Minh Lan Nhược nhận lấy, nhàn nhạt nói: “Được rồi!”
Nàng cầm rổ thuốc muốn đi.
Đức Huệ Huyện chúa thấy Lý chưởng quầy không mua đồ của mình nhưng lại cung kính đối với Minh Lan Nhược, thậm chí còn không lấy tiền của Minh Lan Nhược!
Bà ta tức run lên, kéo theo ba con chó dữ lớn còn lại vọt tới trước mặt Minh Lan Nhược chặn đường nàng lại: “Ngươi dám giết chó yêu của ta, bản Huyện chúa sẽ khiến Đại Lý Tự bắt ngươi, trị ngươi tội khinh thường Hoàng tộc!”
Sau đó, bà ta tức giận mắng Lý chưởng quầy một cách ác độc.
“Cốt bạch sâm và tử linh chi trăm năm có loại nào mà không phải giá trị liên thành, chỉ vì ngươi có một chân với tiểu tiện nhân lẳng lơ này mà dám tùy ý đưa dược vật quan trọng của Bách Thảo Đường cho nàng ta, ta chính là cổ đông ở nơi này, ngày mai ta sẽ bảo chủ nhân của các ngươi tống ngươi vào đại lao!”
Dù cho chưởng quầy có lớn đến đâu đi chăng nữa thì cũng chỉ là người được thuê, mà những dược liệu quý hiếm trong tay tiểu tiện nhân đó toàn là đồ của bà ta, bà ta không tin chủ nhân lớn nhất sau lưng Bách Thảo Đường còn có thể nhịn!
Bà ta vừa dứt lời, Minh Lan Nhược tháo khăn che mặt xuống, lạnh lùng thốt: “Phải không, vậy từ nay về sau ngươi không còn là cổ đông của nơi này nữa, Lý chưởng quầy, tính xem lợi tức cổ phần của Đức Huệ Huyện chúa hết bao nhiêu bạc rồi đưa cho bà ta, về sau Bách Thảo Đường của chúng ta không chào đón khách nhân như này!”
“Vâng, chủ nhân!” Lý chưởng quầy nhanh chóng đáp, không riêng gì hắn ta mà toàn bộ tiểu nhị của Bách Thảo Đường đồng thời cùng ôm quyền đáp: “Vâng!”
Nếu chủ nhân đã không muốn che giấu thân phận nữa thì hắn ta tất nhiên sẽ phối hợp.
Mọi người ở đây rất kinh sợ, ngay cả Đức Huệ Huyện chúa và Từ Bá gia cũng không dám tin trừng to mắt, không ngờ được nữ tử trước mắt thế mà lại là chủ nhân chân chính của Bách Thảo Đường!
Vừa rồi bọn họ còn dám kêu gào ở trước mặt chính chủ rằng Bách Thảo Đường là của bọn họ, đúng là làm trò hề.
Nhóm thương khách và ngươi bệnh chung quanh cùng lúc phát ra tiếng cười trào phúng sung sướng.
“Ha ha ha, từ đâu chui ra một Huyện chúa sa cơ thất thế dám ở Bách Thảo Đường phô trương trước mặt chủ nhân chân chính đấy!”
“Chuyện này hay, về sau bà ta đừng hòng ra vẻ ta đây tới Bách Thảo Đường mua thuốc!”
Đức Huệ Huyện chúa và phu quân đã bao giờ bị mất mặt tới mức như vậy, sắc mặt hết trắng lại xanh.
Khi bà ta thấy rõ được mặt của Minh Lan Nhược thì Đức Huệ Huyện chúa sửng sốt một chút rồi cười lạnh.
“Ta cho là tiểu tiện nhân nhà ai không giữ phụ đạo õng ẹo tạo dáng câu dẫn phu quân nhà ta, hóa ra là Điệu Vương phi đại danh đỉnh đỉnh sao!”
“Ngươi cho rằng Bệ hạ tứ hôn cho ngươi làm Trắc phi của Tần vương là ngươi đã mừng rồi ư, với cái bản chất tiện nhân không giữ đạo đức như ngươi, chỉ cần ta báo việc này với Bệ hạ thì ngươi đừng hòng mơ tưởng được gả cho chất nhi tốt của ta…”
Đại trưởng công chúa và Đức Huệ Huyện chúa chính là những người kiên định ủng hộ Tần vương, quan hệ rất thân cận. đương nhiên bà ta tự giác biết phải bắt chẹt Minh Lan Nhược.
“Đi, chạy nhanh đi, ai không dám tố giác với Bệ hạ thì người đó chết không có chỗ chôn, mau tránh ra!” Minh Lan Nhược cười lạnh một tiếng đẩy bà ta ra đi về phía cửa!
