“Đang!” Một tiếng kim loại va chạm cùng với tiếng kêu đau đớn của nữ nhân vang lên cùng lúc.
Mũi tên của Thượng Quan Hoành Nghiệp bị bắn lệch đi, không cắm vào đầu Đường nhị tiểu thư nhưng lại hung hăng bắn xuyên qua lỗ tai nàng ta!
“Tần Vương điện hạ, tên rơi giữ người!” Tiếng vó ngựa cùng với rất nhiều kỵ bị xông tới, dẫn đầu là một trung niên mập cưỡi trên lưng ngựa, mặc một thân quan phục tri phủ màu xanh lam.
Số lượng lớn kỵ binh lập tức bao vây đám người Minh Lan Nhược và Thượng Quan Hoành Nghiệp dưới sự dẫn dắt của ông ta.
“Đường tri phủ?” Thượng Quan Hoành Nghiệp lại không hoảng loạn, chỉ nhướng mày hàm chứa ý cười nhìn về phía đối phương.
“Vâng, Tần Vương điện hạ thứ tội, hạ quan không biết điện hạ đã vào thành.” Trung niên mập kia đổ mồ hôi đầy đầu xuống ngựa đến hành lễ.
Minh Lan Nhược nhìn ông ta tuy mập nhưng động tác xuống ngựa vô cùng linh hoạt, biết ngay ông ta cũng là một người có luyện tập.
Đôi mắt sáng của nàng hơi lóe lên, thú vị đấy, từ người làm quan đến người nhà trong thành Hắc Liêu này ai cũng biết võ công sao?
“Tất cả là do tiểu nữ lỗ mãng, người không biết không có tội, điện hạ tha cho bọn chúng một lần đi.” Đường tri phủ mang một tư thái khiêm tốn bất đắc dĩ hành lễ, một hình tượng quan viên bình thường, hoàn toàn không nhìn ra là một tên thổ hoàng đế.
Chỉ có điều kỵ binh đằng đằng sát khí tay cầm trường mâu đao kiếm sau lưng ông ta lại làm hiện lên sự hung hãn hoàn toàn khác biệt, nhìn chằm chằm vào Minh Lan Nhược và Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Minh Lan Nhược và Thượng Quan Hoành Nghiệp liếc mắt nhìn nhau một cái.
Nàng khẽ gật đầu, Thượng Quan Hoành Nghiệp hừ lạnh: “Được thôi, nếu như Đường tri phủ đã nói như vậy rồi thì bản vương sẽ không tính toán tội nữ nhi của ngươi dĩ hạ phạm thượng nữa.”
“Điện hạ người lớn rộng lượng không tính toán, chi bằng đến phủ đệ của tại hạ một chút?” Đường tri phủ lập tức vừa cho người mang Đường nhị tiểu thư đi vừa cười híp híp mắt nói.
Đường nhị tiểu thư che lỗ tai toàn là máu tươi lại, trong ánh mắt bên ngoài mạng che mặt tràn đầy nỗi oán hận độc ác và sát ý như rắn độc.
Minh Lan Nhược không hề sợ hãi lạnh lùng liếc nàng ta một cái, thản nhiên lên tiếng: “Không cần đâu, mấy ngày nay bọn ta sẽ ở khách điếm, tiện để nấu cháo.”
Đường tri phủ nhìn Minh Lan Nhược, đôi mắt dài nhỏ sáng lên, cười nói: “Vị này là Minh phi nương nương nhỉ, đúng thật là đại mỹ nhân danh bất hư truyền.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp đột nhiên xoay người xuống ngựa, đứng trước mặt Minh Lan Nhược, ngăn cản ánh mắt hăng hái dạt dào của Đường tri phủ.
Hắn ta cà lơ phất phơ lại không kiên nhẫn nói: “Được rồi, ngươi không có chuyện gì thì về đi, có chuyện gì thì bản vương sẽ gọi ngươi!”
Đường tri phủ nghẹn lại, vị Tần Vương này và Khâm sai trước đây không giống nhau, nói chuyện thẳng thắn đến mức thô lỗ, hoàn toàn không có sự nhã nhặn của những tên lướt qua sân khấu như trong chốn quan trường.
Khiến ông ta không tiếp được lời, chỉ đành nói: “Vâng.”
Trong kẽ mắt bị thịt mỡ đè ép đến mức dài mảnh ra của ông ta lóe lên vẻ tàn nhẫn thâm trầm.
…
Trên tửu lâu cách đó không xa, Tiểu Tề Tử thấp giọng nói: “Nghĩa phụ, Đường tri phủ kia hình như đi rồi.”
Thương Kiều thu kính ngắm trong tay lại, ánh mắt âm trầm lạnh lẽo.
