Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Minh Lan Nhược - FULL

Nàng thua thật rồi…….
Vụ cá cược với thái tử, nàng thua thảm hại như vậy!
Hóa ra, nữ nhân đó ốm, hắn ta lại lo lắng như vậy.
Hóa ra hắn ta cũng để ý rằng Vân Nghê bị sốt, nhưng hắn chưa bao giờ hỏi nàng liệu nàng có bị sốt trong khoảng thời gian ở hồ băng và cả ở trong nhà lao hay không.
Thương Kiều, kiếp này, là do chàng thay đổi, hay ta thực sự chưa bao giờ hiểu rõ chàng?
Ta đã đợi chàng những năm qua……
Là ta sai, sau khi được tái sinh, ta đã cố chấp và cố gắng nắm lấy tay chàng, nhưng lại quên mất rằng…
Ta có thể thay đổi quỹ đạo kiếp trước, tại sao chàng lại phải như kiếp trước, đạp tan vạn quân chỉ để đến với ta.
Nỗi nhớ có lúc vơi cạn, hình bóng lạnh lùng ôm lấy ta trong hoàng thành nhuộm máu chỉ là giấc mộng tiền kiếp, giờ đây chàng đã có mỹ nhân bên cạnh.
Đã đến lúc ta phải buông bỏ nỗi ám ảnh của mình.
Kể từ bây giờ, con đường phía trước, ta sẽ tự mình đi! Mọi chông gai, ta sẽ tự mình đạp bằng!
Minh Lan Nhược nhẹ nhàng thở hắt ra, ngẩng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, vẻ mặt lạnh lùng và kiên định.
Thương Kiều ôm Vân Nghê rời khỏi Thiên lao, trực tiếp đưa nàng về chỗ ở của mình trong cung.
Thái y cũng đã sớm chờ sẵn, để thăm khám cho Vân Nghê.
“Vân Vệ Trưởng nội lực phản phệ, kinh mạch loạn chuyển, mới dẫn đến nội thương.” Sau khi châm cứu xong cho Vân Nghê, thái y cung kính hồi đáp Thương Kiều.
Thương Kiều mi mắt hơi tối xuống, gật đầu ra hiệu cho thái y lui xuống.
Hắn nắm chặt cổ tay của Vân Nghê, ấn vào huyệt Mạch Môn, nhắm mắt lại, ngón tay khẽ truyền nội lực, điều chỉnh toàn bộ kinh mạch trong cơ thể của Vân Nghê cho đến khi toàn bộ kinh mạch đều thông thuận.
Vân Nghê nhanh chóng bừng tỉnh, nàng nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của Thương Kiều, yếu ớt nói: “Vương Gia không cần lo lắng thân thể của thiếp, đây là do Vân Nghê tự làm tự chịu, không đáng để người lãng phí nội lực.”
Thương Kiều nheo mắt lại và nói: “Thật sao?”
Vừa nói, hắn vừa rút tay về, gấp tay áo lại.
Vân Nghê nhìn vào lòng bàn tay trống rỗng của mình chỉ còn chút hơi ấm, như thể đó chỉ là ảo giác của nàng.
Nàng cúi thấp mắt, nhẹ giọng nói: “Vương phi đang rất kích động, ta lo sợ nàng sẽ lại xảy ra mâu thuẫn với Vương gia, nên đã cố gắng dùng nội lực khống chế nàng, mới khiến Vương phi tức giận.”
Thương Kiều nhìn nàng vẻ mặt đầy hối hận, nhàn nhạt nói: “Về sau không được tự mình quyết định nữa.”
“Vâng, hôm qua trong sân, ta đã vượt quá giới hạn, ta không nên sau lưng nói Vương phi, nàng là. . . . . ” Vân Nghê ngước đôi mắt trong trẻo lên và nhìn Tương Kiều.
“Vì quá quan tâm mà Ta đã làm hỏng việc.” Cô ấy mỉm cười cay đắng.
