Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com
Sau khi mọi người ngồi xuống, Tần Cảnh Hạo cũng chú ý tới Âu Dương Thiển Thiển.

Âu Dương Tuyết là đệ nhất mỹ nhân Kinh thành, Âu Dương Thiển Thiển thậm chí còn đẹp hơn Âu Dương Tuyết đến mấy phần, khi so sánh hai người thì Âu Dương Thiển Thiển giống như tiên nữ còn Âu Dương Tuyết thì lại giống người phàm trần, không có cách nào so sánh được.

“Thương ca ca, đã lâu không gặp, chàng đến rồi.”

Một giọng nói phá tan sự yên tĩnh.

Nghe thấy giọng nói này, Âu Dương Thiển Thiển hơi ngẩng đầu lên, quả nhiên là Trưởng công chúa Tần Khả Tâm, không ngờ Tần Cảnh Hạo lại thật sự vô cùng thương yêu nàng ta.

Bây giờ nhìn thấy, Tần Khả Tâm không chỉ khôi phục lại dung nhan vốn có mà thậm chí trên người còn tỏa ra một mùi thơm ngát độc đáo, hấp dẫn không ít ánh mắt. Mọi người không khỏi cảm thán thay cho Tần Khả Tâm
Phu quân qua đời sớm, cũng may là tình thương yêu của Tần Cảnh Hạo giành cho Tần Khả Tâm vẫn chưa hề giảm.

Nam Cung Thương không hề để ý tới Tần Khả Tâm, trực tiếp nâng chén trà lên, đưa cho Âu Dương Thiển Thiển, thầm nghĩ.

‘nhiệt độ vừa vặn.’

“Tâm Nhi, còn không mau ngồi xuống.”

Thấy tình cảnh này, Tần Cảnh Hạo lập tức ngắt ngang.

“Vâng, Phụ hoàng.”

Chỗ ngồi của Tần Khả Tâm ở phía đối diện chếch với Nam Cung Thương, vừa vặn có thể thấy rõ dung nhan tuyệt đại của Nam Cung Thương, Tần Khả Tâm cảm thấy gò má của mình nóng hết cả lên.

“Chúng ái khanh, hôm nay là lễ thành thân của Duệ Nhi, mọi người không say không về.”

Thấy bầu không khí có chút lúng túng, Tần Cảnh Hạo giơ chén rượu lên nói.

Lễ thành thân của Tần Tử Duệ bố trí ba nơi tiếp khách, một khu là Hoàng thân, Vương gia và trọng thần nhất phẩm trong triều, khu thứ hai là nơi đón tiếp khách nữ, khu thứ ba dùng để tiếp đón các đại thần khác trong triều.
“Phụ hoàng đối ẩm cùng các đại thần, nữ nhi và Chiến Vương phi ngồi đây đúng là không thích hợp, hay là ta và Chiến Vương phi ra vườn sau, được không?”

Tần Khả Tâm nhìn thấy Nam Cung Thương săn sóc Âu Dương Thiển Thiển thì không khỏi đố kị, quyết định đưa Âu Dương Thiển Thiển đi ra ngoài để dạy dỗ một phen.

“Ha ha, con ấy à, chỉ thích dạo chơi thôi, việc này, Thái Tử phi, con cũng cùng đi đi.”

Những khách nữ có địa vị cao trong phòng không nhiều, Tần Cảnh Hạo để Vương Ánh Huyên rời đi đồng nghĩa với việc tất cả khách nữ đều đi hết.

“Vâng, Phụ hoàng.”

Vương Ánh Huyên lập tức hành lễ rồi nói, lễ nghi chu toàn, hiền lành lịch sự, đúng là có phong độ của đại gia khuê tú.

“Thiển Thiển, nếu không muốn đi thì có thể không đi.”

Nam Cung Thương nhìn Âu Dương Thiển Thiển, nhỏ giọng nói.
“Thương không cảm thấy chuyện này rất thú vị sao?”

Âu Dương Thiển Thiển nhẹ nhàng nói, lập tức đứng dậy đi theo sau Vương Ánh Huyên, Tần Khả Tâm cũng theo sát phía sau, ánh mắt nhìn Âu Dương Thiển Thiển tràn đầy đố kị.

