Edit: Bội Bội
__________________________________
Ngày hôm sau, trong lúc Tiết lão thái thái nói chuyện với mọi người ở nhà chính, Khương Vạn Nương liền đi ra gian sau gọi người tìm chút kim chỉ lại đây.
Lúc này Tiết Quế Uyển lại đến tìm nàng.
Khương Vạn Nương vốn tưởng rằng hôm qua tan rã trong không vui, trong thoáng chốc mấy tỷ muội sẽ không nhìn mặt nhau.
Tiết Quế Uyển nói: “Hôm qua ta chỉ lo lắng cho Ngũ muội, không để ý đến ngươi, cũng không biết trong lòng người có cảm thấy tỷ muội bên nặng bên nhẹ hay không?”
Khương Vạn Nương nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Tỷ tỷ suy nghĩ nhiều rồi, không phải hôm qua tỷ tỷ đã nói qua với ta rồi sao, ta đã lớn như vậy, chẳng lẽ còn không hiểu chuyện mà vô cớ gây sự hay sao?”
Tiết Quế Uyển cong môi, bảo nha hoàn Đinh Hương đưa tới một cái hộp sơn mài khảm ngọc trai, bên trong đặt vài cái khăn đã thêu xong, nàng ta đẩy về phía Khương Vạn Nương nói: “Ngươi vừa mới tới phủ, không biết ngươi có thiếu thốn vài thứ nhỏ nhặt này hay không, khăn này đều là do ta tự tay thêu, ngươi cứ giữ bên người, biết đâu sau này có lúc cần dùng tới.”
Khương Vạn Nương liếc mắt nhìn nàng ta một cái, thầm nghĩ khó trách Tiết lão thái thái nói rằng tính tình Tiết Quế Uyển cực kỳ tốt.
Nàng cô độc một mình đến nương nhờ trong phủ, không có gì làm cho người ta cảm thấy thân thiết hơn một món quà nhỏ nhặt giữa hai tỷ muội.
Khăn tay này tuy không đắt đỏ, thế nhưng từng đường kim mũi chỉ đúng là khó mà có được, các nàng đều là những cô nương chưa gả chồng ngoại trừ người nhà thì sẽ không tuỳ tiện thêu thùa rồi tặng quà cho người khác.
“Tam tỷ tỷ có tâm.” Khương Vạn Nương cười nói, lại cúi đầu dánh giá hoa văn thêu trên khăn tay kia.
“Vừa nãy ta nhìn thấy nha hoàn của ngươi cũng mang kim chỉ tới đây, hẳn là cũng chuẩn bị làm chút việc may vá đúng không?” Tiết Quế Uyển hỏi.
“Hôm qua ta vừa mới vẽ được một mẫu hoa, định bảo nàng ta lấy vài sợi chỉ màu cho ta lựa chọn, vừa đúng lúc tỷ tỷ tới đây.” Khương Vạn Nương vừa nói vừa đưa bản vẽ do chính mình vẽ ra cho đối phươgn xem.
Tiết Quế Uyển nói: “Hôm qua ta đã cảm thấy tài vẽ của ngươi rất không tệ rồi, không ngờ ngươi vẽ được mấy thứ này vô cùng xinh đẹp.”
Nàng ta tiện tay đặt bản vẽ sang bên cạnh, nói với Khương Vạn Nương: “Chỉ sợ ngươi vẫn chưa biết, còn không bao lâu nữa là tới tiệc mừng thọ của tổ mẫu đấy.”
“Mấy hôm nay ta vẫn đang gấp rút hoàn thành mẫu tranh thêu tặng cho tổ mẫu, nhưng mà cảm thấy những bản vẽ đó cho dù đa dạng như thế nào thì cũng rất khó nhìn, nếu như có được đôi tay này của ngươi vẽ cho một bản, bức tranh thêu xong đương nhiên cũng có thể nói là dệt hoa trên gấm.”
