Sau khi Ngọc Ngưng rời khỏi, Liễu phu nhân mới nói: "Đạo trưởng, ngài có phát hiện ra điều gì không? Nha đầu này ngày thường cũng không thành thật, chắc chắn là có giấu tâm tư khác. Đãi ngộ của nàng không bằng Ngọc Nguyên, sợ rằng trong lòng nảy sinh oán khí, ghen ghét Ngọc Nguyên".
Ngọc Nguyên nhỏ giọng nói thầm: "Xem cái bộ dáng của nàng ta đi, chắc chắn là bị hồ ly tinh bám trên người".
Bị Liễu phu nhân trừng mắt một cái, lúc này Ngọc Nguyên mới ngậm miệng.
Ngô đạo trưởng sờ chòm râu của mình: "Mệnh cách của tứ tiểu thư vốn không bằng tam tiểu thư, khả năng ngày thường tu thân dưỡng tính, tư tưởng đơn thuần, được trời cao chiếu cố, mệnh cách cũng theo đó mà xoay chuyển. Bần đạo thấy cái chết của nha hoàn trong phủ hẳn là không có liên quan tới tứ tiểu thư".
"Không liên quan?"
Đối với chuyện này Liễu phu nhân vẫn còn bán tín bán nghi. Tuy rằng Ngọc Ngưng không phải do Liễu phu nhân nuôi dưỡng dưới gối thì cũng coi như lớn lên dưới mí mắt bà. Không thể không thừa nhận, từ nhỏ đến lớn Ngọc Ngưng vẫn luôn quy củ, cũng có vài phần thông minh, chẳng phải loại sẽ chủ động đi hại người khác.
Thế nhưng tại sao sau khi gây chuyện với Ngọc Ngưng, Liễu phu nhân và Lan Chi đều gặp chuyện không may?
Chẳng lẽ tất cả đều là trùng hợp?
Nghe tới Ngọc Ngưng có khả năng được trời cao chiếu cố, Ngọc Nguyên liền bị kích thích, không nhịn được mà nói: "Nàng ta mà có may mắn như vậy?"
Ngô đạo trưởng chỉ cười không nói.
Liễu phu nhân lại hỏi: "Đạo trưởng có biện pháp nào để trừ tà không? Trong phủ xảy ra chuyện như vậy, ta sợ về sau mỗi người đều bị quỷ quái mưu hại".
Ngô đạo trưởng không tìm ra ngọn nguồn nguyên nhân khiến cho Nam Dương hầu phủ bị quỷ nháo đến như vậy. Truy trực giác nói cho hắn biết chuyện này không liên quan tới Ngọc Ngưng, nhưng hắn vẫn cảm thấy hơi thở trên người Ngọc Ngưng thật kỳ quái, đành nói: "Chỗ bần đạo có mấy lá bùa trừ tà, phu nhân và tiểu thư mang theo làm vật tùy thân, trừ tà phòng tai".
Liễu phu nhân lại chịu đựng đau đớn mà móc ra mấy trăm lượng bạc đưa cho Ngô đạo trưởng.
Chờ cho Ngô đạo trưởng đi khỏi, Ngọc Nguyên mới lẩm bẩm nói: "Nương, người nói xem Ngọc Ngưng sao lại có thể được trời cao chiếu cố? Nếu như mệnh cách nàng càng ngày càng tốt, về sau liệu có quay lại trả thù chúng ta không? ".
Liễu phu nhân lại trừng Ngọc Nguyên: "Ngươi câm miệng, ở trước mặt người ngoài cũng không biết an phận một chút, ngày thường ta đã dạy ngươi như thế nào? Chuyện của Ngọc Ngưng không phiền đến ngươi, Chỉ cần vẫn ở hầu phủ, vận mệnh có tốt đến mấy cũng bị ta khống chế trong tay. Ngày khác gọi Nham ca nhi tới đây, Ngọc Ngưng cũng nên xuất giá rồi, đem nàng ta gả cho Nham nhi".
Ngọc Nguyên nghe Liễu phu nhân nói những lời này, tâm tình mới miễn cưỡng tốt hơn đôi chút.
Liễu phu nhân đưa một lá bùa cho Ngọc Nguyên: "Mười ngày tới ngươi phải ở trong Phật đường chép kinh, trên người mang một cỗ mùi hôi, không thể tùy tiện ra ngoài".
Ngọc Nguyên bĩu môi đáp ứng.
Chờ Ngọc Nguyên đi khỏi, Liễu phu nhân liền kêu nha hoàn mang trái cây, hoa cỏ tới để xua đi mùi hôi dày đặc trong phòng.
Sau đó bà sai người tới Liễu gia một chuyến, lại cho gia đinh tới thanh lâu tìm Nam Dương hầu.