“Chiến Vương phi, xin mời.”

Sau khi ra khỏi phòng khách, Vương Ánh Huyên lễ phép nói với Âu Dương Thiển Thiển.

“Cùng đi đi.”

Nữ nhân như Vương Ánh Huyên mới gặp đã khiến người ta không thể nào ghét nổi, hiền lành lịch sự, nhất cử nhất động, đều đầy phong độ, như thể đã trở thành thói quen, đây chính là khuê nữ chân chính – đó chính là cảm giác đầu tiên của Âu Dương Thiển Thiển.

Phía sau Tần Khả Tâm lườm hai người một cái, dậm chân, lập tức đi lên phía trước hai người, đi thẳng về phía vườn sau.

“Chiến Vương phi thứ lỗi, Công chúa vẫn còn tính khí như tiểu hài tử.”
Nhìn thấy hành động của Tần Khả Tâm, Vương Ánh Huyên bất đắc dĩ nói, trên mặt vẫn duy trì nụ cười thanh nhã như trước.

“Không phải lỗi của Thái Tử phi, không cần phải xin lỗi thay cho Trưởng Công chúa.”

Âu Dương Thiển Thiển thuận miệng nói. Đi xuyên qua hành lang, cảnh sắc cũng dần dần thay đổi, phủ Duệ Vương, đúng là xa hoa đến cực điểm.

“Bệ hạ rất thương Nhị Điện hạ, Vương phủ do Bệ hạ đích thân phái người đốc thúc xây dựng.”

Cảm giác được ánh mắt của Âu Dương Thiển Thiển, Vương Ánh Huyên giải thích.

“Đúng vậy, dù nhìn từ góc độ nào thì cũng đều là một cảnh đẹp, đúng là những thợ có tay nghề cao.”

Âu Dương Thiển Thiển tán thưởng.

‘Đúng là không thể coi thường trí tuệ của người cổ đại, so với nhà cao tầng ở thời hiện đại thì từng ngọn cây từng cọng cỏ ở nơi đây đều khiến người ta hao tốn biết bao nhiêu công sức.
“Vương phi nói chuyện thật đúng là thú vị.”

Vương Ánh Huyên khẽ mỉm cười, sau đó nói.

Trong cung đình có rất ít người không bị trói buộc bởi nghi lễ như vậy, Vương Ánh Huyên không khỏi có mấy phần ước ao.

“Thái Tử phi cũng khiến ta bất ngờ.”

Chẳng biết vì sao, nhìn thấy Vương Ánh Huyên, Âu Dương Thiển Thiển lại nghĩ đến một linh hồn bị trói buộc, tuy rằng nàng ấy luôn mỉm cười nhẹ nhưng rõ ràng là nụ cười đó không xuất phát từ nội tâm.

Thái Tử Đông cung có một Chính phi, bốn Trắc phi, sợ là cuộc sống của Thái Tử phi cũng không dễ chịu gì. Cổ đại vạn ác đã trói buộc linh hồn của biết bao nhiêu người, đã chôn vùi cuộc sống của biết bao nữ nhân.

Thái Tử phi và Chiến Vương phi cùng xuất hiện ở vườn sau, gây ra những tiếng bàn luận không nhỏ. Bây giờ địa vị của Chiến Vương rất nhạy cảm, đại đa số mọi người ở đây đều là phu nhân của các vị quan, đương nhiên là không muốn có quan hệ gì với Chiến Vương phi, dù sao, nếu Bệ hạ không dự định trọng dụng Chiến Vương thì giao thiệp với Chiến Vương phi cũng không đem lại lợi ích gì cho bọn họ.
“Thần phụ bái kiến Thái Tử phi.”

Một vị phu nhân chừng năm mươi tuổi đi tới trước mặt Thái Tử phi, hành lễ.

“Cô mẫu miễn lễ, hôm nay tới tham gia lễ thành thân của Duệ Vương gia, cô mẫu không cần đa lễ.”

Vương Ánh Huyên lập tức nâng phụ nhân dậy, cười nhạt trả lời.

“Lễ nghi sao có thể bỏ được.”

Phụ nhân lập tức nghiêm túc nói.

