Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Minh Lan Nhược - FULL

Tuy ai cũng biết vị Thái Tử phi nương nương này rất nhanh sẽ bị phế bỏ, bây giờ cũng đã bắt đầu chọn ra Thái Tử phi mới.
Nhưng Thái Tử còn chưa nghĩ ra nên xử lý Thái Tử phi đương nhiệm này như thế nào, vậy bọn họ vẫn phải thể hiện sự cung kính.
Dù sao tâm trạng Thái Tử điện hạ không tốt sẽ muốn Minh Nguyệt Oánh hầu hạ các loại, giày vò chết Minh Nguyệt Oánh, cũng tốt hơn giày vò bọn họ.
Dù sao nữ nhân này vì có thể sống, chuyện thấp hèn gì cũng chịu làm.
Sao Minh Nguyệt Oánh lại không biết những người Đông cung này đang có ý đồ xấu gì?
Để nàng ta làm ống xả khí cho tên súc sinh Thượng Quan Vũ kia ư? Mơ đi!
Nàng ta cười lạnh, chỉ nhẹ nhàng để lại một câu: “Bản cung tự tay chuẩn bị thuốc thang cho điện hạ, tối nay lại đến.”
Dứt lời, nàng ta dẫn theo tỳ nữ hồi môn Hạnh Nhân xoay người đi ra ngoài.
Đại thái giám kia thấy thế, biểu cảm có chút khó coi, một tiện nhân sống tạm bợ, vẫn còn cho rằng mình là Thái tử phi sao?
“Người đâu, ngăn Thái Tử phi lại, đưa vào nội điện, hầu hạ điện hạ.”
Thấy cung nhân vây quanh nàng ta, Minh Nguyệt Oánh lạnh mặt: “Làm càn! Các ngươi muốn làm gì!”
Những tên khốn kiếp bái cao đạp thấp này!
Hạnh Nhân sợ gần chết nhưng vẫn chắn trước người Minh Nguyệt Oánh run giọng cả giận nói: “Tránh ra, bọn nô tài các ngươi dám làm càn à!”
Bầu không khí đang cực kỳ căng thẳng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười của nam tử từ ngoài cửa cung truyền đến: “Ơ, hôm nay là ngày gì, mà náo nhiệt như vậy?”
Mọi người đồng loạt nhìn lại, thấy một nam tử người cao hơn bảy thước, mặc long bào đeo đai lưng ngọc màu chàm, mỉm cười dẫn người đi vào.
Làn da hắn ta màu mật, thân hình gầy nhưng cao, mày rậm mắt to, mũi cao môi dày, trên xương gò má còn có một hình hoa văn màu chàm, giống như dây leo kỳ lạ.
Trên trán nam nhân còn đeo một cái khăn màu chàm khảm phỉ thúy châu, trên tai thì đeo một chiếc khuyên tai hình tròn bằng bạc.
Nhìn qua giống như nam tử tuấn lãng dị quốc tràn đầy phong tình dị vực xông nhầm cung cấm.
Đường công công vội tiến lên, vung phất trần hành lễ: “Trời ạ, Kinh Nam Vương điện hạ, chúng nô tài đã không có từ xa tiếp đón, xin ngài thứ tội.”
Kinh Nam Vương từ Lĩnh Nam vào kinh, Thái tử điện hạ đã từng dặn đi dặn lại phải chiêu đãi thật tốt vị Kinh Nam Vương cai quản ba tỉnh Tây Nam này.
Nhưng ai biết, Kinh Nam Vương vừa đến, đã gặp phải tình huống xấu hổ như hôm nay!
Nghe tiếng đồ vật vỡ vụn chói tai trong nội sảnh.
Kinh Nam Vương phe phẩy quạt ngọc cười nói: “Hôm qua bản vương mới vào kinh thành, sáng nay yết kiến bệ hạ xong mới đến Đông cung, điện hạ làm sao vậy?”
Đường công công cười khổ: “Thái Tử điện hạ gặp chút chuyện, uống hơi nhiều một chút, tạm thời không thể gặp ngài, không bằng ngài xuất cung trước, đợi điện hạ tỉnh rượu rồi lại đến gặp ngài?”
Kinh Nam Vương nghe vậy, cười nhẹ đang chuẩn bị dẫn người rời đi, bỗng nhiên cửa điện mở ra.
Biểu cảm Thái Tử khó coi, mặt mày tiều tụy lảo đảo đi ra: “Vị này là Kinh Nam Vương sao?”
Kinh Nam Vương ghét bỏ nhìn Thái tử đang chật vật kia nhưng vẫn tiến lên hành lễ: “Kinh Nam Vương tham kiến điện hạ.”
Thấy Thượng Quan Vũ đi ra, Minh Nguyệt Oánh không thể không đi theo, làm bộ dịu dàng lo lắng: “Điện hạ đã khá hơn chưa?”