Chạng vạng tối Nam Dương mới trở về nhà. Liễu phu nhân mời hắn tới Tĩnh Nhã viện dùng cơm.
Liễu phu nhân dù sao cũng là chính thê, lại cai quản hậu viện nhiều năm như vậy, trước mặt Nam Dương hầu cũng có vài phần phân lượng.
Nam Dương hầu trầm mê thanh sắc đã lâu, lúc trẻ vốn là một công tử tuấn mỹ, hiện giờ thân thể hư tổn, đôi mắt cũng có chút vẩn đục.
Liễu phu nhân cố ý bảo phòng bếp làm những món mà Nam Dương hầu thích ăn, nhìn hắn dùng cơm, Liễu phu nhân cười nói: "Lâu như vậy không gặp hầu gia, lòng ta nhớ nhung không thôi".
Nam Dương hầu vốn là kẻ không đàng hoàng cũng chẳng đáng tin cậy, sản nghiệp mà tổ tiên hầu phủ để lại rất nhiều, nhưng ở trong tay hắn căn bản đều thất thoát hết.
"Hầu gia, nhà mẹ đẻ ta có một đứa cháu trai, gọi là Nham nhi. Hắn và Đông Thư cũng có quan hệ không tồi. Dạo này mỗi khi học về Đông Thư đều đi theo một đám hồ bằng cẩu hữu* làm loạn. Ta muốn gọi Nham nhi tới ở hai ngày, Nham nhi bình thường chăm chỉ hiếu học, ta muốn lấy nó làm gương cho Đông Thư".
*Hồ bằng cẩu hữu: Bạn bè chuyên cùng nhau làm những chuyện càn quấy, xấu xa.
Nham nhi trong miệng Liễu phu nhân tên là Liễu Thiệu Nham. Liễu Thiệu Nham đã từng đánh nhau với người ta mà bị thương mệnh căn tử*. Chuyện này cũng không tính là bí mật, chỉ cần hỏi chút là có thể tra ra được.
*Thương mệnh căn tử: Vì từ này tôi không hiểu rõ lắm nên cứ để nguyên như vậy. Ai biết thì nhắc tui nha (• ▽ •;)
Tuy rằng Nam Dương hầu không quan tâm tới Ngọc Ngưng, nhưng dù sao Ngọc Ngưng cũng là nữ nhi của hắn. Liễu thị chủ động đem nàng gả cho đứa cháu trai bị thương mệnh căn tử, chuyện này cũng không tốt lắm.
Liễu phu nhân muốn cho Liễu Thiệu Nham tới hầu phủ ở hai ngày. Hai ngày này tạo cơ hội cho Ngọc Ngưng cùng hắn ở cạnh nhau. Nam nữ thụ thụ bất thân, lại giở thêm chút thủ đoạn nói Ngọc Ngưng câu dẫn Liễu Thiệu Nham, Liễu phu nhân có chứng cớ, Bạch thị cùng Ngọc Ngưng đuối lý, chỉ còn cách gả cho Liễu Thiệu Nham.
Nam Dương hầu hỏi: "Hài tử kia bao lớn rồi? Nếu tuổi tác không sai biệt lắm với Đông Thư, cho hắn tới phủ cũng không tốt".
Hạ viện cơ thiếp đông đảo, so với người khác hắn lại càng sợ mình bị đào góc tường.
Nếu để Liễu phu nhân tùy tiện cho nam nhân bên ngoài vào, Nam Dương hầu không thể yên tâm.
"Hắn sẽ ở cùng chỗ với Đông Thư. Hầu gia yên tâm sẽ không có bất cứ chuyện gì xảy ra, nếu Nham nhi làm sai điều gì, hầu gia cứ việc trừng phạt ta".
Liễu phu nhân đã nói như vậy, Nam Dương hầu cũng chẳng thể cự tuyệt.
Ăn cơm xong, Nam Dương hầu cũng không nghĩ sẽ ở chỗ Liễu phu nhân qua đêm. Liễu phu nhân tuổi già nhan sắc suy tàn, nữ nhân mà Nam Dương hầu tìm bên ngoài đều là cô nương mười mấy tuổi xinh đẹp, hiện tại hắn chỉ muốn tới chỗ tiểu thiếp mới nạp bên kia.
Hắm tìm cớ để rời đi. Liễu phu nhân biết rõ tâm tình của Nam Dương hầu, hắn vì vài phần kính trọng mà nguyện ý đáp ứng chuyện bà yêu cầu. Trong lòng hắn cũng chưa từng có bà, chỉ có những nữ nhân xinh đẹp trẻ tuổi.
Nam Dương hầu rời khỏi Tĩnh Nhã viện, đi về phòng của thiếp thất mới nạp bên kia. Lúc đi ngang qua Hoa Mai uyển, vừa lúc bắt gặp Ngọc Ngưng đang nói chuyện cùng bà tử.
