Nhìn xem, đây không phải trùng khớp sao, trước có Quạ đen Thượng Quan Hoành Nghiệp, sau có ác Ưng Thương Kiều!
Tên ác Ưng đáng chết này, đi ị trên đầu ông ấy và ngậm đi tâm can bảo bối của ông ấy, lại còn dám đến giáo huấn khổ chủ là ông ấy!
Minh Lan Nhược cảm thấy phụ thân nàng tức giận đến muốn ngất xỉu, vội vàng đưa tay kéo vạt áo Thương Kiều: “Ngài mau ngậm miệng lại đi.”
Minh Nguyên Lãng buông Thương Kiều ra, giơ tay lấy chổi lông gà đánh mạnh về phía mu bàn tay của nàng: “Con còn ở đây lôi lôi kéo kéo với người khác!”
“Bốp!” Kiều Kiều giơ tay bắt lấy cái chổi lông gà kia, biểu cảm âm trầm hung ác nói: “Quốc Công gia, ta nể ngài là phu quân của trưởng tỷ, cũng nể ngài là phụ thân của Nhược Nhược, nên…”
“Câm miệng đi!”
“Câm miệng!”
Hai giọng nói không chịu nổi đồng thời vang lên, tức giận ngắt lời hắn.
Thương Kiều sững sờ một lát, nhìn hai phụ tử trước mặt đang gầm thét về phía mình.
Hắn hơi hé miệng: “Ta…”
“Cút đi!”
“Đi ra ngoài đi!”
Hai phụ tử không chịu nổi nữa, đồng loạt gầm lên với hắn, cả hai một người đứng một người quỳ cùng bực bội trừng mắt với hắn.
Thương Kiều mím đôi môi mỏng đỏ mọng, ánh mắt di chuyển từ khuôn mặt Minh Nguyên Lãng sang mặt Minh Lan Nhược, biểu cảm âm trầm, hắn buông chổi lông gà ra, xoay người đi ra khỏi cửa.
Tốt tốt tốt, chỉ có hắn là người ngoài!
Minh Lan Nhược còn cảm thấy bóng lưng của hắn ngoại trừ âm trầm còn có chút uỷ khuất nhưng bây giờ nàng không thể tự bảo vệ mình, làm gì rảnh lo cho tên tự mình chuốc lấy khổ!
Nàng vẫn nên giữ cho phụ thân đừng tức giận trước.
“Phụ thân, là lỗi của Nhược Nhược hết, người ăn chút Bảo Tâm đan trước đi, đừng tức giận đến hư cơ thể!”
Minh Lan Nhược nhìn tay phụ thân mình cầm chổi lông gà còn đang phát run, vội vàng đi vào trong ngăn kéo cầm một cái hộp đỏ nhỏ đi ra.
Nàng vốn cho rằng lão phụ thân nhà mình phải tức giận đến không chịu uống thuốc nàng đưa cho ông ấy nhưng không ngờ Minh Nguyên Lãng dứt khoát lấy uống thuốc, còn xém chút nữa nghẹn.
“Phụ thân, chậm một chút, chậm một chút, coi chừng bị nghẹn.” Nàng vội cho Minh Nguyên Lãng uống nước, vỗ lưng thuận khí.
Minh Nguyên Lãng uống nước, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vi phụ sẽ không nghẹn chết sao, ta sắp nghẹn chết rồi, còn có ai có thể giữ được con, chẳng phải đã bị kẻ lòng lang dạ sói lừa đi!”
Minh Lan Nhược: “…”
Thương Kiều không đi xa, hắn cũng không thể đi xa, chỉ đứng một mình trong sân, tất nhiên nghe thấy Minh Nguyên Lãng giận dữ mắng mỏ.
Biu! Tự dưng lại có một mũi tên đâm vào người hắn.
Minh Nguyên Lãng hừ lạnh một tiếng, nhìn Minh Lan Nhược: “Con quỳ lại cho ta, khi còn bé không ngoan ngoãn đọc sách tư thế quỳ thế nào, hiện tại quỳ như thế đó.”
Minh Lan Nhược đành phải ngoan ngoãn quỳ lại, hai tay còn nắm lỗ tai mình.
Được rồi, mất mặt thì mất mặt đi, phụ thân nàng sống trở về không dễ dàng.
Minh Nguyên Lãng cầm chổi lông gà muốn đánh nàng nhưng nhìn bộ dáng xấu hổ cúi đầu ngoan ngoãn quỳ gối của nàng, chổi lông gà vẫn gõ mạnh một cái “bốp” lên bàn.
“Nói, lúc trước xảy ra chuyện gì, không phải con theo đuổi kẻ đê tiện Tần Vương sao, về sau sao lại dính dáng tới vương bát đản họ Thương kia?”
Uổng công lúc trước ông ấy còn cảm thấy Thương Kiều là người một nhà!
