Nhưng Thái hậu cười lạnh: “Đứa con gái Chu gia đó thực sự cần phải được dạy dỗ, suốt ngày học hỏi hành vi không đứng đắn của cô mẫu, người như thế mà cũng muốn thống trị thiên hạ sao?”
Chu Hoàng hậu chính là cô mẫu của Chu Trường Nhạc.
Minh Lan Nhược bất ngờ một chút, nàng biết rằng Thái hậu không thích Chu Hoàng hậu quá mức quyến rũ, thay vào đó bà thích phong cách đoan trang, lương thiện của mẫu thân Thái tử, chính là cựu hoàng hậu đã qua đời vì bệnh tật
Nhưng nàng không biết rằng Thái hậu lại ghét Chu Hoàng hậu đến như vậy.
“Con đã nghĩ rằng người muốn con cầu xin Thiên Tuế Gia tha cho tiểu thư Chu gia.” Minh Lan Nhược cười nói.
Thái hậu không khách khí đẩy trán nàng, có vẻ như đau lòng…
“Tha cái gì, cô ta cũng không chết được. Con đã bị người ta ức hiếp đến gần như bị hủy dung rồi. Cho dù con đã kết hôn với một người đã chết, nhưng vẫn là một vương phi, một chút khí thế cũng không có. Đối phó với những cô tiểu thư không đủ tầm, đánh họ cũng chẳng làm gì được?”
Lão Thái hậu dùng ánh mắt khó chịu mắng nàng, nhưng điều đó lại khiến cho Minh Lan Nhược cảm thấy ấm áp trong lòng.
Lão Thái hậu lại chỉ sang một bên Tiểu Hi Nhi đang cầm một chiếc bánh bạch ngọc gặm: “Cho dù bản thân con không có bản lĩnh, nhưng vì đứa nhỏ này, con làm mẹ lại có thể để mấy tiểu nha đầu tầm thường kia bắt nạt sao?”
Tiểu Hi vừa gặm bánh bạch ngọc, vừa giận dữ vung vẩy nắm tay nhỏ: “Thái hậu nãi nãi nói đúng, những nữ nhân xấu xa kia đáng bị đánh!”
Minh Lan Nhược nhàn nhạt nhìn cậu bé, Tiểu Hi khựng lại, cúi đầu như một con chuột nhỏ, ngoan ngoãn gặm bánh bạch ngọc.
Thái hậu bực bội đập bàn: “Con trừng mắt với Tiểu Hi làm gì, nó thông minh hơn con nhiều, cái khí thế ngông cuồng lúc con còn là một tiểu cô nương dám chỉ thẳng vào Cửu Thiên Tuế mà mắng chửi đâu rồi!”
Minh Lan Nhược vừa bất lực vừa buồn cười, sao Thái hậu lại tức giận hơn cả người trong cuộc như nàng thế.
Nàng nhỏ nhẹ dỗ dành Thái hậu: “Hoàng hậu nương nương vừa mới bị cấm túc trong cung, lại bị tước quyền lục cung, dù sao cũng phải nể mặt bệ hạ một chút.”
Đối thủ của nàng là Thái tử, là Tần Vương, cũng không muốn vì mấy tiểu nha đầu như Chu Trường Nhạc mà lại chọc giận Hoàng đế vào lúc này.
Dù sao, sau này, nàng muốn trừng trị hai người con trai xuất sắc nhất của lão Hoàng đế, sớm muộn gì cũng sẽ chọc giận Hoàng đế.
Lão Thái hậu đã biết chuyện Minh Lan Nhược bị giam vào địa lao trong cung rồi lại xoay chuyển được tình thế.
Bà cau mày nhìn Minh Lan Nhược: “Con đã đắc tội với Chu thị, nữ nhân kia không hiền lành như vẻ bề ngoài, chắc chắn nàng ta sẽ không tha cho con, không biết bao nhiêu phi tần trong cung đã gặp họa vì nàng ta.”
Minh Lan Nhược nhịn không được bật cười, Chu thị… Lão Thái hậu chán ghét Chu hoàng hậu đến mức nào không cần nói cũng biết.
Nàng ra hiệu cho các cung nữ bên cạnh dọn dẹp bát đũa, đợi bọn họ lui ra, nàng cười híp mắt nói: “Không phải con cũng có Thái hậu nương nương chống lưng sao? Thái hậu nương nương cần có ai đối phó với Hoàng hậu nương nương, con nhất định sẽ cam tâm tình nguyện làm ngựa tiên phong.”
