Quan trọng nhất là, vì hắn là ‘thái giám’ không thể sinh con, mới nhận được sự tin tưởng tuyệt đối của Minh Đế.
Nhưng Thái tử và Tần Vương, làm sao có thể nhẫn nhịn để Thương Kiều chễm chệ trên đầu mình.
Nàng ngừng lại: “Còn những tiểu hoàng tử khác, ngài muốn nâng họ lên ngôi, dùng thiên tử lệnh chư hầu, Thái tử và Tần Vương làm sao có thể phục, nhất định sẽ vùng lên phản kháng, bây giờ ngài đã thật sự chuẩn bị kỹ chưa?”
Thương Kiều đột nhiên ôm nàng vào lòng, bóp cằm nàng, kiềm chế cảm xúc giận dữ lạnh lùng nhìn nàng: “Vậy nàng muốn ta nhìn nàng gả cho nam nhân khác sao?”
Hắn khó khăn lắm mới có thể để nàng gả cho “Điệu Vương”, giờ nàng lại phải “tái giá”, hắn làm sao chịu nổi!
Minh Lan Nhược nhẹ nhàng vuốt ve lông mày hắn: “Ta sẽ không để hắn đụng vào ta, ngài tin ta, tương lai còn dài, ta chờ được, đợi ngài hoàn toàn chắc chắn có thể nắm thiên hạ trong tay mình!”
Nàng có thể nhận ra, hắn không muốn cho nàng biết thân phận thật sự của mình, cũng vì sợ nàng lo lắng, hoặc có lẽ còn vì lý do khác.
Nhưng không sao, nàng sẵn sàng chờ hắn mở lòng.
Thương Kiều kiếp trước kiếp này đã quá đau khổ… nàng thương hắn, cũng không muốn ép hắn, huống hồ nàng cũng có bí mật và lo ngại của riêng mình, không thể nói ra lúc này.
Nàng nhẹ nhàng dùng ngón tay vẽ lên khóe môi hắn: “Đám hoàng thân quốc thích Thiên Minh triều hiện nay dưới sự thống trị của Minh Đế càng ngày càng suy đồi thối nát nhưng bách tính thì sao?”
Kiếp trước hay kiếp này, Minh Đế đều giết huynh soán vị, đoạt ngôi bất chính, giết biết bao nhiêu người dám nghị luận phản đối lão ta, lại ban cho hoàng thân và tướng lãnh ủng hộ lão ta đặc quyền và quyền lực tối cao, nhằm lôi kéo đám người đó.
Dung túng cho những kẻ đó coi dân như đồ chơi, mới sinh ra những kẻ ác lấy thịt người cho chó ăn như Đức Huệ huyện chúa.
Điều này cũng dẫn đến việc kiếp trước Thái tử và Tần Vương vừa ra tay, cả vương triều Thiên Minh đã lâm vào cảnh nguy khốn, khởi nghĩa nổi lên khắp nơi.
“Ngài nắm trong tay Đông Xưởng, so với ta càng nắm rõ tình hình vương triều Thiên Minh, ta chờ được, ngài cũng vậy.” Nàng kiên nhẫn và dịu dàng khuyên nhủ.
Thương Kiều không nói gì, chỉ nắm chặt bàn tay mềm mại của nàng, như muốn cả đời này mãi mãi giữ nàng trong lòng bàn tay.
Không biết qua bao lâu, hắn mới khàn giọng mở miệng: “Được.”
Minh Lan Nhược cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhón chân hôn nhẹ lên đôi lông mày lạnh lùng của hắn: “Như vậy mới ngoan.”
Thương Kiều im lặng một lúc, sau đó nheo mắt nguy hiểm: “Ngươi đang coi bản toạ là hài nhi để dỗ sao?”
Minh Lan Nhược nhìn hắn với vẻ mặt vô tội: “Nhưng Gia, mỗi khi ngài phát bệnh, ta cũng vỗ về ngài như thế mà.”
Thái dương tinh tế của Thương Kiều giật giật, trong đầu thoáng hiện một số hình ảnh không dám nhớ lại: “…”
Hắn lúc đó tuy không thể kiểm soát cảm xúc của mình nhưng không có nghĩa là hắn không nhớ gì cả.
