Cố Đại bị hắn ta quăng xuống dưới thành!
Trong nháy mắt hắn ta ngã xuống, chỉ nghe thấy có người khủng hoảng hô to: “Không hay rồi, cửa thành mở, có nội gián! Có nội gián!”
Dây xích tinh cương nóng chảy bị người ta chậm rãi kéo, cánh cửa cứng rắn giống như một người đứng ở kia, cánh cửa vạn người cũng khó mở kia lại từ từ mờ ra.
Trước khi chết, trong đầu hắn ta chỉ có một ý niệm: Cố gia trại, Cố gia quân của bọn họ hoàn toàn xong rồi!
…
Thượng Quan Hoành Nghiệp ở trên tường vừa tùy ý đẩy binh lính vây công hắn ta ra, bỗng nhiên nghe thấy có người quát to cửa thành đã mở ra.
Trong mắt đan phượng của hắn ta tinh quang sáng ngời, phá lên cười: “Được!”
Hắn ta bỗng nhiên nhìn lướt qua binh lính Cố gia quân mặt trước đang nhìn nhau, khinh miệt cười nhạo một tiếng, cửa thành đã mở, hắn ta cần gì dây dưa với những tiểu binh trên đầu thành này?
Hắn ta lại lộn nhào một cái, phi thân từ trên tường thành nhảy xuống phía sau.
Hạ xuống giữa không trung huýt sáo một tiếng, chiến mã màu trắng của hắn ta chạy như bay tới.
Thượng Quan Hoành Nghiệp rơi xuống lưng ái mã, dùng thân thương gõ mông ngựa, cười to: “Đi thôi, Tật Phong, chúng ta đi gặp Minh phi nương nương, nữ chủ nhân của ngươi e là đang mở đại môn nghênh đón chúng ta đây!”
Minh Lan Nhược không hổ là Minh Lan Nhược, không hổ là nữ nhân của hắn ta! Thật cao minh!
Vậy mà nàng lại làm được lời hứa hẹn lúc trước, mở cửa thành từ trong thành ra cho hắn ta, trong ứng ngoài hợp, nghênh đón đại quân giết vào trong thành!
Đây là lần thương vong ít nhất trong cuộc chiến mà hắn ta từng đánh!
Hắn ta thật sự gấp rút muốn nhìn thấy nàng!
…
Đại môn đã mở, tuy sau cửa vẫn có chém giết nhưng những chống cự kia đã không còn mạnh mẽ nữa, đại bộ phận binh lính Cố gia trại lòng quân tan rã, thất bại thảm hại, tất cả ném binh khí xuống để chạy!
Thượng Quan Hoành Nghiệp cưỡi ngựa, mang theo ngân thương dẫn đại quân xông vào thành.
Trước cửa thành mở rộng có lửa cháy hừng hực, bóng người dây dưa chém giết, còn có…
Một chiếc ghế bát tiên.
Phía sau ghế bát tiên, là một hàng hơn mười Đề kỵ Hắc y đeo mặt nạ ác quỷ, tay cầm hiệu kỳ của Đông xưởng, khí thế lừng lẫy.
Trên ghế bát tiên có một bóng người lạnh như băng mặc y phục phi ngư thêu kim tuyến màu đỏ bạc.
Cửu Thiên tuế đại thái giám chưởng ấn Đề đốc Đông Xưởng đang ưu nhã uống trà, uy áp quanh thân bức người!
Trong nháy mắt đó, Thượng Quan Hoành Nghiệp và đại quân xông vào trong thành ngây dại.
Bọn họ dường như sinh ra một loại ảo giác – bọn họ không phải giết vào hang ổ đạo tặc, mà là vào kinh thành, chuẩn bị thăm viếng!
Thương Kiều nâng đôi mắt phượng u ám khó lường lên, ngả ngớn thưởng thức chuỗi ngọc phỉ thúy trong tay, cong môi mỉm cười:
“Cung nghênh Tần vương điện hạ, bản tọa đã đợi ngươi rất lâu rồi.”
Trong nháy mắt, sắc mặt Thượng Quan Hoành Nghiệp thay đổi, cái loại cảm giác này tựa như…
Ừ, giống như ăn phân vậy.
Ừ, rất tốt, thấy hắn ta “ăn phân”, mình vui vẻ.
Thương Kiều vui vẻ ưu nhã uống một ngụm trà.
Kẻ thù đoạt thê không đội trời chung, ha ha!
Thượng Quan Hoành Nghiệp trong nháy mắt cảm thấy trận đại thắng này có thể khẳng định địa vị của mình trong mắt phụ hoàng cũng không thơm nữa rồi!
