nhìn Trần Hạo.
‘Còn đám con trai thì ánh mắt ki lạ, nói xa nói gần châm chọc Trần Hạo.
Bọn họ kì thực có chút đố kị, ghen tị Trần Hạo tốt số.
Nếu đưa cho bọn họ ba trăm sáu mươi ngàn tệ, bọn họ sẽ mua một cái túi xách tặng chủ tịch Giang Vi Vị, dụ cô ta lên giường Trần Hạo giả lơ, không muốn nói gì cả.
Liền sau đó chuẩn bị quét tước, dọn dẹp đống lộn xộn mấy người kia để lại.
“Tránh rat Đừng đứng cản ở đây. Thật con mẹ nó nghĩ rằng bản thân là đại gia sao? Đại ngốc thì có!” ‘Vừa nói, một nam sinh cao lớn vừa tiến tới, thô lỗ đấy Trần Hạo một cái Trần Hạo suýt chút là ngã.
Hân ta tên Vương Dương, tất nhiên Hạo biết hắn. Hản là phó chủ tịch hội sinh viên, lại còn là đội trưởng đội bóng rổ của khoa.
Gia đình kinh doanh, rất giàu có.
Trước kia không ít lần chế nhạo Trần Hạo.
“Vương Dương, sao giờ cậu mới đến?” Mặt Giang Ví Vì vốn đang lạnh lùng Nhưng nhìn thấy Vương Dương, sắc mặt cô ta thoáng chốc hiền hòa hơn nhiều.
Bởi vì Giang Vi Vi cực thích kiểu nam sinh đẹp trai lai láng như Vương Dương, đánh bóng rổ giỏi, đẹp trai cao ráo lại còn là con nhà giàu.
Muốn nữ sinh không mến mộ cũng khó.
Đoàn văn nghệ cũng có rất nhiều nữ sinh, ai nấy đều dành cho Vương Dương cái nhìn đầy tình cảm.
“Ôi, đừng nhắc. Hôm nay mới sáng đã đem.
xe đi độ lại rồi!” ‘Vương Dương vặn nắp chai nước khoáng uống liền một hơi.
“Xe? Ủa! Cậu mua xe rồi?” Có một nữ sinh kinh ngạc hỏi “Ha ha, một chiếc Audi A6 thôi, cũng coi như mua về luyện tay lái!” ‘Vương Dương cười ha hả.
“Wowl ‘Đám nữ sinh hâm mộ gần chết.
‘Đến cả người kén chọn như Giang Vĩ Vị, bây.
giờ cũng xao động: “Sản xuất trong nước.
hay nhập khẩu?” Thật ra cho dù là sản xuất trong nước hay.