Thái tử không để ý đến Minh Nguyệt Oánh, chỉ đi ra, đưa tay đỡ Kinh Nam Vương: “Kinh Nam Vương khách khí, là Cô uống nhiều, thất lễ, mời tới thiên điện ngồi trước.”
Khoảng cách gần như vậy, tay Kinh Nam Vương dừng lại, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Thái Tử.
Ánh mắt hắn ta sắc bén kỳ lạ, nhìn đến mức Thái tử cũng hơi sợ hãi, Thượng Quan Vũ sờ mặt.
“Làm sao vậy, trên người ta có thứ gì bẩn thỉu sao?”
Kinh Nam Vương cười khác thường, đột nhiên thì thầm nói vào tai Thái tử:
“Trên người ngài hình như thật sự có thứ gì đó dơ bẩn, không ngờ kinh thành cũng có cổ sư lợi hại như vậy, ngay cả trên người điện hạ cũng bị hạ cổ trùng.”
Lời này vừa nói ra, mặt Thái tử nháy mắt trở nên xanh mét!
Vu cổ?
Thật không ngờ lại có người hạ thuật vu cổ để đối phó với hắn ta!
Thân hình Thái Tử lung lay, bắt lấy Kinh Nam Vương đi vào trong Thiên Điện, ném xuống một câu: “Dọn dẹp sạch sẽ nội điện đi!”
Vừa vào Thiên Điện, mặt mày Thái Tử tái mét, lạnh lùng nói: “Cô có chuyện quan trọng muốn thương nghị cùng Kinh Nam Vương điện hạ, không ai được phép đến gần cửa!”
Sau đó, hắn ta tự mình đóng chặt cánh cửa, “Phanh!” một tiếng.
Đám thị vệ của Kinh Nam Vương đứng ngoài điện không hề tỏ ra biểu cảm gì, chỉ chờ chủ nhân trở lại.
Nhưng Minh Nguyệt Oánh thấy tình hình này lại cảm thấy bất an trong lòng. Không biết tên Kinh Nam Vương từ đâu ra kia và Thái Tử đang thương nghị chuyện gì?
Nàng ta mơ hồ nghe thấy từ gì đó như cốc… cốc cái gì… Hay là cốt?
Vị Thái Tử của chúng ta không giống như người quan tâm đến dân sinh, hẳn là không phải cốc và cốt…Chẳng lẽ là cổ?
Nét mặt Minh Nguyệt Oánh chợt thay đổi.
Đường công công không khách khí đến đuổi người: “Thái Tử Phi, người có thể đi rồi.”
Ánh mắt Minh Nguyệt Oánh thay đổi, cố gắng muốn ở lại: “Nếu Thái Tử điện hạ đã khá hơn, lại có khách đến, ta thân là Thái Tử Phi thì lẽ ra nên bưng trà đi chăm sóc điện hạ và tiếp đón khách nhân đúng không?”
Đường công công cười lạnh một tiếng, không kiên nhẫn đuổi người: “Được rồi, không nghe thấy điện hạ nói gì sao, những ai không liên quan thì không được tới gần, người mau trở lại tẩm điện nghỉ ngơi đi.”
Nữ nhân này thấy Thái Tử điện hạ không có việc gì mới bắt đầu giả vờ quan tâm, thực sự không biết tự lượng sức mình!
Minh Nguyệt Oánh thấy vậy cũng biết mình không thể cưỡng ép, chỉ có thể xoay người rời đi.
Chờ Minh Lan Nhược trở về, nàng ta sẽ thuật lại toàn bộ sự việc cho đối phương biết vậy.

Đông Cung Thiên Điện.
Thái Tử nghi ngờ nhìn Kinh Nam Vương, nghiêm giọng hỏi: “Kinh Nam Vương, lời ngài nói có thật không?”
Kinh Nam Vương ngồi xuống một cái ghế, nhàn nhã chơi đùa chiếc nhẫn phỉ thúy trong tay, mỉm cười nói:
“Đương nhiên là sự thật, trước đó Thương Lan huynh đã gửi đến một phong thư nói cho Tiểu Vương thân thể của điện hạ không khỏe, không ngờ thì ra điện hạ không khỏe là bởi vì cổ.”
Thái Tử vội nhớ lại mấy tháng trước có mật hội ở miếu Thành Hoàng trước khi Thượng Quan Hoành Nghiệp rời kinh.
Nam nhân đeo mặt nạ cười nói:
“Nghe nói bên cạnh Kinh Nam Vương có một y sư Cổ Miêu rất thần kỳ, chẳng những biết hạ cổ còn biết chữa bệnh. Nếu như điện hạ nguyện ý, tháng sau Kinh Nam Vương muốn vào kinh bái kiến bệ hạ, đến lúc đó có thể mời đối phương xem cho ngài?”
“Thương Lan” chính là biệt danh của nam nhân đeo mặt nạ.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!