Hắn lưu luyến chốn bụi hoa nhiều năm như vậy, đã sớm gặp qua không ít mỹ nữ. Nhưng Ngọc Ngưng lại là người xinh đẹp nhất trong số đó.
Ngọc Ngưng mang dáng dấp yểu điệu, thân hình thiếu nữ tinh tế, trước người lại rất no đủ, gương mặt hồng như cánh hoa đào ngày xuân, bởi vì có một chút mồ hôi, nên nhìn càng thêm quyến rũ. Trên người còn tản ra mùi hoa nhàn nhạt, hương thơm mê hồn.
Đã lâu Nam Dương hầu không còn tới chỗ Bạch thị, những lần trước đó đều là vội vàng mà đến rồi lại vội vàng mà đi. Bạch thị quanh năm suốt tháng không gặp được Nam Dương hầu, Ngọc Ngưng cũng ít thấy hắn.
Lúc Ngọc Ngưng còn nhỏ, ánh mắt của Nam Dương hầu còn chưa từng đặt lên người nàng.
Bà tử hô một tiếng: "Hầu gia".
Ngọc Ngưng cũng chú ý tới nam nhân mặc y phục cẩm hoa này, nàng đối với Nam Dương hầu không quen thuộc. Trong ấn tượng của Ngọc Ngưng, hắn cũng không thân thiết với nàng, coi nàng là tiểu tai tinh khắc phụ, vẫn luôn tránh xa nàng.
Nàng cũng gọi một tiếng: "Phụ thân".
Hai tiếng "phụ thân" này giống như hất cho hắn một thân nước lạnh. Nam Dương hầu lại nhìn chằm chằm Ngọc Ngưng vài lần.
Mặt mày có vài phần giống với Bạch thị, giống nhưng lại không giống, so với Bạch thị lúc trẻ còn xinh đẹp hơn gấp nhiều lần.
Nam Dương hầu do dự một chút: "Ngọc Ngưng?"
Ngọc Ngưng gật gật đầu.
Đã hai năm rồi Nam Dương hầu chưa tới chỗ Bạch thị, hắn nghĩ ngợi một chút, liền sải bước vào Hoa Mai uyển.
Hắn thật sự không biết Ngọc Ngưng đã lớn như vậy, lại còn xinh đẹp như thế.
Trên chốn quan trường Nam Dương hầu không hề có danh vọng, hắn cũng chẳng đặt tâm ở đó, chỉ lo ăn chơi đàng điếm. Lúc sa đọa bên ngoài hắn vẫn luôn biết tiền bạc trong nhà không đủ tiêu xài. Vài di nương lại ở trong một viện. Ngoại trừ Liễu phu nhân, đãi ngộ của những người khác đều không tốt lắm. Vừa rồi nhìn Ngọc Ngưng, y phục của nàng còn chẳng bằng nha hoàn nhà vương công quý tộc.
Nam Dương hầu biết Ngọc Ngưng đẹp cỡ nào, nhưng đây lại là nữ nhi hắn, hắn không thể xuống tay làm trái đi luân lý cương thường. Bất quá, hắn có thể đem Ngọc Ngưng đi tặng cho người khác.
Hiện giờ Tể tướng quyền khuynh triều dã, hắn có thể tặng Ngọc Ngưng cho Tể tướng. An Vương tay cầm trọng binh, tặng cho An Vương cũng không tồi. Còn có Ngụy Vương, Ngụy Vương là hoàng thúc, quan hệ rộng mở, trong triều cũng có thế lực. Ba người họ tùy tiện phất tay một cái, liền đủ cho Nam Dương hầu phủ đông sơn tái khởi*
*Đông sơn tái khởi: khôi phục lại lực lượng sau khi thất bại (theo Huỳnh Chương Hưng)
Thế nhưng Tể tướng hiện giờ cũng đã sáu mươi, An Vương năm ba, Ngụy Vương năm mốt. Ba người họ còn lớn tuổi hơn so với hắn. Trong nhà cơ thiếp thành đàn, hậu viện tranh đấu còn kịch liệt hơn so với Nam Dương hầu phủ.
Điểm này Nam Dương hầu hoàn toàn không suy xét, cái mà hắn nghĩ tới chính là làm thế nào để đưa Ngọc Ngưng cho cả ba người này.
Hắn nhấc chân trực tiếp đi vào phòng tìm Bạch thị, ý tưởng ấy hiện tại cứ để trong lòng đã.
Bạch thị cơm canh đạm bạc, tuy rằng thân thể suy yếu, nhưng lại chưa có dấu vết lão hóa, thoạt nhìn vẫn giống như người hơn hai mươi tuổi. So với Liễu phu nhân, gương mặt này của Bạch thị khiến cho Nam Dương hầu thấy thích thú hơn nhiều.