Với vẻ mặt tự tin và thoải mái, nàng ta khiến giọng điệu của Thương Kiều dịu đi một chút: “Nàng cứ nghỉ ngơi cho tốt.”
Vân Nghê gật đầu: “Đúng vậy, Đốc chủ nên nhanh chóng giải quyết chuyện của vương phi.”
Nhìn Thương Kiều rời đi, thị nữ của Vân Nghê, Kiếm Vũ không nhịn được nói: “Vệ trưởng, sao lại thừa nhận là mình động thủ trước? Nữ nhân Minh Lan Nhược kia kiêu ngạo như vậy, căn bản không xứng đáng với đốc chủ.”
Vân Nghê thản nhiên cất tiếng: “Đốc chủ là người tinh ý nhất trên đời. Chắc hẳn khi thái y chẩn bệnh cho ta, đại nhân ấy đã đoán ra được. Nếu ta dám dối trá, e rằng ta sẽ không thể níu giữ được trái tim đại nhân.”
Kiếm Vũ kinh ngạc: “Nhưng thưa Vệ trưởng, nếu đại nhân nhận tội, Đốc chủ chẳng phải sẽ trách đại nhân sao? Vậy tại sao đại nhân lại giục ngài ấy mau chóng cứu người phụ nữ đó?”
“Chính vì ta luôn thẳng thắn và suy nghĩ cho ngài ấy mọi lúc mọi nơi, thậm chí thúc giục ngài ấy mau chóng cứu Minh Lan Nhược, Đốc chủ phải luôn ghi nhớ rằng, ta làm tất cả mọi thứ đều vì ngài ấy, vậy nên phạm một vài lỗi nhỏ, có là gì đâu chứ?”
Vân Nghê bình thản tự nhiên, không hề lo lắng.
Dưới sự dìu đỡ của Kiếm Vũ, nàng ngồi dậy và nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ.
Tuyết đã ngừng rơi, một vầng trăng sáng rực treo trên bầu trời đêm u tối.
Nàng lạnh lùng nói: “Trong tim đàn ông luôn có một ánh trăng mà họ không thể nào quên được, đó là sự ngu muội và chấp niệm của họ, cho dù là Đốc chủ thông minh và sâu sắc cũng không ngoại lệ.”
Nhưng không sao, nàng sẽ dần dần biến ánh trăng ấy thành tro bụi dưới gót chân!
Kiếm Vũ gật đầu, không ai biết trong lòng Đốc chủ đầy mưu mô, tàn nhẫn như tu la, người phụ nữ “ánh trăng” kia sao lại là Minh Lan Nhược.
……
Thiên lao
Sáng sớm hôm sau, đã có người đến đưa Minh Lan Nhược vào cung, chờ đợi hoàng đế đích thân thẩm vấn.
Cổng ngục mở ra, tên cai ngục cung kính nói: ” Đào Vương phi, mời”
Được đích thân hoàng đế thẩm vấn, không phải ai cũng có vinh dự đó!
Minh Lan Nhược cử động một chút thân mình cứng đơ, rồi nhẹ nhàng nói: “Xin hãy chờ ta một lúc, y sam không chỉnh tề không dám diện thánh, cho phép ta thay y phục trước.”
Tên cai ngục cảm thấy bối rối, vị quý nhân này tối qua còn nhất quyết không chịu thay, sao hôm nay lại đổi ý rồi?
Minh Lan Nhược thong thả khoác lên mình bộ váy áo Vân Nghê, trên tà váy còn thoang thoảng hương trầm thủy quyển thanh tao.
Đó là hương thơm trong thư phòng của chàng ấy.
Nàng tự giễu cười khe khẽ, thực ra mặc y phục của người khác cũng chẳng sao cả.
Chuyện này đã kết thúc rồi, y phục của ai cũng chẳng còn quan trọng.
Minh Lan Nhược ngước mắt lần nữa, trong ánh mắt đã trở nên lạnh lẽo và tĩnh lặng, ẩn chứa một tia sáng sắc bén.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!