Nàng quyết định nghe tiếp.
Tần Ngọc Trầm lạnh mặt: “Vân Nghê, ta không muốn nghe những luận điệu vớ vẩn này của muội nữa, ngày đó khi ta trở về đã nói rõ với muội rồi, ta sẽ không giúp đỡ muội đối phó với Minh Đại tiểu thư như năm năm trước nữa, ta không nợ muội!”
Minh Lan Nhược nhạy bén bắt được từ “Lại” trọng điểm.
Năm năm trước Tần Ngọc Trầm đã giúp Vân Nghê đối phó với nàng, vậy bọn họ đã làm cái gì?
Mà lúc này Tần Ngọc Trầm cũng đã nói xong, hắn ta xoay người rời đi.
Minh Lan Nhược cứng đờ, nàng vừa mới chuẩn bị hạ eo trốn đi thì nghe thấy trong phòng truyền tới một tiếng trầm đục tinh tế.
Nàng híp mắt nhìn qua khe hở trên cửa, thấy Vân Nghê từ phía sau đang ôm chặt eo Tần Trầm Ngọc.
Vân Nghê đầy thương tiếc và xin lỗi rưng rưng: “Tần đại ca, ta biết năm năm trước là ta có lỗi với huynh nhưng đứa bé năm đó ta không thể giữ, đây là hy sinh tất yếu để bảo vệ Đốc chủ!”
Thân hình cao lớn của Tần Ngọc Trầm cứng lại, hắn ta thong thả giơ tay kéo tay Vân Nghê ra: “Vân Nghê, ta đã cưới vợ sinh con, muội không cần phải nhắc tới đứa bé kia nữa, hiện giờ muội như ý nguyện được làm bạn bên người Đốc chủ, ta đã không nợ muội gì nữa!”
Ngoài cửa sổ, con ngươi của Minh Lan Nhược đột nhiên co rụt lại, Vân Nghê…Từng mang thai con của Tần Ngọc Trầm?
Hô hấp của nàng hỗn loạn đã khiến hai người võ nghệ cao cường trong phòng phát hiện ra không thích hợp.
“Ai ở bên ngoài!” Vân Nghê quát lên chói tai.
Tiếng nói đùa giỡn của nhóm thái giám đột nhiên truyền tới từ ngoài sân.
Minh Lan Nhược nhanh chóng nhẹ nhàng chui qua một mâm phơi dược liệu, ỷ vào thân hình nhanh nhẹn mà một đường mượn hoa mộc che lấp bản thân vội vàng chạy ra khỏi viện.
Hai người Vân Nghê đuổi theo ra ngoài, vừa vặn thấy hai tiểu thái giám ôm dược liệu đi vào.
Vân Nghê lạnh giọng hỏi: “Có thấy người nào ra ngoài không?”
Hai tiểu thái giám vốn dĩ đã ôm một đống dược liệu, lại phân tâm nói giỡn, nào có thấy Minh Lan Nhược chỉ đành mặt mờ mịt lắc đầu: “Thưa Vân Vệ trưởng, không có.”
Vân Nghê nghi hoặc xua tay ý bảo bọn họ rời đi, sau đó đuổi theo ra ngoài sân.
Tiếp đó lại thấy cửa vào Tàng Dược Các mở rộng, một tiểu thái giám dẫn theo phủ y đang chuẩn bị đi vào.
“Tiểu Lộ Tử, không phải hôm nay ngươi phụ trách điều trị ở trong phòng Thiên Tuế Gia à, sao ngươi lại ở đây?” Vân Nghê nhìn tiểu thái giám kia hỏi.
Tiểu thái giám kính cẩn nói: “Vân Vệ trưởng, bởi vì hôm nay Điệu Vương phi tới Tàng Dược Các lấy dược liệu nói muốn gặp phủ y, cho nên tiểu nhân mới ở chỗ này.”
Vân Nghê nghe vậy thì ánh mắt lạnh xuống, lạnh lùng nhìn Tàng Dược Các.
Trùng hợp như vậy à, nàng ta mới phát hiện có người nghe lén mà vừa hay Minh Lan Nhược lại xuất hiện ở Tàng Dược Các gần đây?
“Một khi đã như vậy thì các ngươi vào đi.” Tần Ngọc Trầm cũng đi theo tới cửa Tàng Dược Các, nói với tiểu thái giám kia.