Khương Vạn Nương kinh ngạc nói: “Tiệc mừng thọ của ngoại tổ mẫu ta vẫn không biết …”
Tiết Quế Uyển cười nói: “Hiện giờ không phải ngươi đã biết rồi sao, ta vốn định dâng lên tổ mẫu bức tranh Thánh Tâm Trường Sinh, thế nhưng bức tranh đó quá đồ sộ, tổ mẫu lại rất thích những bức tranh có cảnh đẹp như vậy, chỉ là vẽ lên vải rất khó khăn, thêu lên cũng rất hao phí thời gian.”
“Nếu muội muội đồng ý chung tay làm một món quà chung tới ta, tổ mẫu hẳn là sẽ rất thích.”
Khương Vạn Nương hơi có chút chần chờ, Tiết Quế Uyển lại nói với nàng: “Nếu muội muội cảm thấy không tiện, ta có thể đưa một phần cho bọn hạ nhân làm giúp, chỉ là sẽ không có một bức tranh thêu hoàn mỹ như vậy ở trên đời rồi.”
Khương Vạn Nương nghe nàng ta nói như vậy, làm sao có thể không biết xấu hổ mà từ chối nữa chứ, chỉ nói: “Có thể giúp được tỷ tỷ là tốt rồi, như vậy ta cũng có thể đường hoàng nói với ngoại tổ mẫu là đã góp chút sức lực vào món quà cùng với tỷ.”
Tiết Quế Uyển mỉm cười gật đầu, trong lòng cũng rất có hảo cảm với vị muội muội tính tỉnh hiền hoà này, lại cầm bản vẽ của Khương Vạn Nương ngắm nghía thêm một hồi nữa.
Khương Vạn Nương nhấp một ngụm trà, tầm mắt lơ đãng nhìn qua bản vẽ mà đối phương đang cầm trên tay, lại nhìn thấy ngón út nơi bàn tay phải của nàng ta có hơi cong ra bên ngoài, nhìn có vẻ rất kỳ lạ, dường như là tật xấu để lại sau khi bị thương.
Tiết Quế Uyển dường như cảm nhận được ánh mắt của nàng, đột nhiên thu lại bàn tay đang giơ ra.
Khương Vạn Nương giả vờ như không thấy gì hỏi: “Có chỗ nào vẽ không tốt sao?”
Tiết Quế Uyển nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Không có, lát nữa Đinh Hương lấy cuộn tranh cao chừng nửa người tới đây, chúng ta phải cần thận một chút không thể làm dơ bức tranh thêu, chắc phải vất vả cho ngươi rồi.”
Khương Vạn Nương chỉ cười không nói gì, thấy Tiết Quế Uyển né tránh không muốn nói đến chuyện ngón tay kia, nàng cũng giả bộ chuyện gì cũng không biết.
Hai người vội và một hồi cũng đã qua giờ cơm trưa, Tiết Quế Uyển có thói quen ngủ trưa nên đành quay về, hẹn với Khương Vạn Nương ngày mai tiếp tục.
Đám người vừa đi, Chỉ Hạ liền lấy ra một phong thư đưa cho Khương Vạn Nương nói: “Khoảng giữa trưa có người thập thò ở cửa ngách phía tây năn nỉ Thái thẩm, muốn bà ta giúp chuyển cho cô nương phong thư này.”
Khương Vạn Nương nhận lấy phong thư kia, mở ra nhìn trong gia6y lát, rồi xếp qua một bên, cứ như không có việc gì nói: “Là tin nhảm nhí thôi.”
Nàng ngước mắt nhìn về phía Chỉ Hạ, nói: “Ngươi hầu hạ bà ngoại ta bao lâu rồi?”
Chỉ Hạ nói: “Nô tỳ lúc bảy tuổi đã vào Tiết phủ, lúc chín tuổi thì hầu hạ bên ngoài phòng của lão phu nhân, đến lúc mười hai tuổi mới được Phùng ma ma sắp xếp đến hầu hạ bên người lão thái thái, đến nay cũng phải ba năm rồi ạ.”
Khương Vạn Nương nói: “Ta thấy người nhỏ con như vậy, còn tưởng rằng ngươi mới mười hai mươi ba tuổi thôi.”
Chỉ Hạ nhấp môi cười cười nói: “Nô tỳ năm nay mười lăm.”