“Cô mẫu, sức khỏe của cô mẫu không tốt, ta đỡ cô mẫu đến phía trước ngồi.”

Vương Ánh Huyên nhẹ nhàng nói, nhìn Âu Dương Thiển Thiển với ánh mắt áy náy, Âu Dương Thiển Thiển lập tức gật gật đầu.

Âu Dương Thiển Thiển thấy mọi người rời xa mình nhưng vẫn ung dung đi về phía một cái đình nghỉ mát không có ai trong vườn, hơi gió thổi qua đã có hơi lạnh, mùa đông sắp đến rồi.

“Âu Dương Thiển Thiển, ngươi đúng là tự biết mình, biết tất cả mọi người đều xa lánh ngươi, nên đã tự lẩn đi rất xa.”
Âu Dương Thiển Thiển đang hưởng thụ sự yên tĩnh thì một âm thanh đáng ghét vang lên, Âu Dương Thiển Thiển không nhịn được nhíu mày.

“Hóa ra là Trưởng Công chúa, xem ra, Trưởng Công chúa đúng là có cảm tình với Bản vương phi, người khác đều xa lánh ta, Trưởng Công chúa lại liều mạng xông đến.”

Âu Dương Thiển Thiển vẫn không quên, Tần Khả Tâm đã từng mời sát thủ định gϊếŧ nàng, tuy lần trước nàng cứu Tần Khả Tâm nhưng không có nghĩa là nàng định buông tha cho Tần Khả Tâm.

“Âu Dương Thiển Thiển thức thời, cách xa Thương ca ca ra một chút thì ta sẽ bỏ qua cho ngươi, nếu không thì đừng trách ta không khách khí.”

Tần Khả Tâm ngang ngược nói.

Nhìn thấy dung nhan xinh đẹp của Âu Dương Thiển Thiển, nàng hận không thể lập tức hủy diệt khuôn mặt này của Âu Dương Thiển Thiển, nàng muốn biết, sau khi Âu Dương Thiển Thiển bị hủy dung thì liệu có còn được Nam Cung Thương yêu thương như vậy nữa hay không.
“Trưởng Công chúa nói vậy, đúng là khiến Bản vương phi không biết nên làm thế nào cho phải, ta là Chiến Vương phi, phải làm thế nào để cách xa Vương gia đây? Chẳng lẽ, Công chúa yêu thích Vương gia nhà ta, đố kị với Bản vương phi?”

Âu Dương Thiển Thiển nói vậy khiến Tần Khả Tâm không biết nói thế nào. Tuy mọi người đều biết Tần Khả Tâm yêu thích Nam Cung Thương, nhưng sau khi Nam Cung Thương bị thương hủy dung thì Tần Khả Tâm liền xuất giá, bây giờ, Nam Cung Thương khỏi hẳn, Tần Khả Tâm lại một lần nữa dấy lên lửa tình, trong lòng không ít người cảm thấy coi thường.

“Âu Dương Thiển Thiển, đừng tưởng rằng ngươi có danh hiệu Chiến Vương phi thì có thể không tôn trọng Bản công chúa, người đâu, nhốt Âu Dương Thiển Thiển lại cho ta.”

Tần Khả Tâm thẹn quá hóa giận.
Âu Dương Thiển Thiển làm nàng mất mặt, nàng dứt khoát không buông tha cho ả.

“Trưởng Công chúa, người không biết, Chiến Vương phi biết dùng độc, ta nghĩ, ả đã dùng dung nhan này để mê hoặc Vương gia, nếu như không còn khuôn mặt này, Chiến Vương sẽ chẳng muốn liếc mắt nhìn lấy một cái đâu.”

Tần Khả Tâm vừa dứt lời thì lập tức có một thanh âm truyền đến.

“Dung Nhi, muội nói không sai, người đâu, nhốt ả lại cho ta.”

Tần Khả Tâm nhìn Tần Dung một cái rồi lập tức căn dặn ma ma ở phía sau.

“Trưởng Công chúa, chuyện này…”

Ma ma của phủ Duệ Vương do dự, không biết có nên nghe theo lời Tần Khả Tâm hay không, dù sao, coi như phủ Chiến Vương không còn như trước kia thì vẫn cứ là phủ Chiến Vương, bọn họ không thể gánh được tội tự ý giam cầm Vương phi.

