Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Minh Lan Nhược - FULL

Hắn thường thức dậy rất sớm, một là ra ngoài tập thể dục buổi sáng ngồi thiền, hai là phê duyệt tấu.
Nhưng hôm nay, hắn còn ngủ, dưới bóng lông mi tinh xảo như cánh bướm có một màu xanh, dường như đêm qua ngủ không ngon.
Trung y trắng như tuyết, tóc dài đen nhánh rủ xuống, cả người vô hại lại an tĩnh, giống thiếu gia yếu đuối mỹ mạo nhà ai.
Minh Lan Nhược nhìn hắn nghiêng nửa người, đầu gối đè lên làn váy của mình.
Nàng nhìn người an tĩnh bên cạnh, bỗng nhiên tâm huyết dâng trào, lấy dao găm phòng thân của mình, nhẹ nhàng cắt qua làn váy.
Xưa có Hán Ai Đế vì tránh lúc rời giường quấy nhiễu nam sủng Đổng Hiền còn đang ngủ, đã cắt đứt ống tay áo bị Đổng Hiền đè ép để đứng dậy.
Hôm nay nàng sẽ vì Đốc chủ cắt đứt làn váy, trấn an Đốc chủ Thương Kiều bị Tần Vương điện hạ đả kích hôm qua.
Minh Lan Nhược nhìn làn váy bị thân thể hắn đè lên, cười khẽ một tiếng, thản nhiên đứng dậy, ra hiệu bảo Cảnh Minh đi phòng bên cạnh hầu hạ nàng trang điểm rửa mặt.
Nàng còn phải đi thăm phụ thân, để vị gia kia ngủ thêm một lát đi.
Đi sang phòng bên cạnh, Cảnh Minh mới vừa hầu hạ Minh Lan Nhược rửa mặt, vừa nói thầm: “Đại tiểu thư đúng là càng ngày càng sủng Đốc chủ, Đốc chủ thật sự rất có tướng gian phi.”
Minh Lan Nhược buồn cười liếc Cảnh Minh một cái: “Bớt nói bậy, ngài ấy là gian phi, ta là cái gì?”
Nói xong, nàng tùy ý rút một cây trâm cài lên búi tóc, nhìn trái nhìn phải trong gương: “Cái miệng này của ngươi, hôm qua đi chịu đòn thỉnh tội, tám phần là không thuận lợi.”
Vừa dứt lời, mặt Cảnh Minh đã hiện ra sự xấu hổ và buồn bực.
Tay Minh Lan Nhược dừng lại, nhướng mày nhìn Cảnh Minh: “Chẳng lẽ ta nói đúng rồi?”
Cảnh Minh thở dài: “Là như vậy.”
Nàng ấy kể từ đầu tới cuối chuyện xảy ra tối hôm qua với Minh Lan Nhược một lượt.
Minh Lan Nhược nghe xong, đỡ thái dương đau nhức, dùng biểu cảm không nói nên lời nói: “Cảnh Minh, sao ngươi có thể nói những lời cặn bã như vậy để kích thích Trần Ninh, còn xoay người rời đi, là ta chỉ sợ sẽ cho ngươi một cái tát, Trần Ninh như vậy là giỏi nhịn lắm rồi đấy.”
“Ta không muốn ở lại đó kích thích Trần Ninh vừa mới thất trinh nên mới đi, sao lại sai rồi?” Cảnh Minh vô cùng buồn bực.
Đại tiểu thư nói: “Nếu như ngươi nhất định phải như vậy, ta đây cũng không có cách nào, tự ngươi bình tĩnh một chút” là trích lời điển hình của người cặn bã.
Nhưng nàng ấy không hiểu, những lời này sao lại cặn bã.
Quả nhiên kiểu tình cảm gút mắt của nam nữ phức tạp hơn nhiều so võ công bí tịch, quá ảnh hưởng tốc độ rút đao của nàng ấy.
Minh Lan Nhược nhìn vẻ mặt ngây thơ của Cảnh Minh, trong lúc nhất thời nàng cũng không có cách nào giải thích, chỉ thở dài một tiếng: “Quên đi, quên đi, điều duy nhất ngươi nói đúng là Trần Ninh thật sự cần bình tĩnh một chút.”
Lát nữa, nàng sẽ tìm cơ hội nói chuyện với Trần Ninh, nàng cảm thấy Trần Ninh sẽ không cam tâm tình nguyện bỏ qua như vậy.
Cùng là người một nhà, nàng luôn hy vọng hai người này có thể sống thật tốt, ít nhất quan hệ đừng căng thẳng như vậy.
Minh Lan Nhược sửa soạn xong, mang theo Cảnh Minh đi đến viện của Minh Quốc Công.
Minh Nguyên Lãng đã tỉnh, tựa vào bên giường, đang được gã sai vặt hầu hạ uống thuốc, thấy nữ nhi đi vào, lộ ra nụ cười ôn hòa: “Nhược Nhược.”