Chỉ là từ trong mê man tỉnh dậy, hắn có việc cần giải quyết, nên mới không nghĩ kỹ mình đã làm chuyện ngu ngốc gì.
Lão Hòa và những người khác tất nhiên không dám dám động vào râu hùm mà nói ra những chuyện đó.
Nhưng cô nương trước mặt rõ ràng là đang giở trò, cố ý chọc ghẹo hắn.
“Thế sao, vậy bây giờ bản tọa muốn không chỉ an ủi có vậy.” Hắn nheo mắt nguy hiểm, đột nhiên nhẹ nhàng đặt nàng lên bàn sách bên dưới.
Minh Lan Nhược chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, nhìn gương mặt tuấn tú của hắn, cũng không sợ, cười mỉm nói: “Ồ, Gia muốn làm gì?”
Hắn có thể làm gì?
Hiện tại cổ trùng trong cơ thể hắn đã tạm ngừng phát tác nhưng vẫn chưa khỏi hẳn.
Một đại thái giám chỉ có thể lý luận suông như hắn, có thể làm gì chứ?
Hơn nữa, từ lần trước khi hắn ôm nàng bức bách mà gần như phát khóc nhưng lại không làm được gì, vẻ không cam lòng của hắn đã bị nàng nhìn thấy hết, trong lòng nàng chỉ cảm thấy hắn biết làm bộ!
Xét về kinh nghiệm, hắn không bằng nàng, một nữ thám trùng sinh có ký ức của kiếp trước.
Minh Lan Nhược yêu thương vuốt ve cần cổ trắng thon dài của hắn, tặc, thật là…
Nhìn gương mặt như một chú mèo con đáng yêu mà lại tội nghiệp của cô nương trước mặt, như thể cái đuôi nàng đang vẫy vẫy trêu chọc hắn vậy, trong mắt Thương Kiều loé qua một tia sáng kỳ dị bị đè nén.
Khiêu khích à…
Hắn từ từ tháo dây buộc trên chiếc váy xanh dương của nàng, chiếc váy thêu tinh xảo đã được cởi một nửa.
Nhưng hắn không động đến chiếc áo màu hồng bên trong và nội y của nàng, như thể trong chốc lát không biết bắt đầu từ đâu, hắn đã tuỳ ý đặt tay lên chiếc bụng nhỏ mềm mại của nàng.
Minh Lan Nhược không nhịn được cười khẽ, mang theo chút ngại ngùng, người này làm gì phải giả vờ như rất thạo chỉ để cố gắng chứng tỏ mình không phải gà mờ?
Nhưng ngay sau đó, bàn tay thon dài của hắn đột nhiên thọc vào trong váy nàng, nụ cười của nàng cứng đờ, thấp giọng rên rỉ: “Ngài…”
Thương Kiều nheo mắt lại, tay còn lại giữ chặt vai nàng, không cho nàng giãy dụa.
Hắn thuận thế cúi người, ghé sát vào tai nàng nói giọng khàn khàn: “Những năm trước trong cung ta ngày ngày theo sau hầu hạ hoàng thượng và phi tần, họ ân ái cũng chưa từng kiêng kỵ ta, nhìn nhiều rồi, ta cũng biết cách hầu hạ nữ chủ tử đó, có thể…”
Hắn cười nhẹ: “Ta còn hiểu nữ nhân hơn ngươi.”
Nói rồi, hắn kéo chiếc trâm cài tóc ra khỏi tóc nàng, nắm trong lòng bàn tay, nhìn mái tóc dài của nàng xõa trên giấy trắng như những đốm mực uốn lượn, cũng giống như bức tranh thuỷ mặc mà hắn vẽ vậy.
Minh Lan Nhược cứng đờ, đầu ngón tay bám chặt vào vai hắn nhưng lại bị một động tác của hắn đè lại không nhúc nhích gì được, gần như không thể tự khống chế.
Tay nắm chặt chiếc trâm của hắn từ từ quẹt rách chiếc váy của nàng, như xé toang lớp phòng thủ cuối cùng của nàng, cuối cùng thậm chí cả chiếc trâm tinh xảo cũng biến mất trong lớp váy tán loạn ấy.