Thiên tử lâm triều.
Vấn nạn trộm cướp ở Nam Sơn không thể xem là một vụ án bình thường.
Thế nhưng ở trên triều Thinh Cẩm Đế không hề có một lời khen đối với hành động lập công của Trang Cẩm Ngu.
Tan triều, Thịnh Cẩm Đế chỉ giữ lại một mình y.
“Chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ, tốt nhất không nên để lộ ra ngoài.”
Thịnh Cẩm Để cho người xung quanh lui xuống hết, nhìn thấy Trang Cẩm Ngu vẫn bình tĩnh như trước, liền nói với y: “Ngươi biết đấy, không cần biết người ngoài đồn thổi thế nào, nhưng mà trước sau trẫm vẫn rất tín nhiệm ngươi, nếu không cũng sẽ không giao chuyện này cho ngươi đi làm.”
Trang Cẩm Ngu nắm chặt tay áo, rũ mắt nhìn nền gạch bóng loáng không dính một hạt bụi, trong mắt hiện lên một tia thờ ơ, kiềm chế nói: “Vi thần hiểu rõ.”
Thịnh Cẩm Đế trầm giọng nói: “Ngươi đã hiểu rõ, thì cũng nên biết chuyện này chưa dừng lại ở đây, ngươi vẫn cần phải cố gắng truy tìm manh mối nguồn gốc, nếu như không đủ người, Đại Lý tự cùng Hình bộ đều sẽ phối hợp với ngươi, mong rằng ngươi sẽ không làm trẫm thất vọng.“
Trang Cẩm Ngu lĩnh chỉ, sau đó rời khỏi đại điện.
Lúc đi ra ngoài, Lâm Thanh Nhuận đang chờ ở hành lang phía xa.
Hắn ta nhìn thấy Trang Cẩm Ngu rời đi, mới cất bước đi vào trong đại điện.
Thịnh Cẩm Đế xoay người ngồi xuống, nói với hắn ta: “Chuyện này, là do ngươi lười biếng.”
Lâm Thanh Nhuận xốc vạt áo nhanh chóng quỳ xuống thỉnh tội.
Thịnh Cẩm Đế nói: “Ngươi nên hiểu rõ, trẫm giữ gìn Hoàng hậu, giữ gìn Lâm gia của các ngươi, cũng có nghĩa là trọng dụng ngươi, Cẩn Vương tuy là con cháu hoàng tộc, thế nhưng cũng chỉ giữ một chức quan nhàn tản ở Thông Chính Tư, nếu như trẫm không nể mặt Thái hậu, cũng không đến mức phải giao việc cho y, chỉ là lúc này … Ngươi thật đúng là đã làm trẫm thất vọng.”
Lâm Thanh Nhuận lập tức cảm thấy xấu hổ từ tận đáy lòng, nói: “Là sơ suất của vi thần, chỉ là trong chuyện này có xảy ra vài tình huống …”
Khi đó hắn bị trúng tình dược, bỏ qua lời nhắc nhở của Trần Hà Hoa, từ lúc lâm trận đã bị rối loạn, mới để cho Trang Cẩm Ngu có cơ hội đoạt mất tiên cơ.
Thịnh Cẩm Đế thấy hắn ta còn trẻ người non dạ, gấp gáp đến mức mặt mũi đỏ bừng, đành nói với hắn: “Thôi, ngươi nhớ cho kỹ, chuyện này còn chưa kết thúc, ngươi trở về tìm cho được vật kia, chặt đứt đầu mối, trẫm mới có thể an tâm, nếu có thể lập được công, trẫm sẽ trọng thưởng cho ngươi.”
Lâm Thanh Nhuận cảm tạ hoàng ân mà cáo lui.
Thịnh Cẩm Đế thả lỏng bả vai, nói với thái giám tổng quản: “Hai đứa hậu bối này làm việc cũng không tồi, trong nhà kho trẫm có bức tranh của Lý đại sư, ngươi thay trẫm mang đến cung Thái hậu đi.”
*đứa con hiếu thảo
Đợi lát nữa quay về, Du Thái hậu đương nhiên sẽ đến việc này với Trang Cẩm Ngu.
Vương Cừu gật đầu ghi nhớ, lại hỏi: “Bên phía Hoàng hậu thì sao ạ?”