“Làm sao, đám ma ma các ngươi dám cãi lại mệnh lệnh của Bản cung à?”
Tần Khả Tâm lạnh lùng nói.

Các ma ma của phủ Duệ Vương đều từng sống ở trong cung, sao lại không biết tác phong của Tần Khả Tâm.

“Vâng…”

Ma ma đầu lĩnh bất đắc dĩ đáp lại.

“Yên tâm, nếu Phụ hoàng trách tội, Bản cung sẽ chịu trách nhiệm, không liên quan gì đến các ngươi.”

Tần Khả Tâm nói vậy khiến các ma ma yên tâm không ít, lập tức đưa Âu Dương Thiển Thiển đi, Âu Dương Thiển Thiển cười nhạt, nói với Tần Khả Tâm:

“Công chúa, hi vọng ngươi không phải hối hận.”

Cách đó không xa, Vương Ánh Huyên mới định đứng lên ngăn cản thì lại bị phụ nhân kéo, phụ nhân nhẹ nhàng nói:

“Ánh Huyên, đây không phải là việc mà người có thể ngăn cản, nếu không sẽ gây phiền toái cho Điện hạ.”

Phụ nhân kéo tay Vương Ánh Huyên, không cho nàng đứng lên rời đi.

Âu Dương Thiển Thiển nhìn xa xa một chút.
Tần Khả Tâm làm xằng làm bậy, vậy mà không có ai đứng ra ngăn cản, xem ra vị Công chúa này đúng là cần phải được dạy dỗ.

Ánh mắt Âu Dương Thiển Thiển chìm xuống.

“Không làm phiền các vị ma ma, cứ dẫn đường phía trước là được.”

Giọng Âu Dương Thiển Thiển lạnh như băng, xuyên qua màng nhĩ của mỗi người, khiến mọi người không nhịn được mà run lên.

“Nhốt vào phòng chứa củi, để ta xem ả còn dám tranh luận với Bản công chúa hay không.”

Âu Dương Thiển Thiển kiêu ngạo khiến Tần Khả Tâm càng thêm phẫn nộ, muốn hành hạ Âu Dương Thiển Thiển.

“Chiến Vương phi, đắc tội rồi, xin mời…”

Ma ma đầu lĩnh nói.

Trước khi rời đi, Âu Dương Thiển Thiển nhìn Lục Nhụy một cái, Lục Nhụy lập tức hiểu rõ ý đồ của Âu Dương Thiển Thiển, lặng yên biến mất ở phía sau Âu Dương Thiển Thiển, lập tức, Âu Dương Thiển Thiển theo ma ma rời đi.
Tần Khả Tâm và Tần Dung theo ở phía sau, trong mắt Tần Khả Tâm lóe lên ánh sáng kỳ dị, nàng thật sự muốn biết, sau này Âu Dương Thiển Thiển còn kiêu ngạo được như vậy nữa hay không.

Lục Nhụy xuyên qua hành lang, đi về phía phòng khách, giờ khắc này, trong phòng khách, Tần Tử Duệ đang tự mình chúc rượu, tất cả mọi người đều hào hứng vui vẻ, ngay khi Tần Tử Duệ vừa rót rượu mời Nam Cung Thương thì một bóng áo xanh lục đã quỳ gối trước mặt Nam Cung Thương khiến tất cả mọi người giật nảy mình.

Lục Nhụy khóc nức nở, lớn tiếng nói:

“Vương gia, người mau đi cứu Vương phi, Vương phi bị Trưởng Công chúa nhốt vào phòng chứa củi.”

Tiếng của Lục Nhụy lọt vào tai của mọi người, Tần Cảnh Hạo thất thố quăng chén rượu trong tay xuống đất. Trong lòng tất cả mọi người ở đây đều biết rõ Tần Khả Tâm hay làm xằng làm bậy, nhưng giờ bị nói ra ngay tại chỗ vẫn khiến Tần Cảnh Hạo không nhịn được.
“Hoàng Thượng, Bản vương phải đi cứu người, đi trước một bước.”

