Con Duyên bưng bát cháo lên đến gian buồng, gian nhỏ hơn gian của mợ nó một nửa.
Bước chân dừng lại, giọng nói chua ngoa ở trong vọng ra:
” Cậu làm sao vậy, hôm qua nói tốt nhân lúc không ai để ý thì dẫn em đi cửa chính mà hôm nay để bao nhiêu người nhìn em chen chúc qua cái lạch nhỏ, nói thật cái khúc tường người ta đập chẳng khác nào cái lỗ chó. Cậu không thấy bất công với em sao? Làm như này em cả đời thấp hơn cô ta cả cái đầu. Em mới là vợ cậu, còn vất vả mang tiếng chửa trước để đẻ con cho cậu. Giờ cậu chẳng thương mẹ con em gì cả.”
” Thôi không nóng giận ảnh hưởng cho con, em bụng đã hơn bảy tháng từ giờ đến lúc đẻ con có hai tháng, cố nhịn đẻ được con đích tôn thầy sẽ nhìn thuận hơn lúc đó tôi sẽ làm mọi cách cho em làm vợ cả nhập tên cùng con vào trong dòng họ.”
” Cậu nói thật không?”
” Thật, tôi đã lừa em chuyện gì chưa?”
” Nhưng cô ta thì sao? Em làm vợ cậu cô ta làm vợ cả em vợ lẽ sao được phép báo cáo dòng họ.”
” Em nếu nhập tất nhiên cô ta sẽ xuống làm lẽ.”
” Thật sao?”
” Thật, em yên tâm được chưa? Thôi ngồi ở đây tí tôi nói cô ta đem cho em cái gì ăn. Tôi chỉ làm được như vậy, em không phải làm cô ta phải hầu em như thế em tự hiểu ra địa vị trong lòng tôi.”
” Vâng, vậy cậu lên nhà đãi khách đi.”
” Ừ!”
Con Duyên nghe không lọt một từ nó nắm chặt tô cháo tức giận nghiếm răng ken két.
Thật ghê tởm, nghĩ muốn đuổi mợ nó làm lẽ bàn tính quá tốt. Lòng lang dạ sói, không muốn thì đừng đem lễ xin cưới mợ nó làm vợ, thất hứa thì thất hứa ít nhất mợ nó còn có thể gả cho cậu Phú cuối thôn. Nghèo còn hơn giàu mà hai mặt như này!
Nó muốn ói mửa vì hai con người tâm địa xấu xa, nó thật muốn nhìn cái ruột của cạu Hoàng rốt cuộc màu gì mà cái miệng nói lời thối quá.
Một người đểu giả, một người tham lam ích kỷ ghé vào ở chung hợp loại.
Con Duyên bình tĩnh lại bưng cháo bước lên bậc hè cậu Hoàng đi ra nhìn nó lạnh giọng hỏi:
– Mày đến đây làm gì? Cô ta đâu?
Con Duyên muốn ói máu, sao mợ nó lại có loại chồng như cậu ta nhỉ.
Không nói không ai bảo cậu ta câm, mở mồm chỉ khiến người khác buồn nôn.
– Thưa cậu mợ sai con đem cháo cho mợ Hai ạ.
Cậu Hoàng mày nhíu chặt:
– Cô ta sai mày làm gì, cô ta còn nghĩ mình là vợ cả sao?
Con Duyên căm tức cãi lại:
– Con là đứa ở đi theo mợ bưng cháo là đủ, xin cậu nói cẩn thận mợ con được ông bà ngả sính đàng hoàng, đón rước linh đình không phải người không có mẹ chồng đón. Chưa nói mợ con làm vợ cậu danh chính không phải kẻ ở mà hầu hạ vợ lẽ. Cậu nói vậy ông bà con nghe được sẽ không tốt.
Cậu Hoàng không nghĩ nhiều quát:
– Mày cãi tao? Cô ta dạy mày không biết tôn trọng cậu chủ?
Con Duyên cúi đầu biện minh:
– Không có, con bất bình thay mợ con mà thôi, con nói đều nói đúng không phải nói điêu toa cậu đừng đổ oan ông bà cùng mợ không dạy con.
– Mày…..
Cậu Hoàng nghẹn lời không nói được, cạu ta chỉ matej con Duyên bỏ đi lên nhà trên.
Con Duyên đứng thẳng người lẩm bẩm:
” Con người có giới hạn, điếm muốn mợ tôi hầu cậu mơ đi, để xem cậu hay mợ tôi thua. Nói rõ ngu, đĩ nó che mù mắt không biết, làm cậu cả mới 20 tuổi đầu đã mắt mờ sớm ngày xuống hố cho xem.”
Nói hết câu nó đi vào gian nhà bé nó cao giọng nói:
– Mợ Hai ra ăn cháo, mợ tôi bảo mợ tôi mất công đun cháo cho mợ ăn để đứa bé trong bụng có chất dinh dưỡng sau đẻ ra dễ nuôi. Mợ ra ăn đi xong tôi còn dọn dẹp, trên nhà bao việc tôi không có thời gian chờ đợi người nhác ăn biếng làm.
Ngọc nằm trên giường giật nảy người đứng dậy đi ra hét chói tai:
– Con ở này mày nói ai nhác ăn biếng làm hả?
Con Duyên thong dong mỉa mai:
– Tôi chẳng nói ai, cứ ai có tật thì giật mình.
– Mày ….. con điếm này tao là mợ Hai trong cái nhà này mày có tin tao tống cổ mày ra đường không hả?