Thịnh Cẩm Đế nói: “Ngươi cất thẻ bài của những phi tử kia đi, tối nay trẫm tới chỗ Hoàng hậu ngồi, nói chuyện phiếm với nàng ta một chút.”
“Vâng ạ.” Vương Cừu nghe xong vừa định xoay người đi làm, lại bị gọi giật lại.
Thịnh Cẩm Đế nói: “Ngươi âm thầm bảo Thục phi giữ lại ngọn đèn, tối muộn trẫm sẽ sang đó.”
Vương Cừu mặt không đồi sắc nói: “Nô tài nhớ rõ.”
Đến khi ra khỏi đại điện, tiểu thái giám đi theo bên người Vương Cừu nghi ngờ hỏi: “Không phải buổi tối bệ hạ đến chỗ của Hoàng hậu sao, sao lại bảo Thục phi để đèn?”
Vương Cừu nói: “Ngu xuẩn, bệ hạ không thể đến chỗ Hoàng hậu dùng bữa tối, rồi lại sang chỗ Thục phi vui vẻ một chút hay sao?”
Tiểu thái giám như hiểu ra chuyện gì đó, âm thầm dựng ngón cái trong lòng.
Lại nói nửa năm trước, có một đám thích khách từ Tập quốc lẻn vào.
Mấy tên thích khách đó thừa dịp thiên tử đi vi hành trộm lấy một vật quan trọng.
Thịnh Cẩm Đế tuy rằng không bị thương, nhưng lại bị kinh sợ mất vía một phen.
Những thích khách bị bắt đều tự sát, còn những tên đào tẩu thì cứ như bốc hơi khỏi mặt đất không sao tìm được.
Cho đến hơn nữa năm sau, bên phía Nam Sơn có động tĩnh, từ những tới sơn tặc trên núi lần ra được chút manh mối.
Nhờ vào phúc đức của mấy cô quý nữ trong kinh thành, hang ổ của những tên sơn tặc đó đã bị nhổ tận gốc rễ.
Thế nhưng mục đích cuối cùng của Thịnh Cẩm Đế không phải là xử lý sạch sẽ bọn thích khách này, mà là muốn bắt được bọn họ để tìm lại con dấu bị đánh cắp.
Con dấu đó là tư ấn của thiên tử, dùng để điều khiển vệ binh nhuyễn giáp mà thiên tử đã lén lút nuôi dưỡng, những binh lính này vì để đảm bảo lòng trung thành, ngày thường đã được huấn luyện chỉ nhận lên từ một dấu hiệu hoặc một biểu tượng nhất định mà thôi.
Hiện giờ tuy đã bắt được những tên sơn tặc thích khách đó, thế nhưng con dấu kia vẫn không chút tung tích.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Thịnh Cẩm Đế không muốn chuyện này gây quá nhiều sự chú ý.
Lại nói sau sự việc xảy ra ở Nam Sơn, các quý nữ cũng có một khoảng thời gian dài không dám ra khỏi cửa.
Nói đến Tiết gia, từ sau ngày đại thõ của Tiết lão thái thái, ngày nào cũng liên tục có bà mối tìm tới cửa.
Tiết Quế Uyển muốn lảng tránh việc hôn nhân, lần lữa mãi cũng không muốn nói tới, mà Tiết Quế Dao có phụ mẫu thương yêu, không muốn gả sớm.
Còn Tiết Quế Châu tuy không nói ra ngoài miệng, nhưng trong lòng cũng chỉ nhớ mong biểu ca của nàng ta, đương nhiên ai có mắt cũng nhìn thấy được.
Thời gian trôi qua, Tiết lão thái thái không nhịn được muốn xem xét cho Khương Vạn Nươg một chút.
Dù gì thì ngoài bà ra cũng không còn có trưởng bối nào có thể vì nàng mà ra mặt được nữa.
Nhân dịp thế này tìm một gia đình lương xứng sắp xếp việc hôn nhân nửa đời sau của nàng cho thoả đáng, Tiết lão thái thái cảm thấy chỉ có như vậy chính mình lúc trăm tuổi mới có mặt mũi đi gặp nữ nhi.
Khương Vạn Nương cũng vâng lời lão thái thái, những người Tiết lão thái thái sắp xếp cho nàng gặp mặt đều là người ở vùng khác, nhưng lại vô cùng ưu tú.