Nam Cung Thương nói xong, đứng dậy rời đi, căn bản không để ý đến Tần Cảnh Hạo, Tần Cảnh Hạo bất đắc dĩ đành phải đuổi theo.

Sau đó cả phòng khách vốn đang náo động liền loạn hết cả lên, Tần Tử Duệ cũng đi theo sau Tần Cảnh Hạo, nghĩ đến khuôn mặt như tiên nữ, lại nghĩ đến thủ đoạn hành hạ người khác của Tần Khả Tâm, Tần Tử Duệ càng thêm lo lắng.

= = = = = = = = = = = = = = =

Giờ khắc này, trong phòng chứa củi, Âu Dương Thiển Thiển không khỏi nhíu nhíu mày.

Từ khi trọng sinh đến nay, đây là lần đầu tiên nàng đứng ở một chỗ bẩn thỉu như thế này, tuy nàng có bệnh thích sạch sẽ, nhưng vẫn có thể khắc phục được.

“Âu Dương Thiển Thiển, ta xem sau này ngươi còn kiêu ngạo được nữa không, ngươi nói, ta nên xử lý ngươi thế nào đây, hủy diệt dung nhan này của ngươi hay là cắt gân tay chân của ngươi?”
Tần Khả Tâm lấy từ trong lồng ngực ra một con dao găm, nhìn Âu Dương Thiển Thiển với vẻ khát máu, không hề cảm thấy có gì không đúng.

“Công chúa Điện hạ, người phải cầm cho chắc, nếu như không cẩn thận, lại gây thương tổn cho chính mình thì không tốt đâu.”

Âu Dương Thiển Thiển không để ý chút nào.

Tần Khả Tâm nghe vậy thì cảm thấy Âu Dương Thiển Thiển đang khiêu khích một cách trần trụi.

“Đã đến nước này rồi mà ngươi vẫn còn tranh luận với Bản công chúa, chờ lát nữa, Bản công chúa sẽ cho ngươi biết, cái gì gọi là sống không bằng chết, nếu ngươi xin tha, hứa sẽ rời xa Thương ca ca thì ta sẽ chỉ hủy diệt dung nhan của ngươi, tha cho ngươi một mạng.”

Nhìn dung nhan tuyệt sắc của Âu Dương Thiển Thiển, Tần Khả Tâm tràn đầy đố kị.

“Nếu Công chúa yêu thích Vương gia như vậy, Thiển Thiển rời kinh năm năm, vì sao không nghe nói Công chúa lấy Vương gia nhỉ? Xem ra, Công chúa cũng chỉ đến thế mà thôi.”
Âu Dương Thiển Thiển nói vậy đã trực tiếp rạch vào vết sẹo trong lòng Tần Khả Tâm.

“Chuyện của Bản công chúa, còn chưa tới phiên ngươi hỏi. Ngươi nói xem, nếu ta hủy diệt dung nhan của ngươi thì Thương ca ca có còn thích ngươi không? Hay là sẽ không thèm nhìn ngươi lấy một cái đây?”

Tần Khả Tâm vừa ngắm nghía con dao găm trong tay vừa nói.

“Xem ra, sợ là Công chúa sẽ không có cơ hội, ta chờ xem kết cục của Công chúa.”

Âu Dương Thiển Thiển hơi hé mở túi thơm ra, nhìn Tần Khả Tâm, nói.

“Đến lúc này rồi mà ngươi còn mạnh miệng, đi chết đi.”

Tần Khả Tâm giơ dao găm lên, rạch về phía gò má Âu Dương Thiển Thiển, đúng lúc đó, cửa phòng chứa củi bị đá văng ra, Nam Cung Thương phi thân vào, ôm Âu Dương Thiển Thiển vào ngực, tránh thoát khỏi sự tấn công của Tần Khả Tâm.
Nam Cung Thương đến, Tần Khả Tâm cũng sợ hết hồn, nhưng hình như không khống chế được thân thể, tiếp tục cầm dao găm đâm về hướng Âu Dương Thiển Thiển, mỗi lần đều bị Nam Cung Thương né tránh.

Tần Cảnh Hạo vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng Tần Khả Tâm phát rồ, lập tức lớn tiếng quát:

“Tâm Nhi, còn không mau dừng tay.”

