Dưới ánh đèn nhàn nhạt, da thịt Ngọc Ngưng từng mảng, từng mảng phiếm đỏ.Nàng cũng không biết khi nào Quân Dạ mới tới, sau khi lau người một lần, Ngọc Ngưng lại cảm thấy ngứa ngáy, nàng đành khoác áo ra ngoài đổi chậu nước khác.
Minh giới
Quân Dạ đeo một cái mặt nạ rất hung tợn, khủng bố, bằng thân thể cao dài, hắn nhanh chóng xuyên qua màn tinh phong huyết vũ không ngừng, ngồi xuống vương tọa.
Phía dưới có mấy trăm ác quỷ đang quỳ lạy, cả người bọn chúng run rẩy, căn bảnkhông dám coi thường vị vương giả tàn nhẫn lãnh khốc ở trên, máu tươi từ trong điện chảy xuôi ra ngoài, từng trận cuồng phong mang theo mùi máu thổi tới.
Quân Dạ ngồi trên cao, y phục trên người hơi lay động. Thanh âm hắn lạnh lẽo,ngữ điệu trầm thấp, khiến cho người ta không rét mà run: "Toàn bộ đem đầu nhập vào biển lửa, thân thể phân thực."
Mấy chục danh minh trên điện thượng đều hô to: "Đúng vậy". Những kẻ còn lại tuy có phục tùng Quân Dạ nhưng đều mang theo tâm tư khác.
Những kẻ xui xẻo quỳ trên mặt đất, sắp bị dầu chiên đều là ác quỷ quản hạt một phương*, thực lực cao thâm khó đoán, sở dĩ chúng dám ngo ngoe làm loạn cũng làdo tin vào lời đồn đại vài năm gần đây ----- Minh Vương không khống chế được pháp thân của mình, tu luyện ra đường rẽ, không còn đến 1% tu vi.
*Quản hạt một phương: có trách nhiệm cai quản trong một địa phương.
Hơn nữa, mấy trăm năm này Minh Vương ít khi tạo sát nghiệt, hàng ngàn hàng vạn ác quỷ phía dưới đều ngo ngoe rục rịch, đều muốn thay thế vị trí của QuânDạ, trở thành tân Minh Vương.
Kế hoạch lập nên đã lâu, mấy trăm ác quỷ đều tụ tập lại đây, cho dù Minh Vươngcó toàn bộ tu vi cũng phải đại thương nguyên khí, càng miễn bàn tới chỉ có một chút tu vi.
Nhưng cuối cùng....huyết lưu đầy đất, mấy trăm ác quỷ không thiếu chân thì cũng thiếu tay, còn Minh Vương thì lông tóc không hề hao tổn.
Binh lính Minh giới đành phải chặt hạ thủ cấp của ác quỷ, ném đầu vào biển lửa.Lúc này, Quân Dạ đột nhiên sờ lên mặt nạ của mình.
Xúc cảm mềm mại, giữa mùi huyết tinh trong điện, lại đột nhiên ngửi thấy mộtchút hương hoa nhàn nhạt trên người nàng, hắn chợt thất thần trong nháy mắt.Quân Dạ nhíu mày, tiểu phế vật kia không biết lại bị ai khi dễ rồi.
Hắn lạnh lùng nói: "Dừng, trực tiếp dùng đao trảm ngang rồi ném lên núi".
Ác quỷ quỳ trên mặt đất thở một hơi dài nhẹ nhõm, bị lửa đốt cũng tốt, bị trảm ngang cũng tốt, kết cục cuối cùng cũng đều là bị Quân Dạ thủ hạ phân thực. Chẳng qua, vẫn còn đang sống sờ sờ mà bị thiêu chết thật là quá thống khổ, bọn chúngvẫn thích bị trảm ngang hơn.
Quân Dạ vừa nói xong, một trận đồ huyết tinh vỡ ra từ không trung phía sau vương tọa. Minh Vương và cả vương tọa đều biến mất không thấy.
Nỗi sợ hãi liền biến mất, mấy trăm ác quỷ bị Quân Dạ rút đi tu vi trong Minh Vương điện cũng không còn co rúm như trước. Tuy rằng Thủ hạ của Quân Dạ bất phàm nhưng để cùng so sánh với Quân Dạ thì diện mạo đáng sợ đến mấy cũng không tạo ra cảm giác áp bách cường thế như Quân Dạ.
Ngọc Ngưng còn đang chà lau cánh tay mình, chợt cảm thấy phía sau truyền tới một trận rét lạnh, nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua: "Minh, Minh Vương..."
Quân Dạ nói: "Ngươi làm sao vậy?"
Trên người Ngọc Ngưng mặc một cái yếm màu phấn, hạ thân mặc quần trong màu trắng, mái tóc dài mềm mại được một cây trâm gỗ quấn chặt lên, lộ ra chiếc cổ thon dài.
Nàng nhỏ giọng nói: "Người khác đưa cho ta quần áo, chắc chắn đã bị bỏ thêm thứ gì đó, ta vừa mới mặc vào đã nổi lên một đống mẩn đỏ, vừa ngứa vừa đau."
Quân Dạ kéo nàng về phía mình, chân nhỏ trần trụi của nàng đạp lên mặt đất, ở trước mặt Quân Dạ nàng vốn dĩ đã thấp, bây giờ không đi giày lại càng thấp hơn,khó khăn lắm mới đứng đến ngực hắn.
Quân Dạ: "Tiểu chú lùn."
Ngọc Ngưng không nhịn được mà phản bác: "Ta mới không lùn, là do ngươi lớn lên quá cao, hơn nữa ta còn đang cao lên."
