Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Minh Lan Nhược - FULL

Mặc dù đang mặc trang phục của nhất phẩm mệnh phụ, trước khi mang giày trân châu ngọc ngà phải xông hương tắm rửa nhưng Minh Lan Nhược vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
Nàng khẽ cúi đầu, cố gắng rút bàn chân nhỏ của mình về: “Bệ hạ xem trọng Chu gia, hơn nữa hoàng hậu vừa bị cấm túc, chỉ cần Tần vương và Chu gia không làm ra mấy chuyện như tạo phản thì bệ hạ sẽ không động đến Chu gia.”
Nàng hiểu rất rõ điều này.
Việc đặt những thẻ bài của Hổ Bí quân lên thi thể vồn không phải là để cho hoàng đế thấy, mà là để cho Đại Lý Tự Khanh của Từ gia và Ấn Sát Viện Tả Đô Ngự Sử của Mạc gia nhìn thấy.
Để họ thấy rõ ai là kẻ muốn giết hài tử của họ, ai là kẻ không coi trọng các đại thần quan trọng này.
Minh đế vốn dĩ lên ngôi không chính đáng, không tin tưởng bách quan, dựa vào Thương Kiều và Đông Xưởng cùng với Cẩm Y Vệ để khống chế triều thần nhưng lại tin tưởng Chu gia do chính mình đề bạt, khiến cho quần thần đã bất mãn từ lâu
Vì vậy lần này, mọi người đã biết thích khách chắc chắn là do Chu gia phái đến nhưng hoàng đế thiên vị Chu gia, những người bị hại lại không thể không thuận theo ý vua, trong lòng cực kỳ nhịn nhục uất ức.
Chính vì thế mới có màn kịch giằng co trên điện hôm nay. Các văn thần tranh nhau giúp nàng cắn rớt một miếng thịt từ Chu gia.
Từ nay về sau, nàng là một trong những kẻ thù của Chu gia, mà kẻ thù của Chu gia chính là toàn bộ triều đình!
Thương Kiều lười biếng nheo mắt: “Điệu Vương phi, ngươi đúng là biết tính toán, không tiếc mang theo hài tử của mình xuất hành để Chu gia ra tay, ngươi liều mình trong lần này, kéo cả văn võ bá quan vào cuộc để chứng thực cho ngươi.”
Minh Lan Nhược mất tự nhiên nhích mông, nàng thực sự không quen ngồi trên đùi một người đàn ông trong đại điện nghiêm trang như vậy: “Không để Chu gia biết ta là một khúc xương cứng thì Tiểu Hi sau này sẽ còn gặp càng nhiều nguy hiểm hơn!”
Đánh một cú mạnh thì sẽ tránh được trăm cú đánh sau!
Đây là trận chiến để nàng lập uy cho bản thân! Là hiểm nguy bắt buộc phải đối mặt!
“Ngươi làm vậy vì Tiểu Hi, hay vì tham vọng tiến thẳng về phía trước của bản thân?” Hắn hỏi nàng.
Ngón tay dài của hắn đầy những vết chai do cầm đao cung để lại lướt qua lòng bàn chân mềm mại của nàng, như đang chơi đùa với một miếng bạch ngọc.
Cảm giác tê dại chạy dọc từ lòng bàn chân lên tới bắp chân.
Vì tham vọng của nàng thì có gì sai? Chẳng lẽ chỉ có nam tử mới được có tham vọng sao?
Nhưng…
Minh Lan Nhược không muốn trả lời hắn, chỉ nắm chặt tay áo, lạnh lùng hỏi: “Sao, Thiên Tuế Gia sỉ nhục ta ở trong cung hoàng hậu vẫn chưa đủ, còn muốn tiếp tục ở Chính Đức điện sao?”
Cánh tay Thương Kiều siết chặt eo thon của nàng, thản nhiên nói: “Chỉ như thế mà ngươi đã coi là sỉ nhục sao? Ngày xưa ngươi lấy đâu ra dũng khí để nói sẽ nuôi bổn tọa?”
Hắn thật muốn để nàng thử xem, thế nào mới gọi là sỉ nhục thật sự, chỉ là hắn không nỡ mà thôi.