“Ngươi đáng chết, nếu không có ngươi thì người mà Thương ca ca yêu chính là ta, ta muốn hủy diệt dung mạo của ngươi, xem Thương ca ca còn thích ngươi hay không, ngươi chết đi cho ta, đều là lỗi của ngươi, ngươi đáng chết…”

Tiếng của Tần Cảnh Hạo không ngăn cản được Tần Khả Tâm, ngược lại còn khiến Tần Khả Tâm phát điên, Nam Cung Thương ôm Âu Dương Thiển Thiển, trong nháy mắt đã trốn đến phía sau Tần Cảnh Hạo.

Tần Khả Tâm vẫn liều lĩnh đâm thẳng về phía Âu Dương Thiển Thiển, Tần Cảnh Hạo lập tức giật được con dao găm trên tay Tần Khả Tâm, căn dặn những người ở phía sau:
“Còn không mau giữ Công chúa lại.”

Kỳ thực không ai dám khiêu khích oai phong của Đế vương, đúng là Tần Cảnh Hạo thương yêu Tần Khả Tâm, nhưng cũng chỉ trong phạm vi khoan dung của ông. Âu Dương Thiển Thiển trốn ở trong lòng Nam Cung Thương, thu hồi túi thơm, Tần Khả Tâm chậm rãi tỉnh lại, nhớ tới hành động vừa rồi, lập tức quỳ gối trước mặt Tần Cảnh Hạo, nói:

“Nữ nhi có tội, xin Phụ hoàng trách phạt.”

Tần Khả Tâm đã quen thuộc với những đấu đá trong cung, vẫn luôn ỷ vào sự sủng ái của Tần Cảnh Hạo mà muốn làm gì thì làm, nhưng nàng cũng biết rõ, không có sự sủng ái của Tần Cảnh Hạo thì nàng chẳng có gì cả nên đã lập tức thỉnh tội.

“Tâm Nhi, ai cho phép con làm càn như vậy? Người đâu, phạt đánh ba mươi roi, trong vòng một tháng, không được bước ra khỏi phủ Công chúa một bước.”
Tần Khả Tâm thức thời, khiến Tần Cảnh Hạo đã bớt giận đi một chút.

“Vương gia, ta tưởng, tưởng sẽ không còn được gặp lại Vương gia, cũng may mà Vương gia đến rồi, hu hu…”

Giọng Âu Dương Thiển Thiển trong veo như nước suối, lại mang theo một tia nghẹn ngào, lọt vào tai mọi người, nàng tựa vào ngực Nam Cung Thương, thân thể còn run lên, dường như bị dọa sợ.

Chỉ có Nam Cung Thương biết.

‘Chắc chắn là nha đầu này đang cười, giả vờ khóc chỉ để cho thấy là nàng không hài lòng với sự trừng phạt của Tần Cảnh Hạo.’

“Chiến Vương phi bị sợ hãi, ban một đôi ngọc như ý, một bộ đồ trang sức để an ủi Chiến Vương phi.”

Tần Cảnh Hạo lạnh lùng nói, muốn dừng việc này ở đây, đừng nhắc lại nữa.

“Thiển Thiển, không có chuyện gì, đừng sợ, ta sẽ bảo vệ nàng.”
Âu Dương Thiển Thiển hiếm khi nào tỏ ra yếu đuối, dù cho là diễn kịch, Nam Cung Thương lại há sẽ bỏ qua, nhẹ giọng an ủi, hai người diễn vui đến không biết trời đâu đất đâu, không để ý chút nào đến mọi người xung quanh, càng không để ý đến Tần Cảnh Hạo.

“Phụ hoàng, hôm nay là đại hôn của nhi thần, Tâm Nhi cũng chỉ vô tình thôi, kính xin Phụ hoàng tạm thời bỏ qua cho Tâm Nhi.”

Tần Tử Duệ vốn không muốn cầu xin cho Tần Khả Tâm, nhưng nếu đánh ba mươi roi thì kiểu gì cũng có máu chảy, tân hôn mà thấy máu thì không may mắn nên Tần Tử Duệ mới mở miệng thỉnh cầu.

