Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Minh Lan Nhược - FULL

Nữ nhân thối này thật sự đối đầu với hắn ta, khi gặp mặt có thể nói chuyện ôn hòa là biểu hiện giả dối, bình tĩnh sẽ không vượt qua một khắc đồng hồ!
Nhưng Tần Vương điện hạ đâu biết bộ dạng xấu hổ phẫn nộ của hắn ta, giống liệt phụ xấu hổ muốn chết sau khi bị người ta lấy đi trong sạch.
Lăng Ba nhìn chủ tử nhà mình, trong lòng thấy khác thường vi diệu.
Hắn ta im lặng một lúc, vẫn trầm giọng nói: “Vương gia, hãy tin ta và Minh phi nương nương sẽ không tiết lộ bí mật.”
Nhìn ánh mắt đồng tình của hai người ở đây, Thượng Quan Hoành Nghiệp không dám tin: “Cái gì, các ngươi không tin ta trong sạch…”
Sau khi nói xong câu đó, hắn ta mới phát hiện lời này của mình càng nói càng giống nữ nhân thất trinh!
“Cút! Cút cút cút cút… Các ngươi cút ra ngoài cho ta!” Khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Hoành Nghiệp xanh trắng bất định, suýt chút nữa tức giận đến mức miệng vết thương sắp nứt ra.
Hắn ta tái mặt che ngực phập phồng bất định của mình, chật vật ngã nghiêng trên giường, mái tóc dài rơi xuống, càng lộ ra vẻ… xấu hổ phẫn nộ bất lực đáng thương.
Minh Lan Nhược vội cùng Lăng Ba tiến lên nâng hắn ta dậy: “Chúng ta tin, chúng ta tin, trước tiên ta xem vết thương cho điện hạ, lát nữa còn có chuyện quan trọng phải thương lượng với điện hạ!”
Nàng cũng không thể kích thích vị huynh đài này nữa, nàng sợ hắn ta nghĩ không thông, đi nhảy sông.
Hắn ta nói không có thì không có, lúc hạ châm dùng thuốc cho hắn ta cẩn thận một chút, hao tâm một chút là được rồi.
Khi bàn tay mềm mại của Minh Lan Nhược vịn lên eo và lưng rắn chắc của hắn ta, da thịt nhẵn nhụi hơi lạnh dán vào cơ bắp nóng bỏng của hắn ta, loại cảm giác này làm cho hắn ta không tự chủ được mà run lên, cơ bắp cả người căng thẳng.
Nhưng trên người lại giống như không có sức lực gì.
Hắn ta cố nén cảm giác quỷ dị, nhắm đôi mắt lạnh lùng nói: “Nàng còn muốn nói gì!”
Minh Lan Nhược thấy mình nói sang chuyện khác vẫn rất có tác dụng, bèn nói: “Ta dùng thuốc châm cứu cho ngài trước!”
Thượng Quan Hoành Nghiệp im lặng không nói, không chịu nhìn nàng.
Lăng Ba nhìn ngay về phía Minh Lan Nhược: “Phiền toái rồi, Minh phi nương nương.”
Minh Lan Nhược gật đầu, lấy dao nhỏ và dược vật ra, bắt đầu chuyên tâm châm cứu cho hắn ta.
Mặc dù bộ tiểu châm và dược vật này của Minh Lan Nhược có hiệu quả nhanh nhưng tai hại là lúc hạ châm, cảm giác đau đớn của người bệnh rõ ràng một cách bất thường.
Lúc Thượng Quan Hoành Nghiệp ở núi Thang Tuyền cũng đã lĩnh giáo qua nhưng giờ khắc này lại đau rõ như vậy.
Sự chú ý của hắn ta đặt hết ở trên người Minh Lan Nhược, lúc nàng hạ châm, có một bàn tay nhỏ bé đè ngực của hắn ta lại, bả vai của hắn ta, sau lưng của hắn ta, thắt lưng bụng của hắn ta…
Còn có thể cầm khăn tay lau mồ hôi và vết máu chảy ra trên người hắn ta.
Mềm mại lại tinh tế như vậy, lại giống như châm ngòi thổi gió trên người hắn ta.
Làm cho hắn ta nôn nóng phiền muộn nhưng nàng dựa sát như vậy, những dược thảo thơm ngát, trong trẻo nhưng lạnh lùng trên người lại làm cho tâm thần hắn ta an tâm hơn rất nhiều.
Sự tồn tại của nàng chính là một thực thể mâu thuẫn, khiến cho hắn ta trải nghiệm thứ gì đó gọi là hai tầng băng hỏa.
Rõ ràng quá trình trị liệu thống khổ nhưng lại làm cho hắn ta muốn kéo dài như vậy…
Thượng Quan Hoành Nghiệp chỉ cảm thấy, đại khái là hắn ta bị nổ tung khí lưu vọt tới đầu óc, mới có thể quỷ dị như vậy.
Minh Lan Nhược đâu biết nội tâm hắn ta đang trình diễn một vở kịch lớn, thấy hắn ta đổ đầy mồ hôi, cả người cứng ngắc, chỉ tưởng là đau.
Nàng chỉ vỗ vỗ bờ vai rắn chắc của hắn ta: “Thả lỏng, điện hạ, thân thể cứng ngắc không tốt cho châm cứu.”
Nửa canh giờ sau, cuối cùng cũng kết thúc trị liệu, Thượng Quan Hoành Nghiệp chỉ cảm thấy mình như sắp hư thoát, phủ thêm quần áo tựa vào gối đầu một cách mệt mỏi.
“Cuối cùng thì nàng muốn thương lượng với ta điều gì?”
Minh Lan Nhược nhìn khuôn mặt tái nhợt của hắn ta lúc này hơi ửng đỏ, vừa thu dọn hòm thuốc vừa nói:
“Lần này điện hạ gặp đại nạn, nói trắng ra là bởi vì Đường tri phủ, bọn họ sớm muộn sẽ xuống tay với ta và ngài. Lần này là dục vọng cá nhân của Đường Bích Quân, muốn chiếm lấy điện hạ mới ra tay trước.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp căm tức cắn răng: “Nữ nhân chết tiệt, không nhắc tới chuyện này thì sẽ không có chuyện gì để nói ư?”
Cái gì gọi là muốn chiếm lấy hắn ta? Hắn ta không phải nữ nhân!
Minh Lan Nhược để cho hắn ta mắng, thái độ còn rất tốt, nói: “Vâng vâng vâng, tóm lại, lần này sau khi ta rơi vào địa cung, phát hiện một bí mật lớn!”
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhướng mày kiếm: “Bí mật gì?”
“Đám tội phạm trong núi Trường Bạch có nhân số đông đảo, bọn họ cấu kết với Đường tri phủ!”
“Đường tri phủ lén lút đàn áp nhân dân, bóc lột bách tính, sưu cao thuế nặng, lấy bách tính làm người tế tự Ngũ tiên, đủ loại chuyện ác, tất cả là do những tên tội phạm kia làm!” Minh Lan Nhược nói.
Ánh mắt Thượng Quan Hoành Nghiệp lạnh như băng: “Lúc trước bản vương cũng nghe đến những tên tội phạm trong núi Trường Bạch, lại giúp quan phủ bắt nạn dân coi như vào rừng làm cướp, cũng đã biết.”
Nhưng lúc ấy cũng không biết bọn họ lại làm ra chuyện phát rồ như thế.
Minh Lan Nhược trầm giọng nói: “Lần này điện hạ bị thương, không thể dễ dàng buông tha cho bọn họ!”
“Nàng cảm thấy bản vương nên làm như thế nào?” Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn về phía Minh Lan Nhược, thản nhiên hỏi.
Minh Lan Nhược nhướng mày, trầm giọng nói: “Ta cho rằng ngài nên thỉnh binh với triều đình, tiêu diệt phỉ!”
Xích Huyết quân Trung nam bộ không thể dùng để đối phó Xích Huyết Đông Bắc Cương, vậy thì dùng nhân mã của triều đình.
Mượn đao giết người! Loại bỏ những kẻ phản bội!

