Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Minh Lan Nhược - FULL

Minh Lan Nhược thúc ngựa phi nhanh, bụi đất cuồn cuộn theo sau.
Nàng nắm chặt dây cương, sắc mặt lạnh lùng, nếu bị bao vây giữa chốn đông người thì nàng sẽ như kẻ muốn bắn chuột mà sợ vỡ bình, khó lòng thi triển bản lĩnh.
Hơn nữa còn liên lụy đến bá tánh vô tội xung quanh!
Phải phá vòng vây, ra khỏi thành tiến vào núi!
Lũ binh lính bám riết phía sau vừa đuổi theo vừa gào lớn: “Chặn xe ngựa lại!”
Thế nhưng một tên nhân danh việc chặn xe, lại giương cung bắn tên về phía Minh Lan Nhược, hạ sát thủ không chút lưu tình!
Chỉ là đám binh lính phụ trách ám sát không ngờ Minh Lan Nhược không ở lại cứu người hay chống cự, mà là lập tức tự điều khiển xe ngựa bỏ chạy.
Bọn chúng chỉ có thể vừa vội vàng truy đuổi bắn tên, vừa truyền tin báo cho đồng bọn ở hướng Minh Lan Nhược chạy trốn, bày binh chặn đường.
“Hạ!” Minh Lan Nhược nghe tiếng vó ngựa cùng tiếng tên xé gió rít lên sau lưng, nàng bỗng giật mạnh dây cương.
May mắn là bá tánh phía trước lúc này đã kịp phản ứng, đều nhanh chóng né tránh.
Thi thoảng có một hai người không kịp tránh cũng sẽ bị Minh Lan Nhược vận nội lực quất một roi ngựa bắn sang ven đường.
Chịu chút xây xát da thịt còn hơn mất mạng.
Minh Lan Nhược nhận ra Cảnh Minh cũng đang đuổi theo, nàng dứt khoát nói: “Cảnh Minh, nếu thấy người chắn đường thì cứ dùng roi quất sang một bên!”
Nói xong, Minh Lan Nhược thuận tay ném roi ngựa lên nóc xe.
Cảnh Minh bắt được roi, tiếp nhận nhiệm vụ của Minh Lan Nhược, thay nàng quất những người không kịp tránh đường, mở đường cho xe ngựa lao nhanh.
Họ gọn gàng dứt khoát bỏ lại toàn bộ đám binh lính truy sát phía sau.
Trên đường đi không gặp nguy hiểm nào, chạy thẳng đến Tây thành, bỗng nhiên nhìn thấy phía trước có một đội nhân mã xông ra, dựng chướng ngại vật chặn đường ngay cửa thành!
Trên giá gỗ còn có binh lính giơ trường thương và tấm khiên lạnh lẽo chặn phía trước, dưới đất rải đầy chông sắt!!
“Chết tiệt, chướng ngại vật quân sự!” Cảnh Minh trên nóc xe nhìn thấy cảnh tượng này mà tức giận chửi thề.
Nàng ấy ở trong quân đội nhiều năm, sao có thể không nhận ra trận thế này!
Trường thương, khiên chắn cùng chướng ngại vật là để ngăn cản kỵ binh xông lên, chông sắt dưới đất là để đâm vào chân ngựa, khiến ngựa giẫm phải bị thương và trượt ngã!
“Lũ cẩu tạp chủng này, ngăn chặn chúng ta như quân địch vậy! Chết tiệt, đây là ở kinh thành hay biên giới địch quốc vậy!” Cảnh Minh tức giận đến cùng cực.
Sở Nguyên Bạch đi đường xóc mà suýt thì nôn, sắc mặt cực kỳ khó coi, hắn ta bám chặt lấy thành xe để ổn định cơ thể: “Minh Lan Nhược, ngươi chọc giận Hoàng đế, Hoàng đế muốn giết tỷ sao, trận thế ám sát này thật sự quá khoa trương rồi!”
Minh Lan Nhược siết chặt dây cương thản nhiên nói: “Chúc mừng, ngươi đoán đúng rồi!”
Sở Nguyên Bạch suýt chút nữa thì phát điên: “Ngươi còn tâm trạng nói đùa sao, ta sắp bị tỷ hại chết rồi!”
Hắn ta đường đường là tiểu Kinh Nam Vương, tại sao lại bị ám sát cùng với nàng ở đây chứ? Rõ ràng không phải do hắn ta đắc tội!
“Chậc, không gọi ta là tỷ tỷ nữa à?” Minh Lan Nhược bỗng giật mạnh dây cương, khẽ cười rồi dừng xe ngựa lại.
Nàng nói thật thì chẳng ai tin, nàng nói dối lại có rất nhiều người tin, chậc.
Sở Nguyên Bạch nghẹn lời bất mãn nói: “Tỷ tỷ, đừng nói đùa nữa, hiện tại rốt cuộc phải làm sao đây?!”
Minh Lan Nhược nheo đôi mắt phượng, bỗng nhiên gọi: “Cảnh Minh, mở đường!”
“Rõ!” Cảnh Minh một tay móc lấy thành xe, xoay người một cái, từ trên nóc xe nhảy xuống.
Nàng ấy dùng hai chân đá mạnh vào nóc xe, trên nóc xe lập tức xuất hiện mấy cây nỏ lớn.
Toàn bộ đều là Nỏ Liên Châu được tiên sinh Vô Danh cải tạo.
“Vút! Vút! Vút!” Cảnh Minh ấn vào cơ quan trên thành xe.
Mũi tên sắc bén từ nỏ lớn nhanh chóng bắn về phía chướng ngại vật phía trước!
“A a a a …!!”
Có người hét lên trong đám binh lính sau chướng ngại vật!
