Thái giám chết tiệt này không phải nói muốn đi Nam tuần sao? Sao lại chạy đến Đông Bắc Cương! Đến lúc nào?
Thương Kiều nhướng mày: “Điện hạ, phải chăng có rất nhiều nghi vấn?”
Thượng Quan Hoành Nghiệp miễn cưỡng cười nói: “Chỉ có chút nghi vấn, không biết Thiên Tuế gia có nguyện ý giải đáp không?”
Thương Kiều giống như nghiêm túc suy nghĩ một chút, cười cười: “A, không muốn.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp: “… Khụ khụ khụ!”
Ngụm nước trà kia sặc thẳng vào khí quản!
Không muốn, ngươi hỏi cái rắm!
Đùa giỡn lão tử đây?
Làm sao có người có thể đê tiện đến mức cây ngay không sợ chết đứng như thế, làm cho người ta muốn hộc máu! Cuối cùng thì phụ hoàng thích thái giám chết tiệt này ở điểm nào vậy? Thái giám chết tiệt này có chỗ nào khiến người ta thương! Có chỗ nào giống giải ngữ hoa chứ?
Thượng Quan Hoành Nghiệp điên cuồng oán thầm!
“Chậc!” Thương Kiều cầm khăn che môi, mặt ghét bỏ lui một bước, chán ghét xua tay: “Điện hạ lớn rồi mà uống nước cũng không ra dáng.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp nghe khẩu khí dạy dỗ đứa nhỏ của hắn, tức giận đến nghẹn lại, nghiến răng nghiến lợi!
Hắn ta cố gắng ngăn chặn cơn giận, xụ mặt: “Thiên Tuế gia, ngài có nhìn thấy Vương phi của ta không?”
Thương Kiều nhướng mày đang muốn nói gì đó khiến Thượng Quan Hoành tức giận giậm chân, một gã Đề kỵ Hắc Y vội vàng chạy tới, thấp giọng nói gì đó bên tai hắn.
Đôi mắt phượng u ám của Thương Kiều lóe lên một tia hàn quang, đột nhiên xoay người rời đi: “Điện hạ, thất lễ rồi!”
Sau đó hắn nhón đầu mũi chân, phi thân về phía sau núi lướt đi.
Một đám Đề kỵ Hắc y cũng chạy theo ngay.
Chỉ trong chốc lát, mọi người Đông Xưởng biến mất sạch sẽ.
Thượng Quan Hoành Nghiệp buồn bực: “Đây là… có chuyện gì vậy?”
Phỉ thành này đã phá, còn có thể có chuyện gì khiến cho ma đầu Thương Kiều vội vàng như vậy?
Hắn ta chỉ mơ hồ nghe được gì đó: “Đốc chủ, không hay rồi, tiểu nương nương đã xảy ra chuyện…”
Tiểu nương nương là ai?
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhíu mày, một hồi lâu, hắn ta mới đột nhiên mở to mắt, đó là cách Thương Kiều gọi Minh Lan Nhược!
Minh Lan Nhược xảy ra chuyện?
…
Thời gian trở lại trước khi Thượng Quan Hoành Nghiệp và Thương Kiều gặp mặt.
Phía sau núi tối tăm, một ánh trăng lạnh hạ xuống, đuốc lốm đốm.
Minh Lan Nhược giơ tay lên, cổ điệp rơi trên mu bàn tay của nàng.
Ánh mắt nàng nhìn về phía dưới một cây đại thụ, Cố Bích Quân đang trốn ở sau cây, nhìn sát thủ hắc y đang đánh nhau với người mà Vệ Dã, Trần Ninh mang đến.
“Không ngờ bên cạnh Cố Bích Quân lại còn ẩn giấu thế lực lợi hại như vậy!” Cảnh Minh nhíu mày nói, nàng ấy cầm đao hộ vệ bên cạnh Minh Lan Nhược, không tham gia chiến đấu.
Minh Lan Nhược ung dung nói: “Đây không phải người của Cố Bích Quân, e là người của Thái tử điện hạ và Đường tri phủ.”
Cố Bích Quân cách bọn họ không xa, đương nhiên nghe thấy các nàng nói.
Mất máu làm cho sắc mặt nàng ta trắng bệch nhưng vẫn nở nụ cười thảm thiết: “Ha… Minh phi nương nương thật đúng là thông minh, việc này cũng bị ngươi đoán được!”
Hôm qua Đường tri phủ đã nói cho nàng ta biết, trong núi còn cất giấu một nhóm sát thủ, dự định trà trộn trong quân, thừa dịp loạn ám sát Tần vương và Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược mỉm cười: “Họ Đường có thể cho ngươi dẫn người đi đối phó với chúng ta, đưa Thái tử và người của hắn ta cho ngươi có gì kỳ quái, Đường tri phủ hiểu rất rõ thủ đoạn của nghĩa nữ như ngươi độc ác cỡ nào!”
