Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Minh Lan Nhược - FULL

Nàng đã bước vài bước đến trước song sắt, nhìn thấy sợi dây xích huyền thiết rất dài, từ xà đá thả xuống, khóa chặt cổ tay của bóng nam nhân gầy gò.
Nhưng Minh Quốc Công vẫn có thể ngồi tựa vào mép giường đá, nhắm mắt dưỡng thần.
Từ góc độ của Minh Lan Nhược, nàng không thể nhìn rõ mặt của phụ thân, nhưng có thể thấy thân hình của người đã gầy đi rất nhiều.
Một bộ áo trắng trên người người trông cũng có phần rộng rãi.
Nàng cố gắng nén nỗi đau trong lòng và sự lo lắng, quay lại nhìn Cố Văn Uyên, lạnh nhạt nói: “Nhị thiếu, cách cửa không tiện dùng hình tra khảo, ngài có thể mở cửa được không?”
Cố Văn Uyên nhìn Minh Lan Nhược, nhếch mép cười: “Không ngờ Tiểu Kiều lại là người tàn nhẫn như vậy.”
Hắn bước đến bên cạnh phòng đá, vừa mở cơ quan, vừa cười nói: “Vì Tiểu Kiều mà mở cửa thì được, nhưng đừng dùng hình, Minh Quốc Công là bảo vật của đại tỷ ta, ngươi làm tổn hại rồi, e rằng ta cũng không bảo vệ được ngươi.”
Bảo vật?
Đường Bích Quân, nữ nhân điên rồ đó lại dám coi vị thủ lĩnh đứng đầu quan văn, gia chủ nhà Minh, như một món đồ sưu tầm!
Minh Lan Nhược hạ thấp mí mắt, ánh mắt thoáng qua sự lạnh lùng rồi nàng bước vào trong phòng đá.
Phải thừa nhận rằng, phòng đá này so với những cái lồng giam khác, gần như có thể được coi là xa hoa.
Màn lụa nhẹ nhàng, án gỗ hoàng hoa lê, đệm trúc Thục Cẩm, đèn cung đình, lư hương… Trên tường thậm chí còn treo một bức tranh “Thiên lý giang sơn”.
Minh Lan Nhược trong lòng đầy nghi hoặc, nhà tù này quả thật quá xa hoa.
Nhưng rất nhanh, nàng đã ngửi thấy mùi máu tanh nhàn nhạt, thậm chí còn có thể thấy các loại dụng cụ tra tấn treo bên cạnh bức tranh!
Tim Minh Lan Nhược thắt lại, dù là nhà tù xa hoa đến đâu, vẫn chỉ là nhà tù!
Nàng từng bước tiến về phía bóng dáng nam nhân gầy gò đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cố nuốt xuống sự kích động và tiếng gọi ‘phụ thân’ trong cổ họng.
Nam nhân trên giường dù gầy gò, nhưng vẫn mặc bộ áo dài trắng sạch sẽ, khuôn mặt trắng trẻo không râu, lông mày bay vào tóc mai, gương mặt tuấn tú như gió mát trăng thanh, đúng là một mỹ nam.
Năm tháng chỉ khiến đường nét của ông thêm phần khí chất nho nhã.
Dù hiện tại đang bị giam cầm, sắc mặt ông tái nhợt yếu ớt, mái tóc dài buông xõa, nhưng vẫn không mất đi sự kiêu ngạo, lưng thẳng tắp ngồi đó.
Nàng chỉ khẽ gọi một tiếng: “Minh Quốc Công!”
Minh Lan Nhược dùng giọng nam đã được thay đổi, nghe như tiếng của một thiếu niên.
Khi cửa mở Minh Nguyên Lãng đã biết có người vào, những ngày bị giam cầm, ông ấy đã quen với việc có người ra vào căn phòng giam cầm mình.
Ông ấy vẫn lạnh lùng nhắm mắt, chẳng thèm đáp lời.
Minh Lan Nhược cũng không vội, nàng chỉ cười lạnh: “Minh Quốc Công, ngài cũng đã bị giam một thời gian rồi nếu muốn không phải chịu khổ nữa thì ta hỏi gì, ngài ngoan ngoãn trả lời nấy.”
Người trên giường đá vẫn lạnh lùng nhắm mắt, như thể một vị tăng nhân già đã đã nhập định.
“Ta không có thời gian lãng phí ở đây với ngài đâu, ngài nghĩ mình còn là Minh Quốc Công cao quý hay sao!” Minh Lan Nhược hừ lạnh một tiếng, xoay người đi lấy cây roi trên tường.
Cố Văn Uyên ngạc nhiên một lát, vội vàng bước tới ngăn cản: “Tiểu Kiều, ta đã nói không thể dùng hình tra tấn mà.”