Mà phần đuôi của những mũi tên kia đều có khoang rỗng đặc chế, chứa thuốc bột, sau khi bắn ra ngoài, lập tức nổ tung tạo thành khói mù cay mắt.
Trong nháy mắt, trước cửa thành tràn ngập khói mù, khiến đám binh lính chặn đường chảy nước mắt không ngừng, hoảng loạn chạy tán loạn.
“Khụ khụ khụ… cái gì vậy, chết tiệt!”
“Mắt ta, mắt ta không nhìn thấy gì nữa!”
“Khụ khụ khụ khụ …!”
Minh Lan Nhược ném cho Sở Nguyên Bạch một chiếc khăn ướt đã được tẩm thuốc, bản thân và Cảnh Minh cũng lấy khăn che kín nửa mặt dưới.
Sở Nguyên Bạch nhìn cơ quan cùng chiếc khăn ướt tẩm thuốc trong tay, cuối cùng cũng hiểu ra, Minh Lan Nhược đã sớm chuẩn bị cho việc bị ám sát!
Hắn ta thật sự… quá xui xẻo mới bị liên lụy vào chuyện này!
Hắn ta âm thầm chửi rủa rồi cầm lấy khăn che kín mặt.
Nhưng khói mù khiến binh lính không nhìn thấy đường, cũng không thể đẩy chướng ngại vật ra, để xe ngựa đi qua.
Cảnh Minh nắm chặt đao, nói với Minh Lan Nhược: “Ta đi mở đường, khi ta dọn xong đường thì đại tiểu thư hãy phi qua ngay lập tức, không cần lo cho ta, ta tự có cách thoát thân!”
Nói xong, nàng ấy giơ đại đao lên, dùng sức đạp chân bay người lao về phía chướng ngại vật.
Minh Lan Nhược cũng không do dự, chỉ chờ trong chốc lát, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vang lên phía sau chướng ngại vật, trong làn khói mù bắn lên từng giọt máu.
Thân hình nhỏ nhắn của Cảnh Minh như tử thần, một đao giết chết một tên lính chặn đường, chỉ trong nháy mắt đã mở ra một lối đi ở chỗ chướng ngại vật.
“Hạ!” Minh Lan Nhược vung roi, thúc ngựa lao thẳng về phía cửa thành.
Xe ngựa đi đến đâu, đám binh lính định lao lên bao vây nàng đều bị húc bay, giẫm đạp.
Sở Nguyên Bạch không khỏi rùng mình cảm thấy kỳ lạ khi thấy nàng giết người không chớp mắt, nắm chặt dây cương lao thẳng về phía cửa thành.
Nữ nhân này, thật sự… quá tàn nhẫn!
Minh Lan Nhược vừa tập trung đánh xe, đột nhiên vung tay thì mấy ám khí từ cơ quan trên cổ tay bắn ra.
Hạ gục toàn bộ đám binh lính xông đến muốn lao lên đóng cửa thành khi nhìn thấy nàng.
Nàng lạnh lùng nói: “Tiểu Bạch, rút miêu đao của ngươi ra mở đường cho ta, đám thích khách này sẽ không nhận ra thân phận tiểu Kinh Nam Vương của ngươi đâu!”
Sở Nguyên Bạch mặt mày khó chịu, vung tay rút miêu đao bên hông ra, liên tục chém đôi những mũi tên đang bay về phía Minh Lan Nhược.
Tuy hắn ta không muốn giúp nàng, nhưng hắn ta phải thừa nhận nàng nói đúng!
Võ công của Sở Nguyên Bạch không tệ, trên người cũng có chút ít ám khí, hắn ta săn bắn ở vùng Miêu Địa Sơn nên giết người đã quen tay, binh lính và thích khách bình thường đều không phải là đối thủ của hắn ta.
Rất nhanh, dưới sự trợ giúp bất đắc dĩ của hắn ta, xe ngựa đã xông ra khỏi Tây thành.
Minh Lan Nhược nghe tiếng vó ngựa truy đuổi phía sau, vung roi lên lái xe phi nhanh về phía con đường dẫn đến khu rừng núi gần nhất: “Hạ!”
Sở Nguyên Bạch thở hổn hển nắm chặt đao, nhìn đám người đang truy sát bọn họ, bất mãn nói: “Tỷ thật sự bỏ mặc nữ hộ vệ trung thành của mình sao?!”
Hắn ta còn tưởng rằng ít nhất nàng sẽ đợi nữ hộ vệ kia một chút, nhưng Minh Lan Nhược lại không hề có ý định dừng xe.
“Võ công và kinh nghiệm đối địch của Cảnh Minh hơn chúng ta rất nhiều, lo cho bản thân mình trước đi đã.” Minh Lan Nhược tập trung đánh xe với sắc mặt lạnh lùng.
Chỉ có nàng là biết bản lĩnh của Cảnh Minh như thế nào.
Hơn nữa Chu gia lão đầu kia dám trắng trợn điều động binh lính trong doanh trại vào thành giết nàng, chứng tỏ Chu gia đã sớm chuẩn bị kỹ càng…
Sẽ không có ai đến kịp thời để cứu nàng!
Nàng dừng lại chờ đợi mới là thêm phiền phức cho Cảnh Minh.
Xe ngựa lao thẳng về phía núi rừng!
Những kẻ truy sát phía sau cũng không bỏ cuộc, thúc ngựa đuổi theo, bụi đất cuồn cuộn bay thẳng vào rừng cây.
PS: Hôm nay bão nên Hố xả kho 20 chương cho các bảo bối nha. Mọi ngừi iu ơi, Hố cố đẩy nhanh tiến độ dịch nên đôi khi có vài chỗ sai xót khó tránh khỏi mụi ngừi hoan hỉ bỏ qua cho Hố nha. Iu mụi ngừi

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!