“Phụ thân thoải mái hơn chưa?” Minh Lan Nhược đuổi gã sai vặt rời đi, nhận chén thuốc đút cho ông ấy.
Minh Nguyên Lãng gật đầu: “Khá hơn rồi, chỉ là dạ dày còn hơi khó chịu, cũng không phải vấn đề gì lớn.”
Minh Lan Nhược cúi xuống, nhẹ giọng nói: “Phụ thân, người cũng biết là Hoàng Đế bệ hạ sai người hạ độc, bệ hạ nói hai phụ tử ta, chỉ có thể có một người còn sống trở lại kinh thành.”
Tay Minh Nguyên Lãng dừng lại, một hồi lâu, mới phức tạp, châm chọc mỉm cười: “A, là chuyện mà bệ hạ chúng ta có thể làm được.”
Ông ấy dịu dàng đỡ lấy bả vai Minh Lan Nhược, trấn an: “Nhược Nhược không phải sợ, phụ thân có thể giải quyết chuyện này, tuyệt đối sẽ không để con bị bất cứ thương tổn gì.”
Đây là chuyện ông ấy đã hứa với thê tử đã chết, liều hết tính mạng cũng phải làm được.
Minh Lan Nhược đột nhiên ngước mắt lên, ánh mắt thật sâu nói: “Phụ thân, trước kia Hoàng Đế không chứa nổi ngoại tổ phụ và các cữu cữu của Tiêu gia, sau đó là không chứa nổi nữ nhân và hài tử của Tiêu gia.”
Nàng dừng một chút, gằn từng chữ nói: “Về sau nữa, ngay cả mẫu thân thân là nữ tử gả ra ngoài, ông ta cũng không chứa được, hiện tại ông ta không chứa được cả người, cũng không chứa được con, con muốn biết chúng ta phải nhượng bộ tới mức nào?”
Minh Nguyên Lãng nhìn con gái thanh lãnh sắc bén trước mặt, im lặng một hồi, bỗng nhiên than nhẹ: “Vậy Nhược Nhược muốn thế nào?”
Minh Lan Nhược dùng ngón tay chấm nước trà, viết một chữ ở trên bàn nhỏ trước mặt Minh Nguyên Lãng… “Phản!”
Sau khi Minh Nguyên Lãng xem xong, bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt như ẩn giấu sấm gió mãnh liệt: “Con muốn tạo phản?”
Minh Lan Nhược nhìn ông ấy, tuy rằng Minh gia không bằng thế tộc ngàn năm đã tồn tại từ thời Ngụy Tấn như Tiêu gia.
Nhưng cũng là thế gia kéo dài ba triều hơn hai trăm năm.
Minh gia lấy thi thư lễ nghĩa làm vật gia truyền, hiện tại trên từ đường ở Quốc Công phủ còn treo bản vẽ mà Thái Tổ ban tặng khi khai quốc… Cao phong kình tiết, kiêm tế thiên hạ.
Văn thần Nho gia chú trọng hơn đến sự trung thành với thần dân, trung nghĩa nhân hiếu là giáo lý phải tuân thủ cả đời, loại chuyện như tạo phản là đại nghịch bất đạo!
Huống chi phụ thân là người đứng đầu văn thần, kiếp trước phụ thân đoạn tuyệt quan hệ với nàng, không phải bởi vì nàng thân là Trắc Phi của Thái Tử nhưng âm thầm ủng hộ Tần Vương tạo phản sao?
Một nữ tử vô cùng phản nghịch!
Tốt xấu gì Tần Vương cũng là Hoàng Tử đích xuất, còn nàng không là gì cả, chỉ là một thần nữ hèn mọn.
Kiếp này… Nàng lại tự mình ra trận phá trời, lật đổ Hoàng Đế chó má kia!
Phụ thân có thể vì thế mà đoạn tuyệt với nàng không?
Minh Nguyên Lãng nhìn nữ nhi bên giường mình, ánh mắt của nàng xinh đẹp sáng ngời nhưng không còn tràn đầy ánh sáng đơn thuần như lúc thiếu nữ.
Rõ ràng là một nữ tử, ai cũng nói nữ tử mềm mại như nước nhưng nữ nhi của ông ấy có một đôi mắt cất giấu ngọn lửa, cháy hừng hực giống như lửa, cuối cùng sẽ đốt hết sự đen tối của trời đất này.
Tựa như mẫu thân nàng hồi đó, giống nhau như đúc… Nhìn yếu đuối nhưng trong lòng ẩn chứa một thanh kiếm.
Ông ấy đưa tay vuốt nhẹ đầu Minh Lan Nhược: “Con muốn làm gì thì làm, phụ thân mãi mãi ở phía sau con.”

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!