Lão Thái hậu liếc xéo nàng: “Con có ý gì?”
“Chính là nghĩa đen, Thái hậu nương nương ghét Hoàng hậu nương nương, vừa hay con cũng không thích bà ta, hay là chúng ta cùng nhau kéo bà ta xuống khỏi ngôi vị Hoàng hậu?” Minh Lan Nhược cong đôi mắt to tròn sáng ngời.
Kiếp trước, Chu hoàng hậu cũng góp không ít sức trong cái chết của nàng.
Mà kiếp này, nàng lại một lần nữa đứng ở phe đối lập với Chu hoàng hậu, nếu không có Chu hoàng hậu, việc Tần vương lên ngôi hoàng đế cơ bản là không có hy vọng.
Lão Thái hậu giả vờ ho khan hai tiếng: “Khụ khụ, nói năng không biết suy nghĩ.”
Minh Lan Nhược lấy khăn che miệng, cũng ho hai tiếng: ‘Khụ khụ, thần nữ cảm thấy Hoàng hậu nương nương tư chất không đủ, đức hạnh không xứng đáng, chiếm giữ vị trí mẫu nghi thiên hạ, ắt sẽ mang họa cho giang sơn xã tắc!”
Chẳng phải lão thái thái thích nàng “nói năng không biết suy nghĩ” sao?
“Thôi được rồi, nói chuyện tử tế đi, dù sao ta cũng chẳng ưa gì nàng ta.” Lão Thái hậu ghét bỏ liếc nàng một cái.
Minh Lan Nhược gật đầu, lấy hộp thuốc ra bắt đầu khám cho bà lão: “Đa số mẹ chồng đều nhìn con dâu không vừa mắt, con hiểu mà!”
Lão thái hậu tức giận nói: “Ai gia cũng không phải loại thất đức này, nhưng loại nữ nhân xuất thân thiếp thất như Chu thị, nếu như không phải Chu gia kia giúp đỡ bệ hạ…”
Bà nói được một nửa, lại mạnh mẽ nuốt trở về.
“Tóm lại, con nên làm gì thì làm, không cần sợ Chu gia, ai gia sẽ làm chỗ dựa cho con.” Thái hậu khẽ hừ một tiếng.
“Lan Nhược hiểu rồi.” Minh Lan Nhược mỉm cười gật đầu.
Lời nói bóng gió của nàng vẫn hữu dụng, năm đó Chu thị có thể lên làm Quý phi lại lên làm Hoàng hậu là do Chu gia góp không ít sức. Chắc chắn đã giúp đỡ bệ hạ làm chút chuyện, mới có thể khiến tiên hoàng hậu “tự sát”, để cho khuê nữ của bọn họ lên làm Hoàng hậu.
Muốn lật đổ Chu hoàng hậu, còn phải đánh đổ Chu gia trước, phải từ từ tính toán.
Minh Lan Nhược vừa châm cứu cho Thái hậu, vừa kê đơn thuốc, dặn dò Đàm ma ma về những điều kiêng kỵ khi dùng thuốc.
Đàm ma ma do dự nói: “Sau khi tiên đế băng hà, lão nô hiếm khi thấy Thái hậu nương nương nở nụ cười. Nương nương rất thích tiểu thiếu gia, Vương phi có thể cho Hi Nhi thiếu gia ở lại với Thái hậu hai ngày được không?”
Minh Lan Nhược ngẩn người, nàng biết tiên đế là huynh trưởng của Minh đế hiện tại, nhưng Minh đế mới là con trai ruột duy nhất của Thái hậu nương nương.
Nhưng vẫn có tin đồn Thái hậu nương nương thích tiên đế thân là con nuôi hơn, vẫn luôn bởi vì tiên đế qua đời mà đắm chìm trong bi thương.
“Lão nô nhất định sẽ chăm sóc tốt cho tiểu thiếu gia!” Đàm ma ma nghiêm túc hứa.
Minh Lan Nhược vẫn còn do dự: “Nhưng Tiểu Hi chưa bao giờ rời xa ta…”
“Mẫu thân, không sao đâu, con cũng muốn chơi ở chỗ Thái hậu nãi nãi, ở đây có rất nhiều đồ ăn ngon.” Tiểu Hi nhận ra sự do dự của nàng, bỗng nhiên cười híp mắt lắc lắc cánh tay Minh Lan Nhược.