“Vì Duệ Nhi cầu xin, ngày mai sẽ chấp hành đánh ba mươi roi, chuyện hôm nay chấm dứt ở đây.”

Tần Cảnh Hạo lạnh lùng nhìn Âu Dương Thiển Thiển.

Hành động vừa rồi của Tần Khả Tâm giống như bị mất kiểm soát vậy mà chỉ một lát sau đã tỉnh lại, trong lòng ông cảm thấy nghi vấn.
‘Nếu thật sự có người có thể khống chế được người khác thì thật đáng sợ biết bao.’

Tần Cảnh Hạo thầm nghĩ, không khỏi cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Tần Tử Duệ cầu xin, Nam Cung Thương cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, càng cảm thấy bất mãn trước cách xử lý của Tần Cảnh Hạo.

Có không ít người ở đây biết rõ ý đồ của Tần Cảnh Hạo. Xem ra, phủ Chiến Vương đúng là đã không thể sánh với năm xưa, bây giờ, Tần Cảnh Hạo không hề coi trọng phủ Chiến Vương, không ít người lập tức xác định lập trường.

“Hoàng Thượng, Thiển Thiển mới vừa bị kinh sợ, thân thể không khỏe, ta đưa Thiển Thiển về phủ trước.”

Nam Cung Thương lạnh lùng nói.

“Được rồi, Chiến Vương hãy đi về trước.”

Sự việc bất ngờ phá ngang bữa tiệc vui vẻ, sau đó Tần Cảnh Hạo cũng rời đi.
Đoàn Nam Cung Thương ra khỏi phủ Duệ Vương, vừa lên xe ngựa, Âu Dương Thiển Thiển lập tức ngẩng đầu lên khỏi ngực Nam Cung Thương, trên mặt còn nụ cười nhàn nhạt.

“Thiển Thiển, nàng lại làm gì thế?”

Nam Cung Thương nhớ tới việc vừa rồi Tần Khả Tâm mất khống chế, liền biết chắc chắn trong chuyện này không thể thiếu được tác phẩm của Âu Dương Thiển Thiển, không khỏi có mấy phần tò mò. Thủ đoạn này, chỉ có thuật nhϊếp hồn của Ám Dạ mới làm được.

“Không có gì, chỉ bảo Lục Nhụy nuôi hai con cổ khống hồn, vốn chỉ muốn dùng trên người Âu Dương Tuyết nhưng hôm nay đã phải dùng hết rồi, thật đáng mừng.”

Âu Dương Thiển Thiển cười thần bí. Nam Cung Thương thầm nghĩ.

‘Quả nhiên, vừa rồi Âu Dương Thiển Thiển cười đến nỗi rung cả người.’

“Thiển Thiển, tiếp theo định làm gì?”
Nam Cung Thương tò mò hỏi.

Hắn cũng sẽ không bỏ qua cho Tần Khả Tâm, nhưng, chuyện hôm nay, Tần Khả Tâm đã làm theo đúng kịch bản của Âu Dương Thiển Thiển nên hắn không muốn nhúng tay vào, cứ để Âu Dương Thiển Thiển chơi cho thỏa.

“Thương, sống trên đời này đắc ý nhất chính là hạn hán gặp mưa rào, tha hương gặp bạn cũ. Chàng nói xem nếu trong đêm động phòng hoa chúc mà trong phòng lại thành ba người, thì chàng cảm thấy kịch bản này thế nào?”

Vốn đang không biết nên đối phó với Tần Khả Tâm thì lại nghe thấy tiếng của Tần Tử Duệ, nàng đột nhiên nghĩ ra.

“Thiển Thiển vui vẻ là được rồi.”

Nam Cung Thương không thấy có gì là không thích hợp cả, lập tức cưng chiều nói.

Âu Dương Thiển Thiển nói vậy khiến Ám Dạ đang đánh xe cũng phải rùng mình một cái. Không ngờ mọi việc chỉ khiến Nam Cung Thương nói có một câu: ‘Vui vẻ là được rồi’ ngày mai, cái tin này sẽ rất đặc sắc đây. Trong lòng không khỏi nghĩ.
‘Sau này tuyệt đối đừng đắc tội với chủ mẫu, thật đáng sợ.’

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!