Sau đó, một con thuyền lâu cao lớn vốn đứng giữa hồ từ nãy đột nhiên động đậy, di chuyển thẳng về phía thuyền của mấy người Minh Lan Nhược.
Lúc này Minh Lan Nhược đang tựa người trên lan can quan sát tình hình chiến sự dưới lầu.
Cảnh Minh cầm chiếc roi khiên do sư phụ vô danh chế tạo đặc biệt cho, vung thật mạnh trên thuyền như đập chuột đất vậy, lần lượt hạ gục từng toán thích khách áo đen có ý đồ xông tới.
Minh Lan Nhược phát hiện ra điểm khác thường, vội gõ vào lan can bằng gỗ, hét to giọng: “Cảnh Minh, đừng quăng chúng xuống nước, giết sạch trên thuyền đi!”
Nha đầu Cảnh Minh vì quá hưng phấn mà quên hết sạch kế hoạch lẫn lời dặn dò tối hôm qua!
Cảnh Minh nghe vậy mau chóng xoay cổ tay, đổi động tác quăng địch xuống nước thành kéo thích khách xuống thuyền, gượng cười: “Tuân lệnh!”
Đôi mắt thư sinh Ẩn loé lên tia nghi hoặc, tại sao nàng lại muốn Cảnh Minh xử lý thích khách ở trên thuyền chứ.
Hiện tại cả chiếc thuyền đang bị chìm dần, quân tiếp viện cần thời gian để đến ứng cứu, rõ ràng cầm chân địch ở dưới thuyền là an toàn nhất!
Hắn còn chưa mở miệng hỏi, một bóng đen to lớn đột ngột lao tới chiếu qua khoé mắt hắn.
Tầm mắt hắn tối om, mạnh mẽ lao về phía trước ôm Minh Lan Nhược vào lồng ngực: “Cẩn thận!”
Minh Lan Nhược phát hiện ra điều gì đó, muốn tránh nhưng không kịp, bị thư sinh Ẩn ôm lấy, lăn một vòng trên đất.
Sau đó cả chiếc thuyền bị một vật gì đó đánh “bịch” vào, sinh ra chấn động khiến cả chiếc thuyền chao đảo như sắp bị lật.
Trong nháy mắt, không ít người trên thuyền rơi xuống nước, vang lên vô số tiếng kêu cứu thảm thiết: “Cứu ta với!”
Minh Lan Nhược được thư sinh Ẩn ôm vào trong ngực, hắn nhanh nhẹn nắm được hàng rào, ôm Minh Lan Nhược nằm vật xuống tại chỗ, cả hai dán chặt đầu vào boong thuyền, chưa đến nỗi ngã lăn xuống nước.
Cũng may mắn bởi vì nước đã tràn vào thuyền quá phân nửa, tưởng suýt bị lật mà hoá ra vẫn ổn định.
Minh Lan Nhược lấy lại bình tĩnh, nhìn thư sinh Ẩn, thấy hắn chật vật giữ nàng, chiếc khăn mới tinh trên đầu cũng rơi xuống, trán bị đụng vào đâu sưng lên một cục.
Nàng có phần lo lắng cau mày: “Thương thế của ngươi không sao chứ?”
Thư sinh Ẩn lắc đầu: “Không sao, nhưng chỉ sợ chiếc thuyền này không chống đỡ lâu hơn được nữa!”
Minh Lan Nhược nhìn về phía chiếc thuyền chiến ba tầng mới vừa đánh tới, đó là thuyền chiến chuyên môn dùng để cảnh giới hồ Minh Xuân của triều đình!
Lúc này, những quan binh có mặt trên thuyền không ngừng đu theo dây thừng nhảy xuống, lớn tiếng hỏi: “Thích khách ở đâu?”
Tiểu đội trưởng cầm đầu đu xuống sau cùng, lớn tiếng quát: “Người trong thuyền mau ra đây, thuyền các ngươi sắp chìm rồi, chúng ta tới đón các ngươi lên thuyền chúng ta!”
Thuyền hoa sắp chìm, phần lớn mọi người tuân theo sự hướng dẫn của Từ Tú Dật, dựa theo phân phó của Minh Lan Nhược chạy đến khoang thuyền tầng hai ẩn núp, lạnh run lẩy bẩy.