Con Duyên mặt tỏ ra sợ hãi lùi hai bước châm biếm:
– Ôi tôi sợ cô quá…. Cô nói cho đàng hoàng không tôi vả cho vỡ mồm đấy. Cô chửi tôi là điếm cô không nhìn chính cô à? Tôi làm con ở còn vẻ vang hơn khối người gả người còn chui qua lỗ chó vào nhà.
Ngọc tức mặt đỏ gay gắt, cô ta nghiến lợi chửi đổng:
– Mày láo toét bà đánh cho bỏ mẹ mày giờ, tao làm vợ cậu Hoàng mợ mày tính thứ gì? Tao bụng đang có cháu đích tôn mợ mày có à?
– Hừ….. Cháu đích tôn!!!! Vinh hạnh quá, cô nghĩ con vợ lẽ nở mày nở mặt lắm, mợ tôi không nhận dưới tay cô nghĩ cái tiếng vợ lẽ đẻ ra nó to à? Tôi chửi cô xem cô dám đánh tôi không? Cậu Hoàng còn không có quyền cô tính cái gì? Điếm làm tiền thòng cậu ta có đứa con ra oai với ai? Biết đâu cô trinh trắng còn mất trước khi quên cậu ta ấy ở đó mà ta đây.
Ngọc chột dạ tức tối nhìn con Duyên, nó nói đúng cô ta khi quen cậu Hoàng đã mất cái kia, cô ta chỉ sợ thầy mẹ chồng biết sẽ đuổi cô ta đi. Chửa đứa con này đích xác của cậu Hoàng, cậu biết cô xuất thân, biết cô ta không còn cái kia cậu chấp nhận.
Cô ta mạnh miệng nói:
– Mày không cần nói không nói có, tao có hay không cậu Hoàng rõ mười mươi, tao sẽ nói cho cậu tống cổ mày ra ngoài cổng xem mày còn lớn bé không biết hay không!
Con Duyên vỗ ngực tự tin trả lời:
– Tôi cho cô nói thoải mái, tôi có lấy tiền cậu đâu mà sợ, tôi bán đứt thân cho nhà ông bà, ông bà cho tôi mỗi tháng ở hai đồng tiền tiêu vặt. Giấy tờ còn ở bên nhà kia kìa, cậu dám đuổi tôi thì cô cũng ra cổng cùng tôi.
– Mày tự tin quá nhể?
– Tôi không tự tin chẳng lẽ cô? Thật tiếc khi nãy không nhìn thấy cô ôm cái bụng vượt mặt đi qua cái khe tường cạnh chuồng lợn….Haha…. Hay là hôm nào cô biểu diễn lại cho tôi cùng mợ nhìn cái cho biết người biết ta.
Ngọc hậm hực trợn mắt nhìn con Duyên, cô ta khiếp sợ cái mồm nhanh nhảu của nó. Lòng hoảng loạn, cô ta không có người ở đi theo vào nhà, làm lẽ ông Tũn chỉ mặt không cho, con Tí bị chặn ngay cửa, nó bị đuổi đi không dám bước vào nhà hầu hạ. Hôm nay cô ta trộm gà không được còn mất nắm gạo. Tức quá mà!!!!
Con Duyên chỉ bát cháo nói:
– Ăn đi hay để tôi bón cho?
Ngọc gằn giọng:
– Tao tự ăn được.
– Ờ vậy ăn nhanh lên, tôi không phải con ở của cô không hầu hạ được, đem cho cháo là nể mặt cậu Hoàng lắm rồi còn cô tay cụt không múc ăn được tôi lỡ làm người tốt, sẽ đi vòng kêu người ở trong nhà đến bón cháo cho cô ăn.
– Mày câm cái miệng lại.
Con Duyên nhướn mày:
– Miệng của tôi, tôi thích tôi nói cô quản? Ăn nhanh lên cô không phải vua chúa mà lề mề, khách khứa còn trên nhà, tôi còn về phụ mợ làm việc không rảnh tán ngẫu với cô.
Ngọc tưởng nghẹn cháo, cô ta đắng miệng nuốt từng miếng cháo, cô thề tối nay không làm Mận yên ổn. Nhục nhã hôm nay cô ta sẽ trả hết….
Đợi Ngọc ăn hết, con Duyên nhanh tay cầm bát đi, Ngọc khó chịu nói:
– Mày bưng cháo không lấy nước luôn, bưng cho tao bát nước vối uống cho sạch miệng.
Cong Duyên cộc lốc nói:
– Chân tay không cụt không lấy được thì đừng uống.
Nói xong đi nhanh về nhà bếp, Mận nấu nướng xong cô đi rửa bát phụ giúp.
Con Duyên về đi thẳng ra chỗ cô nó không nể nang có những ai cùng ngồi đó rửa bát nói:
– Quá đáng giận, mợ không biết con bưng cháo cho cô ta còn muốn con bưng lên bón cho cô ta ăn nữa. Cô ta chỉ có chửa mà con tưởng cô ta bị liệt không động được.
Mận nghe vào cô tức giận ở trong, mặt ngoài lại nói tốt cho Ngọc:
– Em đó cứ so đo với em ấy làm cái gì cơ chứ, em ấy đang có chửa mệt nhọc em hầu hạ tí là được rồi cần gì oán giận.
Con Duyên rửa bát nặng tay hơn miệng trách móc nói:
– Con nói mợ hiền mợ không nhận, cứ đà này mới ngày đầu tiên cô ta đã như thế còn tính coi mợ là gì. Cô ta còn bảo nói cậu tống cổ con ra đường, con là nghe lời ông bà đi theo mợ phụ việc giặt giũ cơm nước cho mợ chứ có phải con ở của câu Hoàng đâu mà cô ta nói nhue thế. Khinh người thì khinh vừa phải, khinh quá không coi ai ra gì cả.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!