Nhìn theo tiểu thái giám dẫn phủ y vào Tàng Dược Các, sắc mặt Vân Nghê lạnh băng khó coi dị thường: “Người đã nghe lén kia chỉ sợ không thoát khỏi quan hệ với Minh Lan Nhược!”
Mặt Tần Ngọc Trầm không có biểu tình nói: “Đại tiểu thư Minh gia không có võ nghệ, nếu muốn nghe lén đã bị chúng ta phát hiện ngay từ đầu rồi, muội không cần phải khích ta ra tay giúp muội, không có chuyện đó đâu!”
Nói rồi hắn ta xoay người không chút lưu tình rời đi: “Muội tự giải quyết cho tốt!”
Vân Nghê nhìn bóng dáng của hắn ta, phẫn nộ cắn chặt khóe môi, khuôn mặt vốn thanh tú đại khí giờ chỉ toàn là mây đen.
Không một ai chịu tin nàng ta, không một ai muốn giúp nàng ta đúng không.
A, nàng ta cũng không tin, trên đời này ai cũng đứng đằng sau Minh Lan Nhược, tiện nhân kia sẽ không lộ sơ hở!
Minh Lan Nhươc ở lầu hai Tàng Dược Các mắt lạnh nhìn Vân Nghê và Tần Ngọc Trầm tan rã trong không vui.
Tiếp đó, nàng tùy ý nói vài câu đơn giản với phủ y, cầm chút dược vật hiếm thấy rồi cũng rời khỏi Tàng Dược Các.
Cầm theo dược liệu một đường quay về phòng ngủ của Thương Kiều, tâm tư nàng nảy lên.
Quả nhiên là Vân Nghê có địch ý rất sâu đối với nàng, nàng ta thích Thương Kiều nên ghen thì mình có thể lý giải.
Nhưng vì sao Vân Nghê lại có thể chắc chắn rằng mình sẽ hại chết Thương Kiều, hơn nữa từ năm năm trước đã khẳng định như vậy rồi!
Giống như là có năng lực biết trước vậy, biết trước…?
Đột nhiên Minh Lan Nhược dừng bước, chỗ quỷ dị chợt lóe trong đầu rồi biến mất trước đó đã bị nàng bắt được đuôi.
Chẳng lẽ…Vân Nghê cũng là người trọng sinh nên nàng ta mới khẳng định chính mình sẽ hại chết Thương Kiều!
Minh Lan Nhược vì ý niệm này của mình mà cảm thấy kinh hãi, trên mặt hơi trắng bệch.
Đúng rồi, nếu như vậy thì chỗ quỷ dị trên người Vân Nghê, không, là trắc trở chính mình vấp phải ở trên người Thương Kiều từ khi mình trong sinh tới nay tất cả đã có thể giải thích được.
Bởi vì chỉ có người trọng sinh mới biết trước được sự phát triển ở kiếp trước, mới có thể có ý đồ thay đổi quỹ đạo vận mệnh giống bản thân.
Thậm chí có thể Vân Nghê trọng sinh còn sớm hơn nàng nên mới có thể chuẩn bị các thứ từ trước, khiến Thương Kiều không biết hắn và nàng đã từng có một đêm triền miên, từ đó châu thai ám kết có Tiểu Hi!
Mà nếu nàng không đoán sai thì người năm đó trợ giúp Vân Nghê giấu giếm Thương Kiều chân tướng có quyền lực không thấp ở Đông Xưởng.
Người này đại khái chính là Tần Chỉ huy sứ đứng đầu Nam Trấn Phủ Tư, Tần Ngọc Trầm!
Minh Lan Nhược nhìn bầu trời u ám lạnh lẽo, tâm trạng rất phức tạp.
Nếu Vân Nghê cũng là người trọng sinh, nàng có thể hiểu được tại sao đối phương lại có ác cảm với nàng đến vậy.
Bởi vì Vân Nghê đã nhìn thấy người nàng ta yêu bị chính nàng từng bước từng bước một đẩy đến cái chết, nàng ta có đủ lý do để căm ghét nàng.
Tuy nhiên, trong kiếp này, nàng gánh vác rất nhiều kỳ vọng của người khác ở trên vai nên không thể nào lùi bước được.