Bà Lam tỉnh táo nhất tới ân cần đỡ cô nói:
– Để vú đỡ con về, đau như này còn cố đi làm gì, thầy mẹ thông cảm cho con mà.
Bà Lam gãi kịp thời, ông Tũn, bà cả đồng thanh nói vào:
– Con đi về gian nghỉ đi, không cần cơm bưng nước rót cho thầy mẹ. Vú Lam đưa con về sau gọi thầy lang bên thôn Thới khám cho con. Chịu khó bôi nước thuốc cho nhanh khỏi.
Mận hé miệng chưa kịp nói gì, thằng Đậu hấp tấp chạy vào nói:
– Ông bà ơi….. Cậu nói vú Lam đi bên thôn gọi thầy lang giúp, mợ Hai bị sợ hãi bụng đau đang khóc dưới gian.
Thằng Đậu nói hết đứng thở hổn hển, ông Tũn muốn máu lên não, ông phách cái bàn:
” Phanh”
– Nằm không cũng sợ hãi, mày đi xuống nói cho thằng mất dạy kia bảo nó muốn gọi thầy lang thì tốt nhất cuốn gói ra khỏi nhà cho tao.
Thằng Đậu khó xử nhìn bsf cả, bà cả nhấp miệng vẫy tay:
– Mày cứ nghe ông nói, cô ta không làm gì sao mà sợ hãi cho được.
Thằng Đậu thưa chân chuẩn bị quay người đi, Mận thâm thía lên tiếng:
– Thầy mẹ con thấy cứ để vú Lam đi gọi thầy lang bắt mạch cho em Hai. Giờ em bụng mang dạ chửa nếu có chuyện gì xảy ra con đây làm vợ cả không tránh được đàm tiếu.
Bà cả bất ngờ, ông Tũn thở dài nhìn cô trách mắng:
– Con hiểu chuyện vậy làm thầy mẹ đây thẹn với thầy mẹ co bên kia, thôi thì con nói vậy để vú Lam gọi thầy lang đến xem qua vết thương cho con tiện qua xem cho vợ lẽ chồng con.
Mận gượng gạo từ chối:
– Thầy mẹ không cần làm vậy đâu, em hai đang có chửa vẫn quan trọng hơn con. Con nghỉ vài hôm sẽ đỡ!!
Bà cả Quý nhẹ nhàng nói vào
– Con nói vậy không đúng rồi, von Ngọc có bụng mang dạ chửa thì vẫn không thể bằng con được. Con là thầy mẹ ngả đủ sính lễ, dòng họ tới đón. Con Ngọc làm sao so với con quan trọng hơn. Con cứ nghe lời có gì thầy mẹ chịu!
– Vâng! Mẹ nói thế con không từ chối nữa. Thưa thầy. Mẹ Cả, mẹ Hai con xin phép về dưới gian trước.
Mận nghe xong cô mỉm cười không chối từ, cúi người chào thầy mẹ chồng sau nói con Duyên đỡ cô đi về.
Ông Tũn bà Quý nhìn bóng dáng nhỏ gầy của con dâu hai người không biết nói gì nữa, bà Hai nói vú Lam đi mời thầy lang, cả nhà tan đi ai làm việc nấy…
Mận tập tễnh về tới gian, cô dựa người ngồi xuống chõng, con Duyên ngồi xổm dưới đất nên cạnh nói tỏ niềm tiếc thương:
– Mợ con thấy cậu Hoàng tội nghiệp chưa kìa, cô ta đúng kiểu người vòi tiền của nói ra người trong thôn họ chửi cha chửi mẹ vì dạy không được con. Nghe có nhục, có đớn, hèn không cơ chứ?
Mận nhìn nó tán thưởng
– Gớm hôm nay Duyên còn biết nói nho chữ cơ đấy!!!
– Em theo mợ không biết lấy cái chữ người ta cười cho thúi mũi.
– Ừ, Duyên thông minh.
– Em thấy các cụ nói cấm có sai câu nào, cứ ăn ở phước đức sẽ gặp may. Em điềm báo trước cô vợ lẽ kia sớm muộn cũng có cái kết không tưởng.
Mận khẽ cười:
– Em nói cần phải nhỏ tiếng lại, hôm nay mới ngày đầu, ngày hai về đây. Tai vác mạch rừng không biết đau mà lần. Không cẩn thận lại mệt với người ta!