Cảnh Minh vừa cùng đại phu trở về phòng Minh Lan Nhược cầm dược vật, thấy một bóng người cao gầy tiến vào.
Người hầu hạ bên cạnh cởi áo choàng xuống, kính cẩn lui sang một bên.
Cảnh Minh chần chờ một chút, thấy trên mặt đối phương đeo mặt nạ Tu La, trong tay cầm một hộp thức ăn tinh xảo, thông minh nói: “Kiều Viêm, ngươi đã trở lại?”
Nàng ấy nhạy bén ngửi thấy trên người đối phương có mùi máu tươi rất nhẹ nhưng hẳn không phải của hắn, mà là máu của người khác.
Kiều Viêm nhìn nàng ấy mỉm cười: “Tiểu nương nương đâu? Ta mang điểm tâm gạo nếp mà ngài ấy thích về.”
Cảnh Minh hơi do dự: “Đại tiểu thư đi khám bệnh, lát nữa sẽ về, ngươi chờ một chút.”
Dù sao lần này cũng có huynh đệ bị thương, nàng không nói đi khám bệnh cho ai, chắc là Đốc chủ không biết.
Kiều Viêm nhìn nàng ấy, bỗng nhiên khóe môi càng thêm tươi cười: “Tiểu nương nương đi khám bệnh cho Tần Vương điện hạ phải không?”

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!