Đường tri phủ muốn làm ngư ông đắc lợi kia, ai biết được mình lại bị thiêu chết trước.
Nhưng lão ta là một con cáo già, giao một bộ phận người ngựa cho Cố Bích Quân, đại khái chính là muốn lợi dụng Cố Bích Quân đến đối phó nàng.
Cố Bích Quân đổ đầy mồ hôi lạnh, nghiến răng nghiến lợi nhìn Minh Lan Nhược: “Nếu như ngươi không phải nhất định muốn truy sát ta, ta cũng chưa chắc sẽ dùng những người của Thái tử và thúc phụ này, ngươi không sợ ta cá chết lưới rách cùng ngươi đến chỗ chết sao?”
Minh Lan Nhược lạnh nhạt nhìn nàng: “Ta đã nói hôm nay các ngươi sẽ phải chết ở Cố gia trại, về phần cùng đến chỗ chết, ngươi hãy nhìn xem ngươi có bản lĩnh này hay không!”
Đường tri phủ tính kế nàng, chẳng lẽ cho rằng nàng không đề phòng Đường tri phủ sao?
Mọi người ai cũng có lợi thế trong tay.
Trần Ninh, người Vệ Dã dẫn tới cũng là cao thủ, hơn nữa còn có người một nhà cuồn cuộn không ngừng chạy tới, đánh chết Cố Bích Quân hoặc là bắt nữ nhân kia, cũng là chuyện sớm muộn.
Cố Bích Quân tức đỏ mắt, oán độc run giọng nói: “Vì sao… Minh Lan Nhược, trên dưới Cố gia trại ta gần đây không oán với ngươi, ngày xưa không thù, vì sao ngươi phải đuổi tận giết tuyệt!”
Vết thương của nàng ta vừa động đã đau, một đường chạy trốn vốn không có thời gian xử lý vết thương bên hông mình!
Minh Lan Nhược không nói gì, chỉ cười: “Tối nay nói cho ngươi biết.”
Cố Bích Quân sửng sốt: “Vì sao?”
Minh Lan Nhược không để ý đến nàng ta, chỉ vỗ nhẹ cánh của Cổ Điệp, dặn dò Cảnh Minh: “Ngươi cũng đi xuống cùng với Trần Ninh đi, không thả bất kì ai trong đám người này, tốc chiến tốc thắng!”
Cảnh Minh hơi chần chừ, Minh Lan Nhược lại cười: “Yên tâm, ta vẫn có năng lực tự vệ.”
Cảnh Minh gật đầu, phi thân lên ngay, đoản đao trong tay ra khỏi vỏ, tựa như một tia chớp nhanh chóng giết vào chiến cuộc.
Nàng ấy vốn là cao thủ đứng đầu, học công phu giết người, thân thủ còn cao hơn Trần Ninh hai ba phần, lần xuất chiến này, nhanh chóng đẩy mạnh chiến cuộc.
Chỉ qua mấy hiệp, sát thủ bên Cố Bích Quân đã chết vài người!
Nhất là nàng ấy và Trần Ninh phối hợp ăn ý đến mức đáng sợ.
Hai người một đao một kiếm, dường như là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, đao quang kiếm khí đi đến đâu, không có chiêu thức hoa mỹ, tất cả là sát chiêu muốn mạng người.
Đao pháp bạo liệt khí phách của Cảnh Minh, kiếm xuất quỷ nhập thần của Trần Ninh, như gió thu quét lá rụng, gần như có thể xưng là nghệ thuật giết chóc!
Nếu có cá lọt lưới, sẽ bị Vệ Dã dẫn người bên cạnh bổ đao, giết chết ngay.
Cố Bích Quân nhìn thấy người bên cạnh càng ngày càng ít, nàng ta đã bị ép đến bên vách núi.
Vết thương vốn không tính là nghiêm trọng nhưng bởi vì chạy trốn, càng nứt càng lớn, toàn bộ làn váy là máu.
Nàng ta liếc nhìn vực sâu hồ lạnh phía sau, gần như tuyệt vọng dữ tợn nhìn Minh Lan Nhược, thét chói tai: “Minh Lan Nhược, ta thành quỷ cũng sẽ không rơi vào tay ngươi!”
Dứt lời, nàng ta xoay người muốn nhảy xuống.
“Kéo về!” Minh Lan Nhược nhướng mày, đột nhiên hạ lệnh.
Cố Bích Quân mới nhảy ra ngoài, đã bị một cái roi cuốn lấy bắp chân hung hăng kéo trở về, ngã vào trên cây, lại nặng nề rơi xuống đất, đau đến mức nàng ta phun ra một ngụm máu.
Nàng ta đảo mắt oán hận nhìn Minh Lan Nhược: “Ngươi…”