Nàng mới không cảm thấy mình lùn, chính là do Quân Dạ quá cao. Liễu Thiệu Nham ở trước mặt hắn mới là chú lùn, không phải nàng.
"Cao bao nhiêu?"
Ngọc Ngưng dẫm lên đôi ủng của hắn, hơi nhón bàn chân: "Đến chỗ này."
Cao thêm mấy tấc, vừa lúc chạm tới chỗ bả vai Quân Dạ.
Vẫn là một tiểu chú lùn.
Quân Dạ một tay ôm nàng lên, đặt ở trên giường, hắn nhét một viên thuốc vào miệng nàng. Ngọc Ngưng cũng không biết Quân Dạ cho nàng ăn gì, thuốc viên ngòn ngọt, hơi lạnh, vào miệng một cái là tan.
Cảm giác đau ngứa trên người nàng cũng giảm bớt, sắc đỏ trên da thịt cũng dần mất đi. Ngọc Ngưng sờ lên cánh tay mình, vết hồng trên tay cũng không còn nữa,nàng mở to hai mắt: "Đây là thuốc gì?"
"Thuốc giải bách độc." Đối với Quân Dạ mà nói, thứ này không quá trân quý, uống vào một viên, một ít độc nhỏ sẽ không thể hại đến Ngọc Ngưng.
Ngọc Ngưng nói: "Cảm ơn ngươi."
Mắt phượng của Quân Dạ híp lại: "Dùng cái gì để biểu đạt lòng biết ơn đây?"
Ngọc Ngưng nâng cánh tay lên ôm cổ hắn, ở trên gương mặt tuấn mỹ của hắn mà hôn một cái: "Như vậy có được không?"
Quân Dạ hừ lạnh một tiếng, hắn đè nàng lên giường: "Tiện nghi cho ngươi."
Thời tiết mỗi ngày lại nóng hơn, Ngọc Ngưng không còn cảm thấy trên ngườiQuân Dạ lạnh như trước nữa, nàng ghé sát vào ngực hắn, mơ hồ ngửi thấy mùi máu tươi nhưng nàng cũng không quá nghĩ nhiều, cơn buồn ngủ mơ màng đuổi tới, nàng liền nắm lấy vạt áo hắn rồi ngủ mất.
Trên người nàng chỉ mặc cái yếm mỏng manh, cánh tay trắng sáng như ngọc, bờ vai nhỏ yếu, hô hấp đều đều. Quân Dạ đắp áo khoác của mình lên người Ngọc Ngưng, rồi gọi một con tiểu quỷ vào.
......
Ngọc Ngưng ngủ thật sự rất say nhưng Ngọc Nguyên ở bên này lại không được như vậy.
Nửa đêm tỉnh lại, Ngọc Nguyên cảm thấy trên người mình ngứa ngáy khó nhịn, nàng ta gãi gãi lên người vài cái, sau đó hô lên, bảo nha hoàn tiến vào.
Đã hơn nửa đêm, nha hoàn đốt đèn mang vào phòng, Ngọc Nguyên nhìn dưới ánhđèn phát hiện ra cánh tay mình đỏ bừng một mảng, nổi lên nốt lớn như bị bệnh sởi, vừa đau vừa ngứa.
Hơn nữa bệnh sởi còn mọc lên cả trên mặt nàng ta.
Ngọc Nguyên nhìn gương, sợ tới mức hét lên một tiếng, vội bảo nha hoàn trong phòng đi tìm thuốc mỡ trị sởi.
Nha hoàn bôi thuốc mỡ cho nàng ta, sau khi bôi thuốc xong thì các vết ngứa trên người đã giảm đi rất nhiều. Ngọc Nguyên lại nằm trên giường, sau khi ngủ được một lát, trên người lại ngứa lên. Nàng ta nửa tỉnh nửa mê giơ tay lên gãi, cả người cũng bị gãi đến chảy ra máu luôn.
Ngày hôm sau bọn nha hoàn lôi đệm giường của nàng ta đi phơi, một nha hoàn nói: "Mấy hôm trước trời đầy mây, tiểu thư lại ngồi trên giường uống trà, ngươi sờ xem, đệm giường đều có chút ướt, về sau xiêm y và đệm giường của tiểu thư phải thường xuyên mang đi phơi."
Trong lòng Ngọc Nguyên không vui, bảo nha hoàn thay đổi toàn bộ chăn đệm trên giường. Trên mặt nàng ta chi chít nốt sởi, vốn dĩ đã không phải là một đại mỹ nhân gì rồi, hiện giờ lại càng vẻ xấu hơn. Trước kia Ngọc Nguyên luôn thích ra ngoài, đến giờ ngay cả cửa viện nàng ta cũng không muốn bước ra, sợ người khác nhìn thấy những nốt sởi trên mặt mình.
Thanh quỷ biết Quân Dạ rất chán ghét người ở Nam Dương hầu phủ. Chuyện này liên quan đến Ngọc Ngưng nên không thể làm lớn chuyện, nó đành trêu cợt Ngọc Nguyên một phen nho nhỏ. Lúc sau lại chạy tới chỗ ba con tiểu quỷ khác khoe khoang, ba con tiểu quỷ đều biết tối qua Thanh quỷ được gặp Minh Vương, trong lòng chúng vừa ghen ghét vừa hâm mộ, một con mắng nó: "Ngốc quỷ có ngốc phúc."
Tuy rằng cả bốn bọn chúng đều sợ Minh Vương nhưng có thể làm việc cho Minh Vương đều là vinh hạnh của chúng. Dù sao Quân Dạ chính là Minh Vương cường đại nhất từ trước đến nay của Minh giới.