Có một vài nam tử, tuy đã từng có vợ, nhưng lại là người trong sạch ngay thẳng, có chỗ hơn người, Tiết lão thái thái mới giới thiệu cho nàng.
“Ngươi không cần phải ghét bỏ, ta tuy đã lớn tuổi, nhưng mà ánh mắt nhìn ngươi vẫn chưa già đâu, danh tiếng của đứa nhỏ này ở vùng đó cũng rất tốt, có muốn kém chút cũng không kém nổi đâu.” Tiết lão thái thái nói với nàng.
Khương Vạn Nương cười cười với bà, trong lòng lại nghĩ chính mình mới không xứng đôi với người ta, cho nên không đồng ý cũng chẳng từ chối.
Mấy ngày này, Tiết lão thái thái đang định chọn ra một vài người thích hợp cho Khương Vạn Nương, gia đinh gác công bên ngoài lại truyền tới một tin tức không tốt cũng không xấu.
“Lúc này hắn ta trở về làm gì?” Tiết lão thái thái nhíu mày nói.
Lý Đức Thuận gia nói: “Lúc trước ngài cho hắn ta một số bạc bảo hắn ta rời khỏi kinh thành, theo lý thuyết hắn ta không nên tiêu hết nhanh như vậy chứ.”
Tiết lão thái thái nói: “Hắn ta chuyện gì cũng không được, nói không chừng tiêu tiền như nước thì rất sành sõi đây, trước mắt ngươi không cần nói cho A Phù là phụ thân nàng đã về, đợi ta gặp mặt trước rồi tính sau.”
Lý Đức Thuận gia gật đầu, Tiết lão thái thái liền đi đến phòng khách gặp Khương Thừa Dị.
Khương Thừa Dị lẻ loi một mình, chỉ dẫn theo một gã sai vặt, trong tay cầm theo chút lễ vậy, vậy mà có thể làm cho Tiết lão thái thái có hơi kinh ngạc.
“Lần trước đa tạ nhạc mẫu đã cứu giúp, ta mới có thể rời khỏi kinh thành.” Ông ta nói: “Sau khi rời khỏi kinh thành, vốn tưởng rằng sau này sẽ không có cơ hội trở về nữa, nhưng mà không ngờ số phận còn có thể cho mình vận may ngoài ý muốn, vô ưu vô lo, liền nghĩ rằng kinh thành mới là nơi ta nên thuộc về, không cần chuộc lại toà nhà của Khương gia lúc trước, mua một sân nhà nhỏ sống qua ngày cũng đã rất tốt rồi.”
Tiết lão thái thái nghi ngờ đánh giá ông ta: “Ngươi tài cán không có làm gì có chuyện vận may trên trời rơi xuống, đừng có lừa gạt bà già như ta, nếu là muốn ta cho thêm tiền thì ngươi cứ nói thẳng là được, không cần bịa đặt nhiều lời như vậy đâu.”
Khương Thừa Dị nói: “Sao ta dám lừa ngài? Hôm nay tới cũng không phải là muốn đòi tiền.”
Tiết lão thái thái ngạc nhiên hỏi: “Vậy ngươi còn trở về làm cái gì?”
Khương Thừa Dị nói: “Ta cố ý tới cửa để nói lời cảm ta tới nhạc mẫu, muốn trả lại số tiền ngày trước cho ngài, sau đó muốn đón Vạn Nương nữ nhi của ta về nhà.”
Tiết lão thái thái nhìn khuôn mặt giống nhau đến tám chín phần của ông ta và Khương Vạn Nương, ánh mắt dần dần trầm xuống.
Khương Vạn Nương vẫn là qua ngày hôm sau nghe được đám nha hoàn bàn tán lung tung, mới biết được phụ thân của mình thế mà đã quay về kinh thành.
Khương Vạn Nương vô cùng kinh ngạc, không nhịn được mà chạy đến chỗ của Tiết lão thái thái.
“Ngoại tổ mẫu, phụ thân của ta thật sự đã quay về kinh thành rồi sao?” Khương Vạn Nương không quá chắc chắn hỏi ra.
Tiết lão thái thái thấy nàng đã biết chuyện, lạnh mặt bảo nàng vào trước, hỏi nàng: “Ta hỏi ngươi, ngươi muốn ở lại Tiết gia, hay là vẫn muốn theo phụ thân ngươi về nhà?”