Khương Vạn Nương nói: “Buổi chiều ta muốn đi ra ngoài, ngươi muốn đi theo không?”
Chỉ Hạ ngẩn người, nói: “Cô nương ra ngoài làm gì vậy ạ?”
Khương Vạn Nương nói: “Chỗ ta ở lúc trước vẫn còn chút đồ dùng cá nhận chưa kịp thu dọn, ta vốn không muốn đem ngươi theo, chỉ sợ ngươi nói lung tung …”
Chỉ Hạ vội vàng lắc đầu nói: “Nô tỳ không dám, nô tỳ trước đây đúng là hầu hạ lão phu nhân, chỉ là Phùng ma ma đã dạy dỗ chúng ta, làm nô tỳ, hầu hạ một chủ tử thì phải đặc biệt trung thành với chủ tử ấy, nếu dám chân trong chân ngoài, chủ tử nào cũng không dám tin dùng ngươi.”
Khương Vạn Nương nghe vậy lúc này mới nở nụ cười, nói: “Ngươi có thể hiểu rõ là tốt rồi, ngươi bây giờ đang theo ta, nếu sau này chúng ta vẫn có duyên, ta tất nhiên sẽ không bạc đãi ngươi.”
Chỉ Hạ cảm thấy đây là một cơ hội tốt để biểu thị lòng trung thành, liền vội vàng quỳ xuống dập đầu trước mặt Khương Vạn Nương, nói: “Có thể đi theo cô nương là may mắn của nô tỳ.”
Khương Vạn Nương rũ mắt nhìn, trong lòng cũng không phải hoàn toàn tín nhiệm nàng ta.
Nàng cảm thấy, những nha hoàn có thể nhìn mặt đoán ý chủ tử là những nha hoàn có tâm cơ nhiều nhất, hầu hạ bên người Tiết lão thái thái có biết bao thể diện, đối phương có thể cam tâm tình nguyện đi theo một tiểu thư nghèo túng như nàng sao?
Nàng vòng vo với Chỉ Hạ một hồi như vậy, cũng chỉ là muốn cảnh cáo đối phương giữ chặt mồm miệng một chút.
Nàng thấy mục đích đã đạt được, cũng không muốn tìm tòi nghiên cứu sâu hơn lời nói của tiểu nha hoàn này có bao nhiêu chân tình thật ý.
Thế nhưng trong lòng Chỉ Hạ lại có chút so sánh.
Nàng ta cảm thấy tuy rằng ở lại bên người Tiết lão thái thái thì rất có thể diện, thế nhưng dù sao cũng không thể lâu bền.
Có thể đi theo Khương Vạn Nương, dựa vào vẻ ngoài của chủ tử như nàng đương nhiên là không lo không gả được.
Hiện giờ mặt mũi bên trong phủ không quan trọng, sau này cô nương có tiền đồ, nàng ta đương nhiên sẽ không bị thua kém.
Ra khỏi Tiết phủ, Chỉ Hạ thật sự rất biết điều, Khương Vạn Nương đi đâu nàng ta cũng không hỏi nhiều thêm một câu.
Khương Vạn Nương dẫn nàng ta đến nơi ở của mình trước đây đóng gói hết những đồ vật thường dùng bên người mang đi, nàng lại đi theo một ngõ nhỏ tới Trường Nhai Thượng.
Trên đường có một cửa tiệm tên Hàm Yên Trai, đi vào tiệm, Khương Vạn Nương liền nhìn thấy một nam tử gầy yếu đang đứng sau quầy tiếp khách tính toán sổ sách.
Nam tử kia thấy nàng bước vào, vội vàng tiến lên hành lễ với nàng.
Khương Vạn Nương theo hắn đi vào trong, hỏi: “Ngươi bảo ta tới đây, cửa hàng đã xảy ra chuyện gì sao?”
Nam tử này không phải là người lạ, chính là một thanh niên mà năm xưa nàng đã cứu sống khi còn nhỏ, sau đó lại trở thành nô bộc của Khương gia, trước đây Khương Vạn Nương đi ra cửa đều là do hắn đánh xe.
