Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Minh Lan Nhược - FULL

“Ta giữ ngươi lại là muốn ngươi bảo vệ Bích Quân cẩn thận, để lại cho con bé phần tài sản của ngươi ở thành Hắc Liêu, nếu không ta đã giết chết ngươi từ lâu rồi! Ngươi là cái thá gì chứ!”
Ông ta càng nói càng tức giận, giơ chân đạp Đường tri phủ.
Đường tri phủ bị đạp ngã xuống đất, chật vật ôm ngực, phun ra một ngụm máu: “Ư…”
Nhưng lão ta vẫn nhìn Nguyệt phu nhân: “Tại sao?”
Lão ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chết cũng không nhắm mắt!
Thấy Đường tri phủ vẫn nhìn Nguyệt phu nhân với biểu cảm không cam lòng, Cố đại đương gia cười lạnh, đột nhiên đưa tay kéo mạnh.
Ông ta kéo Nguyệt phu nhân vào lòng, ôm nàng thật chặt: “Sao vậy? Ghen sao? Đố kỵ sao? Ta biết ngươi thích Nguyệt Nương hai mươi mấy năm rồi, còn để một Mẫu Đơn phu nhân giả ở bên người, ngươi cho rằng ta không biết ngươi nghĩ gì sao?”
Mặt Đường tri phủ tái nhợt, cười khan: “Ha ha… tâm phục khẩu phục… thì ra ngươi biết hết!”
Cố đại đương gia lạnh lùng nói: “Đúng vậy, ta biết hết, Nguyệt Nương sinh con cho ta, một lòng một dạ với ta, ta biết hết… ưm!”
Những lời nói cuối cùng đột nhiên biến thành tiếng rên rỉ đau đớn.
Nhưng ông ta phản ứng rất nhanh, vội vàng nắm lấy cổ tay Nguyệt phu nhân, cúi đầu nhìn ngực mình với biểu cảm khó tin.
Có một thanh đoản kiếm nhỏ nhắn, sáng loáng đang cắm ở đó.
Góc độ thanh đoản kiếm đâm vào rất tinh tế, nó đâm từ dưới lên xuyên qua khe hở giữa các mảnh giáp, đâm sâu vào ngực ông ta.
Và thanh đoản kiếm ấy đang nằm trong tay nữ nhân trong lòng ông ta.
Ánh mắt Cố đại đương gia lóe lên ý định giết người, phẫn nộ, căm hận và đau đớn đan xen, ông ta giận dữ giáng một chưởng về phía Nguyệt phu nhân.
Nhưng Nguyệt phu nhân đã có chuẩn bị, bà ta không thể trốn thoát nên dùng bả vai trái đỡ một chưởng này.
“Rầm!” Bà ta vẫn bị đánh bay ra ngoài, nhân cơ hội rút thanh đoản kiếm bằng đồng thau ra khỏi ngực Cố đại đương gia.
Bà ta xoay người nắm chặt đoản kiếm tiếp đất, mặt tái nhợt ôm lấy bả vai trái đã bị gãy, đau đớn dữ dội.
Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt phu nhân không xuất hiện biểu cảm đau đớn, bà ta chỉ nhìn lưỡi kiếm trong tay lạnh lùng nói: “Chậc, ngần ấy năm rồi nên thụt lùi, lệch mất một phân.”
Không thể đâm vào ngực Cố đại đương gia giống như đâm vào ngực Đường tri phủ, đâm thẳng vào chỗ hiểm, cắt đứt động mạch chủ của ông ta.
Chỉ làm ông ta bị thương nặng.
Cố đại đương gia ôm ngực lùi về sau mấy bước, đến lúc này ông ta đột nhiên nếm trải cảm giác của Đường tri phủ lúc trước.
Nỗi đau, sự phẫn nộ, không thể tin và cũng không muốn tin khi bị người mình yêu thương phản bội… và cả sự nghi hoặc!
“Tại sao! Nguyệt Nương! Tại sao lại giết ta!” Cố đại đương gia trừng mắt nhìn nữ nhân mà ông ta đã yêu thương hai mươi năm qua!
Còn Cố Nhị ở bên cạnh thì ngây người, không thể hiểu được tình huống trước mắt, chìm trong hoang mang và khiếp sợ.
Tại sao rõ ràng lúc nãy còn ôm nhau tình cảm mà bây giờ phụ mẫu lại chĩa đao kiếm vào nhau?
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Ngược lại, đôi mắt vốn dĩ ảm đạm của Đường tri phủ đột nhiên sáng lên nhưng cũng không giấu nổi bàng hoàng: “Nguyệt Nương…”
Nguyệt phu nhân không để ý đến ba người đàn ông đang nhìn mình hoang mang, đau khổ, phẫn nộ.