Bắt đầu từ khi nào, tiểu nương nương của hắn và Tần Vương điện hạ lại phối hợp ăn ý đến như vậy, thật đúng là rất tâm linh tương thông.
Khiến hắn rất “kinh hỉ”.
Hắn nheo đôi mắt phượng hẹp dài thâm thúy lại: “Đi điều tra lai lịch căn nguyên của vị Đường nhị tiểu thư kia, cả Đường thập lục thiếu gia kia nữa, nghĩa phụ của bọn họ là ai, theo dõi hành tung của bọn họ.”
Cả nhà Đường tri phủ này, rất quỷ dị.
Tiểu Tề Tử biết Đốc chủ đã ngửi thấy hai người kia có vấn đề nên vội ôm quyền đáp: “Vâng.”
Thương Kiều đứng dậy, lạnh lùng mỉm cười: “Đi đi, bản tọa cũng nên đến khách điếm hầu hạ tiểu nương nương rồi, nếu không mấy ngày không gặp, nàng sắp quên mất thân phận của mình rồi.”
Tiểu Tề Tử rụt đầu, lời nói này của Thiên Tuế Gia giống ma ma âm hiểm dạy quy củ trong cung thật đấy.
Đương nhiên lời này hắn ta không dám nói.
“Hắt xì!” Minh Lan Nhược vừa về đến phòng đã không kìm được hắt xì mấy cái, chóp mũi cay cay.
Không hiểu sao, cứ luôn cảm thấy có chút dựng tóc gáy ở sau lưng, giống như có người định âm thầm giở trò với nàng, có chút dự cảm không lành.
“Tiểu phu nhân…” Tiểu Vệ dẫn theo A Viên và A Bảo cùng đi tới.
Bọn họ trốn ở trong phòng không dám ló mặt ra, chỉ biết bên ngoài đã xảy ra một trận đánh nhau ác liệt.
“Ta không sao.” Minh Lan Nhược cầm khăn lau nhẹ lên chóp mũi, dịu dàng xoa đầu bọn trẻ.
Ánh mắt Tiểu Vệ đầy phức tạp, lo âu nhìn Minh Lan Nhược: “Tiểu phu nhân, người là ai…”
Thằng bé mới mười tuổi, hài tử nhà nghèo sớm biết lo liệu việc nhà, thằng bé có thể nhìn ra được thân phận của tiểu phu nhân và nam tử tuấn mỹ khí thế phi phàm kia không tầm thường.
Nếu không, tiểu phu nhân của bọn họ làm bị thương nhị nữ nhi của Đường Tri Phủ, Đường Tri Phủ không sẽ thể chỉ dẫn người đi mà không giết tiểu phu nhân của bọn họ.
Minh Lan Nhược nhìn thằng bé, thành thật cười một tiếng: “Ta là Minh Lan Nhược, đích nữ của phủ Minh Quốc Công ở kinh thành, hiện tại là Minh Phi của phủ Tần Vương.”
Tiểu Vệ sững người, mặc dù cậu bé không hiểu rõ lắm những danh xưng này có ý nghĩa như thế nào.
Nhưng chỉ nghe tới xưng hô “Tần Vương” này cũng đã biết là một vị Vương Gia, nhi tử của Hoàng Đế, cho nên thân phận của tiểu phu nhân chắc chắn rất cao, không thua kém gì Tri Phủ Hắc Liêu.
Thằng bé theo bản năng không thích có bất kỳ quan hệ nào với người của quan phủ. Trong mắt Tiểu Vệ hiện lên vẻ đề phòng và rối rắm, nhưng mà…
Nàng là tiên nữ tỷ tỷ đã cứu bọn họ, là tiểu phu nhân đã giúp bọn họ trừng phạt tiểu thiếu gia Đường gia.
Minh Lan Nhược nhìn thằng bé, ánh mắt lấp lánh, bất ngờ chậm rãi nói: “À, ta quên nói, ngoại tổ phụ của ta là hậu nhân của Lang Gia Tiêu thị, đã từng là đại nguyên soái nắm binh mã của bản triều, được gọi là Tiêu Soái, ngươi đã từng nghe tới chưa?”
Nghe được lời này, Tiểu Vệ cả người ngây dại, tiểu hài tử dù có thông minh cũng chỉ là tiểu hài tử, biểu hiện kinh ngạc và không thể tin nổi hiện rõ trên khuôn mặt.
Minh Lan Nhược nhìn thấy biểu cảm của thằng bé, trong lòng hiểu rõ hài tử này thật sự là một trong những di cô Xích Huyết quân.
“Sao vậy?” Minh Lan Nhược nhìn thằng bé.