Khương Vạn Nương thấy sắc mặt của bà không tốt, trong lòng thầm nghĩ không biết bọn họ đã nói gì, nhưng cũng có thể đoán được là Tiết lão thái thái cùng phụ thân của nàng đã tan rã trong bất hoà.
“Đang êm đẹp sao ngài lại hỏi chuyện này, chẳng lẽ lần này phụ thân ta tới là muốn đón ta trở về sao?” Khương Vạn Nương hỏi bà.
Tiết lão thái thái muốn nói lại thôi, sau đó lại thở dài, hỏi: “A Phù, ngươi thật sự không muốn ở lại Tiết gia sao?”
Dáng vẻ của lão thái thái như có chút lo lắng, làm cho Khương Vạn Nương lập tức có chút không đành lòng, nói: “Sao lại không muốn chứ, trong lúc ta khổ sở nhất là ngài đã đón ta về nhà, chỉ cần ngài muốn, ta vẫn sẽ ở lại Tiết gia phụng dưỡng lão nhân gia ngài.”
Tiết lão thái thái nhìn thấy nàng nói những lời này không một chút do dự, biết được cô nương này đã ra quyết định từ sớm rồi.
“Sao vậy, ngươi không muốn gả chồng sao?” Tiết lão thái thái bớt đi vài phần u sầu, nhịn không được trêu ghẹo nàng.
Khương Vạn Nương lại vô cùng nghiêm túc, nói: “Thật ra không gả chồng mới là tốt nhất, sao ngài không chịu giữ ta lại phụng dưỡng ngài cả đời, như vậy ta cũng được mang tiếng có hiếu với ngoại tổ mẫu?”
Ngày trước Tiết lão thái thái nghe được Khương Vạn Nương như có như không nhắc đến chuyện này, lúc ấy còn tưởng rằng nàng chỉ nói giỡn, hôm nay nghe được lời nói của đối phương, giọng điệu lại vô cùng nghiêm túc, trong lòng bà khó tránh khỏi trở nên nặng nề.
“Ngươi là nghiêm túc sao?” Tiết lão thái thái ngồi thẳng dậy hỏi nàng.
Khương Vạn Nương chần chờ, sợ chọc giận bà, cũng không dám gật đầu ngay lập tức.
Thế nhưng Tiết lão thái thái vẫn nhìn ra ý định của nàng, giơ tay đánh nàng một cái, nói: “Ngươi thế mà thực sự có suy nghĩ tìmđường chết!”
Khương Vạn Nương rầu rĩ, có chút tủi thân nói: “Ta biết ngài sẽ nổi giận, cho nên vẫn không dám nói với ngài, nhưng mà đây là mong muốn từ tận đáy lòng ta, rất khó thay đổi.”
Tiết lão thái thái nói: “Ta không đồng ý, nếu ngươi không chịu gả chồng, quãng đời còn lại sẽ phải sống thế nào đây? Huống gì lời này ngỗ nghịch thế nào, để người khác nghe được, chỉ sợ ngươi sẽ không tránh khỏi tiếng xấu.”
Trong lòng Khương Vạn Nương không phục, nhưng cũng không dám phản bác.
Nàng biết chuyện này là rất khó.
Chỉ sợ cho dù nàng tình nguyện không gả chồng, Tiết gia cũng khó mà chấp nhận được.
Nữ tử đến tuổi kết hôn lại lần lữa không chịu gả, đến cuối cùng trở thành kẻ khiến mọi người chê cười, thậm chí sẽ liên luỵ cả gia đinh bị người ta bàn tán.
Có kẻ mê tín hơn sẽ nói số phận nàng khắc phu không ai có thể chịu được.
“A Phù, ngươi biết phụ thân ngươi tới, hắn ta nói với ta rất nhiều điều ta đều không quan tâm tới chuyện đó mà thả ngươi đi …” Tiết lão thái thái thở dài, nói: “Chỉ là có một điều hắn ta nói tới, làm ta có chút do dự.”
Khương Vạn Nương nhìn lão thái thái, thấy sắc mặt đối phương rất khó xử nói: “Hắn ta nói sau này ngươi còn phải gả cho người, mẫu thân tuy không còn nữa, nhưng vẫn còn phụ thân, nếu ngươi ở lại Tiết phủ nghị thân gả chồng, trên lưng sẽ gánh tội bất hiếu.”