Bà ta nhìn xung quanh, xác nhận tất cả thị vệ đã bị Cố đại đương gia đuổi ra xa ngoài sân, dù có nghe thấy tiếng động thì cũng không kịp chạy tới.
Sau đó Nguyệt phu nhân mới đi cài then cửa từ bên trong, rồi bà ta đi đến bức tranh mỹ nhân múa kiếm, đưa tay ấn vào cơ quan trên tranh.
Sau đó Cố đại đương gia và những người khác trong phòng, cả Minh Lan Nhược và Kiều Viêm đang trốn trong mật đạo cũng nghe thấy tiếng nước chảy kỳ lạ.
Một mùi vị kỳ quái đang dần dần toả ra trong không khí.
“Nàng muốn làm gì, nàng đang làm gì vậy, Nguyệt Nương?” Tuy động mạch chủ của Cố đại đương gia không bị cắt đứt nhưng tim đã bị thương, đau nhói từng cơn.
Ông ta loạng choạng vịn vào bàn, trừng mắt hung dữ nhìn Nguyệt phu nhân.
Cố Nhị cũng ngửi thấy mùi đó, theo bản năng hắn ta cảm thấy đây là mùi nguy hiểm!
“Mẫu thân! Người đang thả thứ gì vậy? Người đang làm gì thế?”
Hắn ta hoảng hốt định đứng dậy khỏi xe lăn nhưng vết thương sau lưng khiến hắn ta đau đớn, loạng choạng ngồi xuống.
Lúc này Nguyệt phu nhân mới kéo một chiếc ghế ngồi xuống đối diện bức tranh mỹ nhân múa kiếm một cách uể oải, mệt mỏi nhưng thần thái phóng khoáng, bất cần đời.
Không còn là phu nhân cao quý, đoan trang nữa.
Ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp vẫn lạnh lùng như cũ, bà ta không trả lời câu hỏi của bọn họ mà hỏi ngược lại:
“Có phải tất cả các ngươi cũng cảm thấy kỳ lạ tại sao trong phòng ta lại chỉ dùng toàn bộ đồ gỗ liễu rẻ tiền không?”
Minh Lan Nhược trốn trong mật đạo, đột nhiên cảm thấy hồi hộp, nàng mơ hồ nhớ tới phụ thân từng nói về một phong tục của Xích Huyết!
Chẳng lẽ…
“Năm đó ở Bắc cương, gỗ liễu rất phổ biến ở trong thôn, binh sĩ Xích Huyết không được dùng quan tài bằng gỗ bách, gỗ thông, toàn dùng gỗ liễu, các ngươi quên những cỗ quan tài bằng gỗ liễu đó rồi sao?”
Nguyệt phu nhân nắm chặt đoản kiếm mỉm cười, nụ cười lạnh lùng mà rực rỡ.
Trong mật đạo Minh Lan Nhược thở dài, ánh mắt phức tạp.
Tòa nhà mà Nguyệt phu nhân đang ở là cỗ quan tài khổng lồ mà bà đã tự tay chế tạo bằng gỗ liễu trong suốt hai mươi năm qua!
Nguyệt phu nhân là thủ lĩnh bí ẩn trong số người đưa tin của Xích Huyết ở Đông Bắc.
Minh Lan Nhược từng nghi ngờ tất cả mọi người trong sơn trại nhưng chưa bao giờ nghĩ thủ lĩnh lại là Nguyệt phu nhân!
Bởi vì…
Bà ta có con, Cố Nhị, Cố Bích Quân là con ruột của Nguyệt phu nhân!
Một người phụ nữ có thể giết phu quân nhưng khi đã có con thì dù thế nào cũng sẽ vì con cái mà thỏa hiệp.
Làm sao Nguyệt phu nhân có thể giúp đỡ người ngoài hãm hại con cái của mình được?
Lời Nguyệt phu nhân nói khiến sắc mặt Cố đại đương gia và Đường tri phủ đều thay đổi.
Trong lòng bọn họ xuất hiện dự cảm không ổn.
Quan tài gỗ liễu…
Nguyệt Nương còn khóa cửa lại!
Bà ta muốn bọn họ cùng chết!
Nguyệt phu nhân thản nhiên nói: “Xem ra, các ngươi đều đã quên, cũng đúng thôi, các ngươi đã sớm không còn là người của Xích Huyết quân nữa, nhưng…”
Bà ta dừng lại một chút, cong môi nhìn bọn họ: “Ta vẫn là một phần tử của Xích Huyết.”
Câu nói này dường như kích thích Cố đại đương gia, ông ta gào thét như sấm:
“Người Tiêu gia đã sớm chết rồi, ngay cả xương cốt cũng đã nát trong đất rồi, trên đời này làm gì còn Xích Huyết gì đó, đã sớm sụp đổ rồi, không còn tồn tại! Không còn tồn tại!”

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!