Con Duyên le lưỡi cãi:
– Có ai tới chỗ này đâu mà lo, em nói có sai đâu mà sợ.
Mận lắc đầu gõ cái trán nó chê trách:
– Em cứ nói đi, sau người ta bắt được tôi không cứu được em.
Con Duyên rầu rĩ nói:
– Con biết rồi.
Mận đưa tay sờ lên mặt mắt sắc nói nhỏ:
– Em đi chuẩn bị vài thứ mai về nhà đưa cho mẹ tôi.
Con Duyên chỉ mặt cô thét lên:
– Mai về nhà? Mặt mợ như này về để ông bà chửi cho đấy à? Mợ muốn ông bà đem em ra chuồng lợn nhốt trong đó sao mà về?
Mận liếc trắng mắt nó khinh thường nói:
– Em có lúc thông minh đáo để, có lúc ngu si hơn thằng ngốc cuối thôn.
– Em nói thật đấy, mặt mợ sưng to, tím nhìn phát khiếp ra ấy. Đi ra đường người ta nhìn họ chỉ chỏ cho mệt thân đó.
– Em nói mãi không khôn ra tí nào, không về làm sao được,con gái gả đi về nhà lại mặt có sai.
– Không sai!
– Thế nên mai tôi phải về.
Con Duyên lẩm bẩm như thầy cúng nói:
– Mặt mũi bầm dập còn đi ra đường người ta nói ra nói vào xấu hổ chêt được, em chẳng biết mợ nghĩ cái gì nữa.
Mận không giải thích, cô dục nó đi nhanh chuẩn bị, con Duyên vưaf đi khỏi thì thầy lang tới.
Ông thầy lang vừa nhìn cái mặt cô ông ta đã chép miệng nói:
– Đây là bị người đánh không cần bắt mạch làm cái gì, lấy ít thuốc lá đắp vào vết tím mười ngày nửa tháng sẽ tan hết.
Vú Lam xấu hổ mím miệng không dám hé răng, ông thầy lang này cũng đáo để lắm cơ, ông vừa ghi giấy vừa tấm tắc nói tiếp:
– Cô đây là vừa chân trước vào cửa chân sau chồng nó đánh ra nông nỗi này không biết tạo cái gì nghiệt đây.
Mận nghẹn lời cô ậm ừ trả lời:
– Con cũng không biết mình làm cái gì sai nữa ông ạ, con mơ hồ thật luôn chứ nào dám trêu đùa.
– Tôi đến chịu nhà ông Tũn đây, gớm có thằng con cứ như giặc ấy nhỉ? Đánh vợ chẳng khác mấy thằng trộm cướp đầu làng cuối xóm, trước vài năm cậu Hoàng sáng đeo tay nải đến thầy đồ đọc sách, ông thầy đồ khen mãi thông minh sáng dạ, hiền lành, ối giời trông thế mà côn đồ phết nhỉ??
Mận nín cười, ông thầy lang này chuẩn gừng càng già càng cay, Mận ngờ ngợ nghĩ tới khéo cậu ta động chạm ông thầy lang này không mà ông nói câu nào ngoáy câu ý thế nhỉ? Tài thật!!!
– Cậu ấy trước hiềm lành vậy à ông, con sáng nay cứ ngỡ cậu không phải chồng con luôn đấy.
Ông thầy lang híp mắt cười giễu:
– Cô còn phải nói thế, chồng mình đêm nằm cạnh không biết cô nói tôi đây cho là thật.
– Con nói thật ông không tin, thầy mẹ con còn không dám tin mà.
Ông thầy lang tấm tắc :
– Thế thì chết dở rồi, đã vậy cô đây phải cẩn thận không ngày nào gãy chân què tay tôi chạy đi chạy lại mệt lắm, già rồi sức khỏe kém đi nhiều không so được trai tráng bây giờ.
– Vâng, con nhớ kỹ lời ông dặn, mà con không cần bắt mạch ông qua gian bền kia bắt mạch cho vợ lẽ chồng con xem em ấy có sao không. Không giấu gì ông, vợ lẽ chồng con chửa ngoài bảy tháng sắp đẻ bây giờ không để tâm có chuyện gì con làm vợ cả áy náy vô cùng.
Ông thầy lang đeo cái hòm thuốc hài lòng gật đầu:
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!