Mà một đám đại quân hùng hổ giết vào trong thành nguy nga này, lại nhìn cảnh tượng này, trong lúc nhất thời các tướng quay mặt nhìn nhau.
Tại sao trước cửa thành lại xuất hiện “thứ” Đông Xưởng và Cửu Thiên Tuế này?
Giờ phút này còn thiếu mỗi người ở bên cạnh thét to: người đã tới, dập đầu, thỉnh an!
Theo lý thuyết,trên dưới triều dã này, ngoại trừ Vạn Tuế gia, chính là Thương Kiều địa vị cao nhất, cả nước cũng chỉ có vị gia này có thể được phong Thiên Tuế gia, bọn họ nhất định phải hành lễ tham kiến.
Ơ… Đang đánh nhau, đột nhiên dập đầu là xảy ra chuyện gì vậy…
“Được rồi, ở bên ngoài hoàn quân mệnh có điều không chịu, bản tọa chỉ phụng chỉ đến tiếp quản và tra phong tặc quân sơn trại tạo phản này, chư vị là thần có công, không cần quan tâm những lễ vật hư ảo kia.”
Nhưng vị Thiên tuế gia Thương Kiều này đứng dậy, tùy ý xua tay, hóa giải xấu hổ.
Một đám tướng sĩ cũng thở phào nhẹ nhõm, những thứ mà đại quân đánh trận này nói chính là sĩ khí và sát khí.
Khẩu khí này nhẹ nhàng, mọi người lại thấy địch phỉ đã hoàn toàn thất bại, buông lỏng, các binh tướng lần lượt buông đao kiếm xuống.
Đây chính là hiệu quả mà Thương Kiều muốn, hắn cũng không muốn để cho đại quân đằng đằng sát khí tiến vào, đấu đá lung tung phá hủy đồ vật trong thành này, đồ tốt trong thành này cũng không ít, tiểu nương nương sẽ dùng được.
Hắn hài lòng gật đầu: “Thành đã phá, phần còn lại giao cho Đông Xưởng xử lý là được, chư vị công thần và các tướng sĩ có thể vào thành nghỉ ngơi, sẽ nhanh chóng phong thưởng.”
Lập tức có Đề kỵ Hắc y tiến lên phân công nhau dẫn dắt đại quân theo trật tự vào thành.
Bọn họ trèo đèo lội suối mà đến, hiện tại không cần chém giết với kẻ địch, vào thành ăn cơm ngủ nghỉ, không cần thanh lý trật tự trong thành, còn có ban thưởng, ai không muốn?
Nhưng chủ tướng chưa từng lên tiếng, bọn họ đương nhiên là không dám.
Mấy vị tướng quân, Hiệu úy theo bản năng nhìn ngay về phía Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Thương Kiều nhìn về phía Thượng Quan Hoành Nghiệp, mỉm cười vẫy tay: “Điện hạ, đến.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp: “…”
Trong nháy mắt đó, hắn ta cảm thấy giống như một con chó hoặc là… đứa bé.
Nhưng hết lần này tới lần khác hắn ta không thể không đi qua!
Hắn ta cắn răng, xoay người xuống ngựa, mặt âm trầm lạnh lùng nói với chư tướng bên cạnh: “Cút cút, nên làm gì thì làm đi!”
Những thứ vô dụng này, thái giám chết tiệt nói mấy câu đã dỡ hết sĩ khí và sát khí của bọn họ xuống, làm ra điệu bộ chó xù này làm gì!
Được lệnh của chủ tướng, một đám tướng quân Hiệu úy cũng không quan tâm việc bị mắng, chỉ cười một tiếng, giả vờ không thấy sắc mặt rất tệ của Tần vương, quay đầu lần lượt đi theo Đề kỵ Hắc y.
Thượng Quan Hoành Nghiệp lạnh lùng, cầm trường thương đi tới trước mặt Thương Kiều, ôm quyền qua loa: “Thiên Tuế gia!”
Từ khi xác định vị này không có khả năng trợ lực cho mình, thậm chí có thể gây trở ngại mình, hắn ta lười cung kính như trước kia.
Dù sao cũng vô dụng!
Thương Kiều không cho là ngỗ nghịch, mắt phượng nhướng lên, lạnh nhạt cười: “Tần vương vất vả rồi, uống trà, nghỉ ngơi?”
Thượng Quan Hoành Nghiệp mím môi nhưng dâm uy của đối phương tàn sát bừa bãi đã lâu, lại là nhân vật được phụ hoàng nâng niu, cuối cùng thì hắn ta vẫn không dám trở mặt.
Hắn ta đành miễn cưỡng gật đầu, nhận lấy trà Đề kỵ Hắc Y bên cạnh đưa: “Đa tạ Thiên Tuế gia, không biết ngài đến đây lúc nào.”