Cũng là bởi vì Khương phụ nói quá đúng, Tiết lão thái thái mới tức giận đuổi đối phương ra khỏi Tiết phủ.
Rõ ràng là một chuyện rất đáng lo, thế mà Khương Vạn Nương lại cảm thấy có chút buồn cười.
Tiết lão thái thái là một người tốt khoe xấu che, rõ ràng biết rõ mình đã đuối lý, nhưng vẫn không muốn thả Khương Vạn Nương về với phụ thân của nàng.
Chỉ là lời nói của Khương phụ làm cho người ta không thể làm ngơ cho được.
Tiết lão thái thái muốn giữ Khương Vạn Nương cũng không phải việc gì khó, cứ như cô nương này nói vậy, nàng nguyện ý phụng dưỡng lão thái thái cả đời, muốn cùng chung sống với lão thái thái.
Thế nhưng cũng đồng nghĩa với việc sau này trên lưng Khương Vạn Nương sẽ gánh rất nhiều lời đám tiếu cùng với tội danh rất khó nghe.
Trong lúc Khương gia sụp đổ, nàng dựa vào Tiết gia hưởng thụ cuộc sống yên bình, nếu như Khương Vạn Nương ở lại tiết gia mà không chịu về nhà với phụ thân mình, thì có khác gì một người ham hư vinh đâu.
Những lời này qua miệng người ngoài sẽ càng thêm khó nghe.
Những việc này đều không phải những gì mà Tiết lão thái thái mong muốn.
Tiết lão thái thái cảm thấy mệt mỏi, bảo Khương Vạn Nương trở về.
Khương Vạn Nương lo lắng không yên mà đi về Nhiễm Hương Cư, cả đêm cũng không thể ngủ ngon.
Quả nhiên, không tới hai ngày sau, Tiết lão thái thái liền sai người thu dọn hành lỳ của Khương Vạn Nương, đưa nàng về chỗ của Khương phụ.
Lúc Tiết Quế Uyển và Tiết Quế Dao nghe được sự việc đột ngột này, vội vàng chạy tới thăm nàng.
“Đang yên đang lành, sao ngươi lại phải về nhà?”
Tiết Quế Dao nói: “Mấy ngày trước chẳng nghe nói gì, tự nhiên đùng một cái phải đi như vậy làm ta chẳng có chuẩn bị gì.”
Khương Vạn Nương nghĩ đến tâm ý của Tiết lão thái thái, cũng không nói gì.
Nàng nói với hai vị tỷ tỷ: “Phụ thân ta có thể quay lại đón ta về nhà là một việc rất tốt, không cần biết ta sinh sống ở đâu, người trong nhà sống tốt, là ta vui lắm rồi, hiện giờ Khương gia còn có thể ngóc đầu dậy, đối với ta mà nói, thật sự là một việc ngoài ý muốn.”
Những lời nàng nói đã nhắc nhở các nàng dáng vẻ ban đầu của Khương gia.
Cho dù nói đến phương diện nào, nếu Khương Vạn Nương thật sự không có sự trợ giúp của phụ thân hay mẫu thân, Tiết gia cho dù có tốt đến đâu đi chăng nữa, cũng chẳng giúp được nàng bao nhiêu.
Hiện giờ Khương phụ muốn đón nàng về nhà, nàng quả thật không có lý do gì để từ chối.
Trong lúc chờ Khương Vạn Nương chào từ biệt trưởng bối Tiết gia xong, Khương phụ sai tới một xe ngựa dừng ở bên ngoài cửa hông lẳng lặng chờ nàng.
Khương Vạn Nương một thân một mình lên xe ngựa, tuy rằng có luyến tiếc Tiết lão thái thái, nhưng mà phụ thân có thể quay trở lại kinh thành đón nàng về nhà, nàng ít nhiều cũng cảm thấy vui mừng.
Lúc trước phụ thân vội vã rời khỏi kinh thành, nàng vẫn luôn cảm thấy tủi thân, chỉ là không biểu hiện ra ngoài mặt mà thôi.
Hiện giờ phụ thân có thể nhớ thương đến nàng, chắc hẳn là muốn hàn gắn vết thương rồi giải hoà với nàng, làm cho nàng có thêm vài phần hy vọng đối với người trong gia đình này.