Minh Lan Nhược đành phải giả bộ ngượng ngùng, nói: “Các vị quan gia, phiền các ngài đi ra ngoài một chút, nô gia phải mặc áo.”
Tuy chỉ nhìn thoáng qua nhưng bọn quan binh đều giật mình ngẩn ngơ trước dung nhan của Minh Lan Nhược, bọn chúng chần chừ nhìn nhau.
“Các vị quan gia, làm gì mà phải gấp gáp như vậy chứ…” Đúng lúc này, một giọng nói nhã nhặn vang lên sau lưng bọn họ.
Thư sinh áo trắng bưng trà nước lên đây, nhìn thấy cảnh trong phòng, giọng hắn lập tức nghẹt lại.
Trong nháy mắt đó, mọi người đều nhận thấy hơi thở tỏa ra từ người thư sinh áo trắng khiến không khí đột ngột lạnh đi, khiến hơi thở của người ta như muốn đóng băng.
Còn Thượng Quan Hoành Nghiệp thì thậm chí còn thoáng có ảo giác hơi lạnh từ người gã thư sinh áo trắng kia sẽ hóa thành vô số lưỡi băng đâm nát hắn ta.
Thượng Quan Hoành Nghiệp cảnh giác nheo mắt lại nhìn thư sinh áo trắng.
Nhưng chuyện này chỉ diễn ra trong nháy mắt, thư sinh Ẩn nhanh chóng đánh mắt nhìn xuống đất, thản nhiên nói: “Các vị vất vả rồi, chi bằng xuống lầu ngồi đợi một lát, canh chặt lối ra vào rồi từ từ điều tra. Ta đã chuẩn bị cho các vị một ít rượu rồi.”
Không hiểu tại sao, dù người trước mặt chỉ là một thư sinh yếu đuối nhưng bọn quan binh lại vô thức nghe lời hắn, thông minh quay người đi xuống dưới nhà.
Minh Lan Nhược thoáng thở phào nhẹ nhõm, chần chừ nhìn về phía thư sinh áo trắng: “Thư sinh Ẩn, ngươi…”
Sắc mặt thư sinh Ẩn hơi tái, đôi mắt lạnh giá của hắn thoáng chốc điềm tĩnh nhìn chằm chằm vào Minh Lan Nhược: “Ta quấy rầy nhị vị rồi chăng?”
Mặc dù giọng nói của hắn ấm áp, hờ hững nhưng không hiểu sao Minh Lan Nhược lại cảm thấy ớn lạnh từ tận đáy lòng.
Minh Lan Nhược: “Không… Không.”
“Thật à?” Thư sinh Ẩn nhìn nàng, đôi mắt lạnh giá ẩn chứa thứ ánh sáng khó lường.
Hắn bỗng nhiên nói khẽ: “Vậy thì tốt nhất là nhanh lên một chút.”
Nói xong, hắn quay người đóng “rầm” cửa lại.
Minh Lan Nhược nhìn theo bóng lưng của hắn, trong lòng hơi buồn bực mà không rõ tại sao.
Nàng đảo mắt, lạnh lùng nhìn Thượng Quan Hoành Nghiệp đang đè lên người mình: “Điện hạ cố ý đúng không? Sao vậy? Ngài định lợi dụng cơ hội này để làm nhục ta cho hả giận đấy à?”
“Ngươi nói gì vậy, tại vì có quan binh tới điều tra nên ta phải diễn như vậy thôi. Nhớ năm xưa ngươi lao vào lòng bản vương cũng đâu thấy ngươi thẹn thùng.” Thượng Quan Hoành Nghiệp cười nửa miệng, đáy mắt lóe lên thứ ánh sáng mỉa mai.
Đúng là hắn ta có ý đó đấy, nàng làm được gì nào?
Đôi mắt sáng lấp lánh của Minh Lan Nhược cười tít lại: “Lần sau, nếu còn không thương lượng với ta đã lôi ta ra “diễn trò” thì ta không thể đảm bảo điện hạ có thể còn sống ra khỏi khách sạn đâu.”
Nói xong, nàng đẩy Thượng Quan Hoành Nghiệp ra, “tình cờ” đập mạnh vào vết thương ở eo của hắn ta.