Hắn ta từ khi còn bé đã hầu hạ bên cạnh nàng, nói là tâm phúc của nàng thì cũng không quá.
“Cô nương, ngươi nhìn xem đây có phải là cây trâm Phồn Tinh* mà phu nhân tặng cho ngươi không?” Tô Ngân cầm một cái hộp gỗ thon dài đưa qua, mở ra để lộ cây trâm có nhiều sợi đá rủ xuống.
*có nghĩa là đầy sao.
Khương Vạn Nương giấu cây trâm dưới ống tay áo của mình, nhìn thấy những hạt đá nhỏ bị tia nắng chiếu xuyên qua sáng lấp lánh, tâm trạng tức thì trở nên vui mừng.
Năm đó mẫu thân nàng qua đời, toàn bộ tam phòng từ trên xuống dưới như rắn mất đầu, khi đó nàng vô cùng đau khổ, đã cho đi không ít đồ vật, một thời gian sau mới biết được những thứ ấy quý giá biết nhường nào.
Chưa từng nghĩ rằng, có thể tìm lại những thứ mẫu thân tặng nàng trong lúc này.
“Mới đầu ta nghe cô nương dặn dò, sáng sớm hôm đó sau khi rời khỏi Khương phủ, liền canh chừng ở cửa hàng son phấn này, sau đó còn chào hỏi qua với ông chủ hiệu cầm đồ, đồ vật tuồn ra từ Khương gia, có thể mua được ta đều mua lại hết, cũng may ông chủ kia không biết cây trâm này quý giá ở chỗ nào, nếu không ta cũng không thể chuộc lại với giá hời được.” Tô Ngân nói.
Chỗ đáng giá của cây trâm này không phải là do vàng bạc chế thành, mà là ở viên ngọc châu rủ xuống phía dưới tua rua.
Hạt châu này sẽ phát quang trong bóng tối, đây là cây trâm đã rất được Khương mẫu yêu thích thời còn trẻ.
“Ngươi là nóng lòng muốn giao vật này cho ta?” Khương Vạn Nương tuy rằng rất vui mưng, nhưng vẫn tranh thủ thời gian eo hẹp để hỏi cho xong việc.
Sắc mặt Tô Ngân lập tức lộ ra vẻ khó xử, “Kế hoạch của ta và cô nương nghĩ ra vốn dĩ rất chu toàn …”
“Trước khi Khương phủ bị niêm phong, đã xé xấy bán thân bảo ta rời đi, ta vẫn luôn chờ đợi ở nơi này, quan phủ không ai có thể nghĩ đến việc kiểm tra cửa hàng này, nhờ vậy mới có thể giữ được cửa hàng nhỏ có chút vốn liếng.”
“Chỉ là ta vốn tưởng rằng sẽ không có ai biết cửa hàng là này của nhà họ Khương, ai ngờ lại đụng phải Thẩm cô nương.”
Khương Vạn Nương hỏi: “Thẩm cô nương nào?”
Tô Ngân nói: “Chính là Thẩm cô nương trước đây đã từng là bạn bè tốt với cô nương đấy, phụ thân của nàng ta nhậm chức ở Thái Y Viện.”
Khương Vạn Nương sau khi nghe xong ngay lập tức nhớ ra người này.
Người mà Tô Ngân đang nhắc đến chính là bạn bè chị em tốt của Khương Vạn Nương trước khi Khương gia gặp nạn, Thẩm Thiên Nguyệt.
Thẩm Thiên Nguyệt xuất thân thấp hèn, mẫu thân nàng ta vốn là một thiếp thất tầm thường, sau đó bởi vì phu nhân chính phòng bị bệnh nặng từ trần, lúc này mẫu thân nàng ta mới được gọi tên tục huyền, mà Thẩm Thiên Nguyệt lúc này mới được ghi vào gia phả vị trí đích nữ.
Tô Ngân chỉ biết, lúc trước khi Khương Vạn Nương còn qua lại với nàng ta, nàng ta chỉ là một thứ nữ không ai để ý, lúc ấy nàng ta vô cùng đáng thương, luôn luôn tỏ vẻ thân thiết với Khương Vạn Nương, còn nói gì mà sau này tất sẽ báo đáp Khương Vạn Nương, lúc nào cũng làm ra bộ dáng tỷ muội tình thâm.