Minh Lan Nhược hít sâu một hơi, nghiến răng nói: “Đó là do ta hồ đồ, ngài đừng để bụng.”
Chuyện nàng từng làm thì nàng nhận nhưng giờ nàng không muốn làm thế nữa!
Thương Kiều nâng đôi mắt phượng nhìn nàng, cười nhẹ: “Quả nhiên là một tiểu nha đầu thù dai.”
Lúc này, hắn tự tay lấy đôi tất mang lại cho nàng, rồi lại đi giày thêu vào cho nàng.
Khắp người Minh Lan Nhược không được tự nhiên, chỉ lạnh nhạt nói: “Thần nữ muốn về rồi.”
“Sao mới đó đã đòi về rồi? Bao ngày không gặp, ngươi không nhớ ta sao?” Thương Kiều gác chân dài, ép nàng ngồi lại trên đùi mình, mỉm cười nhướng mày hỏi.
Minh Lan Nhược không thể không run rẩy liếc nhìn Thương Kiều, nghiến răng rất muốn hỏi.
Kẻ vô sỉ này làm sao có thể giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra, cứ ôm nàng rồi trêu chọc như thế?
Nhưng khi nàng quay đầu lại, gương mặt đẹp như bông hoa chớm mở ban mai của hắn gần ngay trước mắt.
Mũi thẳng tắp, đôi mắt phượng dưới đôi mày như được khắc họa tỉ mỉ, khóe mắt ửng đỏ của bệnh tật, một thân khí chất sát thần tu la đáng sợ lại trở thành một sức hút lẳng lơ quyến rũ.
Hồn xiêu phách lạc, nhan sắc mê hoặc!
Cổ họng nàng vô thức lên xuống, sau đó vội quay đầu lại, biểu cảm trên mặt không chút thay đổi nói: “Thần nữ ngày ngày cầu nguyện cho Thiên Tuế Gia an khang, để có thể che chở cho thần nữ, sao có thể không nhớ ngài.”
Nàng ghét cái loại người vô liêm sỉ chỉ dựa vào bề ngoài đã có thể dễ dàng làm lung lay lòng người như hắn!
“Thật sao, vậy thì tốt. Đúng rồi, ngươi nên xem bệnh cho bản tọa rồi đúng không?” Thương Kiều khẽ cọ cằm vào tóc mai của nàng, nắm lấy vai nàng, nở nụ cười mê hoặc lười biếng.
Mùi trầm yên hương ngào ngạt trên người hắn vừa lạnh lẽo lại vừa cháy bỏng, xâm nhập vào đầu mũi của nàng, thậm chí là sợi tóc và làn da, tất cả toàn là mùi hương của hắn.
Tai Minh Lan Nhược ửng hồng, không thể nhịn được đứng phắt dây: “Đúng rồi, ta đi lấy thuốc trước!”
Lần này, Thương Kiều không ngăn cản nàng nữa, còn nheo mắt lại, tươi cười nói: “Bổn tọa chờ ngươi ở Mộ Vân điện, tiểu Vương phi chớ quên.”
Minh Lan Nhược chạy trối chết!
Cái loại không khí này thật sự là làm cho nàng muốn phát điên!
Giống như nàng thật sự là một tiểu gian phi không tuân thủ nữ tắc, mà hắn thì là đại thái giám vô liêm sỉ bỉ ổi dụ dỗ nàng làm bậy.
Cái thứ đồ chơi chó má gì! Có bệnh mà!
Minh Lan Nhược xách váy vội vàng chạy ra khỏi Chính Đức điện, lúc này mới nhẹ nhàng thở hắt ra.
Lại không nghĩ tới sẽ gặp mấy người Đại Lý Tự Khanh, Tả Đô Ngự Sử và vài vị quan lại cùng phe phái với bọn họ đang nhỏ giọng nghị luận gì đó.
Thấy nàng đi ra, Đại Lý Tự Khanh có vẻ muốn nói gì đó lại thôi, chỉ ho khan một tiếng.
Sau đó, mấy vị Tả Đô Ngự Sử cũng đi lên, cùng khách khí nói với nàng: “Vẫn chưa cảm ơn Điệu Vương phi đã cứu tiểu nữ.”

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!