Buổi tối, Ngọc Ngưng rửa mặt, chải tóc qua rồi lên giường đi ngủ. Phòng nàng và Bạch thị chỉ cách nhau một bức tường, thanh âm nơi cách vách thực mau đã truyền tới lỗ tai của nàng.
Ngọc Ngưng mà cảm thấy ghê tởm. Tuy rằng đối diện là cha mẹ nàng, nhưng ở chỗ sâu trong đáy lòng cũng không biết vì sao lại có cảm giác như vậy.
Nam Dương hầu là tay già đời ở chốn bụi hoa, chuyện trên giường hiểu biết rất nhiều, đây cũng là nguyên nhân khiến cho nữ nhân trong hạ viện khăng khăng một mực với hắn. Bạch thị ngày thường đoan trang nhưng ở dưới chân hắn cũng trở nên phóng đãng.
Ngọc Ngưng tìm hai khối bông nhét vào lỗ tai, những vẫn chẳng thể ngủ được.
Nàng cũng muốn giống như Ngọc Nguyên, một mình một viện. Không cần có nhiều người hầu hạ, chỉ cần an tĩnh, là nơi hoàn toàn thuộc về riêng mình, không có cục diện xấu hổ như bây giờ.
Trong lúc thất thần, Ngọc Ngưng bỗng nhiên nhớ tới, nếu nàng có thể nghe thấy thanh âm của Nam Dương hầu cùng với Bạch thị, như vậy, hai đêm đó, Bạch thị có nghe thấy am thanh của nàng và Quân Dạ?
Quân Dạ không thành thạo giống Nam Dương hầu, Ngọc Ngưng chỉ cảm thấy đau, đến tê tâm phế liệt mà phải xin tha. Giường nàng lại kẽo kẹt như vậy, thanh âm chắc chắn không nhỏ.
Ngọc Ngưng từ trên giường ngồi dậy, sắc mặt tái nhợt.
Mép giường bỗng nhiên xuất hiện một người.
Quân Dạ vẫn mặc trường bào màu đen, gương mặt tuẫn mỹ cũng bị mặt nạ che đi.
Chẳng cần phải nói lời nào, lệ khí trên người hắn đã khiến cho người ta có cảm giác sợ hãi thần phục.
Ngọc Ngưng co rúm lại một chút: "Minh....Minh Vương".
Quân Dạ giơ tay, kéo hai khối bông trong lỗ tai nàng ra. Nhưng lần này nàng không còn nghe thấy âm thanh nơi đối diện nữa.
Ngọc Ngưng mở to hai mắt: "Sao lại thế này?"
Nàng mang theo một gương mặt vô tri, đầu óc cũng thật vô tri. Vừa đần vừa ngốc.
"Bổn vương dùng thuật cách âm".
Ngọc Ngưng thở ra một hơi dài nhẹ nhõm: "Hai lần trước, ngươi cũng dùng cái này đi?"
"Bổn Vương không có đam mê cho người khác nghe chuyện giường chiếu của mình". Quân Dạ kéo vạt áo của Ngọc Ngưng, da thịt nàng tinh tế, trắng như ngọc mỡ dê*, lại thập phần mềm mại.
Quân Dạ không có độ ấm, nhưng hắn có xúc giác.
Ngọc Ngưng đỏ mắt, hai tròng mắt như ngập nước, nàng đẩy tay hắn ra: "Tối nay có thể không làm không? Ta...ta không muốn".
"Ngươi không muốn?"
Ngọc Ngưng: "....."
Nàng đúng là không muốn.
Quân Dạ lạnh giọng: "Ngủ đi, đêm nay bổ vương sẽ không làm ngươi".
Hắn giống như một khối băng ngàn năm, nằm ở bên cạnh, Ngọc Ngưng lạnh đến mức không ngủ được.
Quân Dạ có một việc không hiểu, theo như lý thuyết, thì lần đầu tiên Ngọc Ngưng đã phải có thai. Đã hai lần triền miên, trên người nàng còn chưa có dấu hiệu nào.
Ngọc Ngưng cũng không phải là không thể mang thai, không biết đã sai ở chỗ nào.
Ngọc Ngưng đỏ mặt tai hồng, nàng lắp bắp: "Ngươi cứ sờ ta như thế, ta...ta không ngủ được".
Sắc mặt Quân Dạ lại càng đen: "Chịu đựng".
*Ngọc mỡ dê hay còn gọi là Ngọc bích tân cương Hòa Điền, là một trong bốn loại ngọc nổi tiếng ở Trung Quốc. Nước ngọc trắng bóng mịn mướt như mỡ dê, có vân vàng nâu hoặc trắng ngả xanh nhạt.