Các nàng nhìn qua khe hở cửa sổ thấy quan binh, hơn nữa hoảng sợ nước tràn vào thuyền hoa đang dần chìm xuống, sự sợ hãi khiến các nàng nghĩ mình sẽ được cứu, mở rộng cửa sổ theo bản năng chạy ra bên ngoài.
“Ở đây, bọn ta ở đây!”
“Cứu mạng với!”
Những âm thanh hỗn tạp thu hút sự chú ý của quan binh, bọn chúng ngay lập tức cầm đao chạy về phía lầu hai.
Minh Lan Nhược suýt té ngã ở boong thuyền vừa mới đứng dậy, thấy vậy, ánh mắt nàng loé lên sự sợ hãi, thét lớn: “Tú Dật, không được đến!”
Từ Tú Dật giật mình, nhớ lại lời dặn dò của Minh Lan Nhược, vội vàng quay người ngăn cản mọi người trước mắt, dùng lưng chặn ở cổng: “Không được đi ra ngoài, phải đợi Điệu Vương Phi phân phó mới được mở cửa!”
Mặc dù nàng ta không biết tại sao nhưng bản năng mách bảo rằng Minh Lan Nhược tuyệt đối không hại các nàng!
Từ Tú Dật có thân phận cao nhất, mọi người ở đây và các phó tỳ cũng không dám chống lại nàng ta, chỉ hoảng loạn bối rối không biết phải làm sao.
Nguyên nhân của tiếng hét lớn đó đang ở trong góc boong thuyền, Minh Lan Nhược sau khi hét lên đã thu hút sự chú ý của những quan binh khác trong chớp mắt.
Bọn chúng mau chóng xách theo đao kiếm, nhìn nhau một cái, chia binh thành hai đường, một đường tiếp tục tiến lên lầu hai của thuyền, khua đập cánh cửa: “Mở cửa ra!”
Một đội nhân mã khác xông về hướng Minh Lan Nhược và thư sinh Ẩn, trong mắt bọn chúng lộ rõ sự độc ác, không chút nào giống cứu người, mà tựa như đi đoạt mạng người!
Thư sinh Ẩn thấy vậy, trong mắt loé lên tia sắc lạnh như băng, hiểu ngay lập tức.
Những quan binh này và bọn dưới lầu cùng một phe!
Bọn chúng lợi dụng sức nặng của chiếc chiến thuyền đâm vào thuyền hoa của Từ gia khiến nó chìm xuống, nhằm ép người trong thuyền lao ra ngoài.
Nhiệm vụ của bọn chúng chính là giết toàn bộ người trên con thuyền này để diệt khẩu trước khi người trên bờ đến, đồng thời thả thích khách áo đen chạy thoát, đổ hết tội danh lên đầu toán thích khách chạy trốn đó, giữ thanh danh bọn chúng trong sạch!
Cùng lúc đó, Minh Lan Nhược cũng hiểu được toan tính của bọn chúng, nàng cau mày hét lớn: “Cảnh Minh!”
Thủ đoạn lần này của Chu gia tỉ mỉ tinh vi, cực kì tàn nhẫn!
Cảnh Minh mau chóng cố gắng phi thân đến. Bọn sát thủ như phát điên, đột nhiên một nhóm bảy tám người liều mạng không sợ chết lao đến bao vây nàng ấy!
Nàng ấy khéo léo quất roi da khiến đối phương không ngừng kêu thảm thiết, vội vã đến độ không thể ngay lập tức thoát thân, nàng hô to: “Tiểu thư, ta không thoát được!”
Bọn quan binh nghe vậy nhe răng cười nham nhở, hùng hổ xách đao kiếm xông đến chỗ Minh Lan Nhược: “Giết ả ta rồi lĩnh thưởng thôi!”
Trong mắt thư sinh Ẩn tràn ngập sự lạnh lùng, cổ tay hắn chuyển động một chút, ngón tay bắt ấn liên hoa quyết.
Cho dù bại lộ thân phận, bị nàng hận đến tột cùng, hắn không thể để nàng xảy ra chuyện bất trắc!
Không ngờ đến Minh Lan Nhược đột nhiên giơ tay lên ấn đầu hắn đang che chở trước mặt nàng, lạnh lùng nói: “Đứng yên, cúi đầu xuống!”