Năm đó Nhược Nhược làm chuyện ngu xuẩn, uống rượu xuân, mang Tần Vương vào tửu lâu, là hắn hỗ trợ làm cho Thái Tử hôn mê đưa vào tửu lâu che giấu gièm pha!
Kết quả thì sao?
Thì ra hắn giúp đỡ ngăn cản chuyện Nhược Nhược và Tần Vương, là vì chính hắn, xấu nhất chính là kẻ được gọi là “người một nhà” này!
Tâm can bảo bối không cho Tần Vương được lợi, ngược lại có lợi cho hắn! Chuyện này còn giấu giếm hơn năm năm!
Minh Lan Nhược cảm thấy phụ thân tuấn lãng lại tao nhã lịch sự nhà mình đến Đông Bắc Cương, khí chất trở nên dũng mãnh, mắng chửi người cũng rất bình dân.
Nàng thành thật kể lại tình huống lúc đó một lần, cũng nhắc tới chuyện của Vân Nghê, cố ý không nói khoảng thời gian đó Thương Kiều và nàng tràn đầy mâu thuẫn, tra tấn lẫn nhau.
Minh Nguyên Lãng hãi hùng khiếp vía, nghiến răng nghiến lợi đi tới đi lui quanh bàn, vừa đi vừa cầm chổi lông gà điên cuồng “chạm vào” cái bàn.
“Tên tiểu súc sinh kia còn giam con năm năm, hiện tại hắn ta còn không biết xấu hổ đến kêu vi phụ tiếp nhận hắn ta?”
“Lúc trước nương con muốn thu hắn ta làm nghĩa đệ, vi phụ đã nói hắn ta tuổi còn nhỏ đã có một gương mặt họa thủy hại nước hại dân, chắc chắn không phải thứ tốt!”
Minh Lan Nhược ấp úng nói: “Phụ thân, dù sao tiểu súc sinh kia cũng là thân phụ của Tiểu Hi…”
Hiện tại não của phụ thân nàng choáng váng, lấy danh nghĩa của mình khuyên giải, chỉ sợ sẽ đổ thêm dầu vào lửa, chi bằng lấy Tiểu Hi ra nói chuyện.
Minh Nguyên Lãng lại tức giận cầm chổi lông gà gõ “bốp” lên đùi nàng một cái.
“Con bị khuôn mặt kia của hắn ta mê hoặc sao? Không phải trước kia con ghét hắn ta nhất sao? Hiện tại sao lại nói đỡ cho hắn ta?”
“Con nói con đã làm chuyện ngu xuẩn gì, tự mình hạ dược mình, cuối cùng bị tên họa thủy chiếm tiện nghi, phụ thân con anh minh cả đời, sao lại dạy ra nha đầu ngu xuẩn như con!”
Minh Lan Nhược đau đến nhe răng nhếch miệng, hai tay nắm chặt lỗ tai, vội vàng nói: “Con sai rồi…”
Tạo nghiệp mà, nàng cũng biết mình lúc trước ngu xuẩn nhưng lúc trước nàng từ tửu lâu tỉnh lại đã chịu gia pháp rồi!
Nàng không kìm được trách Thương Kiều…
Nếu như không phải do tên kia, hiện tại nàng cũng sẽ không bị lão phụ thân tính nợ cũ!
“Nói, đứa nhỏ Tiểu Hi kia biết tiểu súc sinh kia là phụ thân của nó sao?” Minh Nguyên Lãng cầm chổi lông gà chỉ vào nàng, đen mặt hỏi.
Minh Lan Nhược nhéo lỗ tai, suy nghĩ một chút, thành thật nói: “Hẳn là đã biết nhưng trước kia tiểu súc sinh đắc tội với Tiểu Hi, hiện tại Tiểu Hi cũng không nhận hắn, chỉ chịu gọi hắn là cữu gia gia.”
Nhưng mà đã coi như tiến bộ, trước kia Tiểu Hi còn gọi hắn là cữu nãi nãi kìa, hiện tại ít nhất đã cố định giới tính của hắn lại thành nam nhân.
“Ha ha ha, Thiên Đạo luân hồi, trời xanh tha cho ai! Không hổ là ngoại tôn của ta, nhìn xem, hắn ta phải tiếp nhận chuyện nhi tử của hắn ta không nhận hắn ta, ván đã đóng thuyền!”
Đột nhiên tâm trạng Minh Nguyên Lãng hơi tốt hơn, vui vẻ cầm chổi lông gà gõ “bốp bốp bốp” lên bàn đến mức vang lên cạch cạch cạch, trả lại lời của Thương Kiều.
Chỉ sợ “tiểu súc sinh” bên ngoài kia không nghe thấy!
Minh Lan Nhược thấy bộ dáng vui sướng của phụ thân mình, khóe môi co rút.
Phụ thân nàng càng sống càng trẻ con, một đống tuổi tác, còn ở đó ganh đua so sánh xem ai đâm vào lòng ai nhiều “mũi tên” hơn với Thương Kiều.