Khương Vạn Nương cất cây trâm Phồn Tinh, trong lòng nghĩ từ sau khi Khương gia gặp biến cố, mỗi người xung quanh từng người lộ ra từng bộ mặt khác nhau.
Tổn thương nàng sâu sắc nhất chính là Lâm Thanh Nhuận, nhưng mà khiến nàng kinh ngạc nhất lại là Thẩm Thiên Nguyệt.
Trong ấn tượng của nàng, Thẩm Thiên Nguyệt chỉ là một nữ tử nhu nhược dễ bị ức hiếp, có lần nàng đi ra ngoài đạp thanh không cẩn thận bị thương ở tay, được Thẩm Thiên Nguyệt giúp đỡ, lúc này nàng mới quen biết với đối phương, nàng nhận thấy nàng ta an tĩnh mà nhã nhặn, còn có rất nhiều sở thích tương đồng với mình,
Về sau thân phận thấp kém của Thẩm Thiên Nguyệt bị vạch trần các cô nương khác cũng xa lánh nàng ta, Khương Vạn Nương thấy nàng ta đáng thương nên vẫn luôn bên cạnh che chở, mỗi khi ra ngoài đi chơi, Thẩm Thiên Nguyệt tất nhiên là luôn đi theo nàng.
Dần dà, Khương Vạn Nương cũng thừa nhận nữ tử này là bạn tốt của mình.
Ai ngờ sau này, Khương gia gặp nạn, Thẩm Thiên Nguyệt không hề giống như bao người nôn nóng chối bỏ quan hệ, mà còn cố ý đến cửa, nàng ta giả vờ đụng chạm làm túi tiền được người hầu Khương gia giấu trong người rớt ra ngoài, rồi lại nước mắt lưng tròng nhìn về phía Khương Vạn Nương nói lời xin lỗi.
Khương Vạn Nương khi đó không hề đau lòng vì tiền của bị người ta sung công, mà là kinh ngạc vì bộ mặt dối trá mà đối phương đã che giấu biết bao lâu.
Nàng không biết rằng, có một số người, trời sinh ra đã là con hát.
“Tô Ngân, trước đây ta đã nói với người cửa hàng này để nam tử quản lý rất không hợp, ngươi cũng biết quan hệ của ta và tỷ tỷ thân thiết đến nhường nào, ta chỉ vì muốn tốt cho nàng, nếu ngươi còn không biết điều, ta sẽ thật sự đi báo quan phủ …”
Ngoài cửa truyền đến một giọng nói mềm mỏng dịu dàng, nếu chỉ nghe được thanh âm này, hẳn là sẽ cảm thấy đối phương là một nữ tử yếu đuối.
Thẩm Thiên Nguyệt mặc một thân áo lụa dài thêu đường viền hoa mẫu đơn, chải búi tóc ngã ngựa, mang một bộ trang sức trân châu, trong nháy mắt đã không còn chút dáng vẻ nghèo kiết xác năm xưa nữa, trong mắt thiếu đi vài phần u buồn, nhiều hơn vài phần đắc ý, khí chất trên người nàng ta đã thay đổi quá rõ ràng.
Khương Vạn Nương nhớ rõ lúc trước nàng ta có nói qua không thích mang trang sức rườm rà, cũng không để tâm những đồ vật ngoài thân đó, chỉ nói rằng tâm nguyện lớn nhất của nàng ta là có thể học theo phụ thân nàng ta làm đại phụ, trị bệnh cứu người.
Những gì nàng ta thể hiện làm cho Khương Vạn Nương cảm thấy nàng ta là một nữ từ lương thiện và thanh lịch.
Hiện giờ Khương Vạn Nương mới biết được, nàng ta thật sự vô cùng thông minh, muốn cho người ta có cái nhìn như thế nào đối với mình, nàng ta có thể thể hiện xuất sắc dáng vẻ như thế đó, về phần bản chất thật sự cùng với vẻ mặt đắc ý của nàng ta về sau mới thoáng lộ rõ.