Nàng còn ước gì có người ngăn cản quyết định của Minh đế chứ không phải hiện tại ở đây dây dưa không dứt với cái đồ ngu ngốc Đức Huệ Huyện chúa này!
Đức Huệ Huyện chúa bị dội một thân máu chó, lại liên tiếp bị mất mặt, trong cơn giận giữ đã hoàn toàn quên mất kết cục của hai con chó dữ khác: “Được lắm, tiểu tiện nhân bất hiếu ngươi dám nguyền rủa trưởng bối ta đây, hôm nay ta phải thay Hoành Nghiệp dạy dỗ ngươi thật tốt mới được!”
Bà ta thả dây xích ra để ba con chó hướng về phía Minh Lan Nhược: “Các bảo bối, mau cắn nàng ta, hôm nay cho các ngươi thêm cơm!”
Những con chó dữ đó ngửi thấy mùi máu tươi của đồng bạn, vừa phẫn nộ vừa hung ác nhe răng nanh gầm gừ với Minh Lan Nhược: “Gâu gâu gâu!”
Ba con chó dữ kia mới vừa chạm chóp mũi tới mép váy nàng đột nhiên run rẩy một chút, sau đó đứng sững lại.
Minh Lan Nhược xoay mặt, đôi mắt tinh ranh sáng ngời hiện lên khinh miệt: “Ta đã thấy nhiều chuyện chó cậy mặt chủ nhưng chuyện người cậy thế chó này là lần đầu tiên ta nhìn thấy, cẩn thận nuôi chó ngàn ngày có ngày bị chó cắn mất nửa cái mạng!”
Từ Bá gia đang buồn bực vì sao ba con chó luôn nghe lời kia lại bất động thì mấy con chó dữ cao gần nửa người đột nhiên quay đầu, trong mắt bị một tầng máu đỏ hung ác che kín.
Đức Huệ ngẩn người, đột nhiên cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, không chờ bà ta kịp phản ứng thì mấy con chó dữ đã rít gào quay đầu nhìn về phía bọn họ.
Chó lớn đã từng ăn thịt người chuyển hướng nhìn Từ Bá gia đang nằm gục trên đất, một con chó dữ há mồm hung hăng cắn xuống mệnh căn ở đũng quần ông ta!
Từ Bá gia lập tức phát ra một tiếng kêu thảm thiết kinh người: “A a a!”
Ba con chó dữ khác chia nhau đi cắn tay chân của Đức Huệ Huyện chúa!
“A a a…Đau quá, các ngươi mau…… Mau giết chết con chó dữ này đi!” Một con chó dữ cắn nát mặt Đức Huệ Huyện chúa khiến bà ta tê tâm liệt phế thét chói tai khóc thút thít.
Mọi người xem đến trợn mắt há hốc mồm, lại vui sướng khi người gặp họa, ‘Bảo bối’ vừa rồi bị Đức Huệ Huyện chúa sai đi cắn người giờ phút này lại biến thành chó dữ qua miệng bà ta!
Thật là xứng đáng!
Ai bảo mấy kẻ tông thất huân quý đó ỷ vào có tý công lao tổ tiên để lại hoặc là có chút huyết thống của Hoàng gia thì không coi bình dân bá tánh là người!
Minh Lan Nhược cong nhẹ khóe môi xoay người rời đi.
Cuối cùng cũng có thể quét sạch “Chó” chắn đường, nàng lập tức dẫn theo Vương ma ma leo lên xe ngựa của Tiểu Tề Tử.
Lúc này lại vẫn có một đám kiêu ngạo cậy mình là gia đinh của Đức Huệ Huyện chúa ý đồ lao tới ngăn xe ngựa của bọn họ lại: “Chó của các ngươi cắn quý nhân bị thương, không thể cứ đi như vậy được!”
“Thả rắm nương ngươi, là ai thả chó đả thương ngươi? Xe ngựa của Đông Xưởng mà đám đồ vật không biết sống chết các ngươi cũng dám cản!” Tiểu Tề Tử vốn đã nóng lòng như lửa đốt, giờ phút này càng thêm không thể nhịn được nữa.
Mũi chân hắn ta hơi điểm phi thân nhảy lên, rút roi thép bên hông ra dùng nội lực hung ác quất mấy roi qua, trực tiếp đánh bay mấy gia đinh đang chặn đường!
“Phía trước tránh đường, nhanh chóng quay về Đông Xưởng!” Tiểu Tề Tử quay trở về xe ngựa nắm lấy dây cương đánh xe chạy như bay!