Minh Lan Nhược khẽ kéo tay áo Cố Văn Uyên, vờ như bất lực, thấp giọng đáp: “Nhị công tử, ngài cũng thấy rồi, đây không phải là người dễ nói chuyện, không dùng chút thủ đoạn sao được? Ngài yên tâm, chúng ta là người dưới trướng Đường Tri phủ, đã được học qua nhiều kỹ thuật tra khảo chuyên nghiệp.”
Cố Văn Uyên nhíu mày: “Không được, ta dẫn ngươi tới đây đã là mạo hiểm rồi, đại tỷ tuy bị thương, nhưng hai ngày trước nàng còn xuống đây thăm Minh Quốc Công, nếu thấy trên người ông ấy có vết thương không phải do tỷ ấy gây ra…”
Minh Lan Nhược bất ngờ lấy ra một gói kim bạc dài từ bên hông, mở ra cho hắn xem: “Vậy thì không dùng roi, dùng kim này. Thứ này mà châm vào huyệt đạo sẽ đau đớn chết người nhưng bên ngoài lại không nhìn thấy dấu vết gì.”
Cố Văn Uyên thấy vậy, nhướn mày: “Hóa ra ngươi đã chuẩn bị kỹ càng như vậy, không ngờ ngươi lại là một chuyên gia tra khảo, khó trách Đường Tri phủ lại cử ngươi đến thẩm vấn.”
Minh Lan Nhược nhướng nhẹ khóe mắt, đầu ngón tay khẽ gõ vào mu bàn tay hắn: “Nhị công tử hãy canh chừng ở ngoài được không? Thuộc hạ hoàn thành nhiệm vụ, sau này nhất định sẽ hậu tạ ngài.”
Sau này, chắc chắn nàng sẽ “hậu tạ” hắn bằng những chiếc kim bạc này!
Giọng “thiếu niên” trong trẻo, vẻ đẹp mạnh mẽ của đôi mày mang hơi thở mạnh mẽ của mùa hạ, vừa rồi gõ vào mu bàn tay hắn còn mang theo chút ý vị mập mờ.
Cố Văn Uyên trong lòng ngứa ngáy, dục vọng lấn át lý trí, hắn cưng chiều mà bất đắc dĩ dùng quạt nâng cằm nàng lên: “Được rồi, ai bảo ngươi là Tiểu Kiều mà bổn công tử thích nhất, nhưng phải làm nhanh.”
Nói xong, hắn không chỉ dẫn hai tên thị vệ ra ngoài, mà còn tự mình đi lên đường chính canh chừng cho Minh Lan Nhược.
Hắn thậm chí còn chu đáo dặn dò hai tên thị vệ canh giữ cẩn thận các lối ra vào gần đó, nếu người của Đường Bích Quân xuất hiện thì phải báo trước cho hắn.
Trong phòng đá cuối cùng chỉ còn lại hai phụ thân con Minh Lan Nhược và Minh Nguyên Lãng.
Nàng cuối cùng không nhịn được, bước vài bước tiến lên, nửa quỳ nửa ngồi trước mặt Minh Nguyên Lãng, nắm lấy tay áo phụ thân mình, giọng run run thì thầm: ” Phụ thân, phụ thân… là con, phụ thân nhìn con đi!”
Giọng nói nức nở quen thuộc của nữ nhi khiến Minh Nguyên Lãng như bừng tỉnh.
Ông đang mơ sao?
Sao lại có thể nghe thấy giọng nói của Nhược Nhược?
Ông giật mình cúi đầu, mở đôi mắt dài sâu thẳm ra lièn nhìn thấy “thiếu niên” đang quỳ trên đất.
Nữ nhi yêu dấu mà ông đã ôm trên gối lớn lên từ nhỏ, làm sao ông ấy có thể nhận không ra.
Minh Nguyên Lãng run rẩy đưa tay chạm lên trán nàng, như cách ông thường vuốt đầu nữ nhi lúc nhỏ: “Nhược Nhược… thật sự là… con sao?”
Nghe tiếng nói khàn khàn của phụ thân, thấp thoáng thấy vết roi trên xương quai xanh của ông, Minh Lan Nhược đỏ hoe mắt, nước mắt như mưa: “Phụ thân… phụ thân…là con! Nữ nhi đến muộn rồi, là con bất hiếu!”
Nàng quay lưng lại với cửa nhà giam, không dám có hành động quá lớn, chỉ nắm chặt tay Minh Nguyên Lãng, đầy nỗi nhớ nhung.
Minh Nguyên Lãng vừa động đậy cơ thể đã không kìm được mà ho khan: “Con… khụ khụ… sao lại ở đây? Quá nguy hiểm, sơn trại của Cố gia này vốn là một phần của quân đoàn Xích Huyết của ngoại con công con là Tiêu Soái…”

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!