“Ôi!” Thượng Quan Hoành Nghiệp lập tức tím mặt, đau tới mức nằm bẹp xuống giường, đầu ứa mồ hôi lạnh.
“Minh Lan Nhược!” Hắn ta nghiến răng nghiến lợi, hung dữ trừng mắt nhìn nàng.
Minh Lan Nhược cười tít mắt, khinh miệt cười “xùy” một tiếng, chỉnh trang lại y phục rồi xoay người đóng “rầm” cửa lại.
Nàng vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy thư sinh Ẩn đứng ở cửa ra vào, sắc mặt có phần lạnh lẽo, cô đơn và yếu ớt.
Nàng không khỏi sững sờ: “Sao ngươi…”
Hắn bỗng nhiên rất muốn… Đưa tay kéo nàng vào lòng, ngón tay dài giữ chặt lấy gáy nàng.
Trước ánh mắt giật mình hoảng hốt của nàng, hắn sẽ cúi đầu dùng đầu lưỡi thô lỗ mà trúc trắc tách cánh môi đỏ hồng của nàng ra.
Nụ hôn của thư sinh nhã nhặn, yếu đuối cực kỳ thiếu lưu loát, nhưng lại vô cùng hung ác, mang theo dục vọng vô tận như thể muốn nuốt nàng vào trong bụng, nuốt sạch môi lưỡi mềm mại và hơi thở của nàng.
“Ngươi… Sao vậy?”
Cho tới khi bên tai vang lên giọng nói chần chừ của nữ tử, thư sinh mới đột ngột tỉnh táo lại.
Nháy mắt, những ảo tưởng mạnh mẽ trong đầu về nàng bị hắn cưỡng ép chôn sâu xuống đáy lòng.
Thư sinh trẻ tuổi cụp đuôi mắt đỏ hồng đầy mê hoặc xuống, ôm ngực khẽ thở hổn hển.
“Không có gì… Chỉ là trái tim hơi khó chịu một chút mà thôi.”
Minh Lan Nhược nhớ tới dáng vẻ vừa rồi hắn nhìn mình chằm chằm không biết đang tưởng tượng ra những gì, bất giác nâng cao cảnh giác.
Kiểu ánh mắt mà đối phương nhìn nàng vừa rồi lạ mà quen.
“Từ nhỏ tim ta đã không tốt, có phải lúc ta phát bệnh đã làm vương phi sợ rồi không?” Thế nhưng một giây sau, thư sinh đã cúi gục đầu xuống, dường như rất khó chịu, màu đỏ mê hoặc ở đuôi mắt của hắn cũng trở nên yếu ớt, mong manh.
Minh Lan Nhược ngẩn người, có lẽ… Vừa rồi chỉ là ảo giác của nàng mà thôi.
Thư sinh này biết thân phận nàng không phải người bình thường, sao lại dám nhìn nàng bằng thứ ánh mắt ngập tràn dục vọng như vậy chứ.
Nàng ho khẽ một tiếng: “Không có gì, nếu có thời gian rảnh, ta sẽ bắt mạch cho ngươi.”
Thư sinh Ẩn gật đầu, khẽ đáp: “Ta đã chuẩn bị cho người một gian phòng mới kín đáo và cũng đã chuẩn bị cả nước nóng rồi, người đi theo ta nhé?”
Minh Lan Nhược suy nghĩ một chút, hôm nay nàng thật sự không muốn ở chung một chỗ với Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Nàng gật đầu: “Được, đa tạ.”
Hai người cùng nhau đi xuống dưới, bên dưới vẫn còn không ít quan binh, các khách khứa khác đều trốn biệt, không dám ló đầu ra.
Có quan binh đang uống rượu thấy nàng xuống dưới này, mắt sáng lên, châu đầu ghé tai bật cười khe khẽ đầy dâm dê đê tiện, không rõ đã nói với nhau những gì.
Ánh mắt ấy khiến Minh Lan Nhược rất khó chịu, nàng xoay người bỏ đi, không nhịn được nhíu mày: “Những người này không định đi khỏi đây à?”
Thư sinh Ẩn bỗng nhiên đưa tay giữ lấy ống tay áo của nàng, khẽ nói: “Bọn họ nói vẫn chưa lục soát ra thích khách nên phải trông coi khách sạn này thật chặt, người phải cẩn thận một chút…”