Các sát thủ vừa xông lên mép thuyền đã bị nàng ấy quất roi rơi xuống nước, hoặc bị nàng ấy phi thân đứng lên vai, một dao cắt cổ, máu bắn ba thước.
Thư sinh Ẩn nhìn cảnh tượng này thì ánh mắt thoáng qua một tia lạnh lùng, Cảnh Minh loại cao thủ này lại chỉ là… võ tỳ?
Không, chiêu thức mà Cảnh Minh sử dụng toàn là sát chiêu trên chiến trường lấy một người chống lại ngàn người, tại sao phủ Quốc công lại có người như vậy, lại còn trung thành tuyệt đối với Minh Lan Nhược?
Minh Lan Nhược thấy Cảnh Minh ổn định tình hình, nàng quay người nhìn về phía Từ Tú Dật bị dọa sợ ngã ngồi dưới đất, trầm giọng ra lệnh: “Tú Dật, dẫn các tiểu tỷ muội trốn lên sương phòng ở lầu hai, nếu ta chưa cho phép các ngươi mở cửa thì đừng mở!”
Các cô nương như Từ Tú Dật ngày thường làm sao thấy được cảnh tượng tàn khốc đáng sợ như thế này, đã sợ đến mức run rẩy.
Nhưng sự bình tĩnh trên khuôn mặt của Minh Lan Nhược đã ảnh hưởng được tới nàng ta.
Từ Tú Dật run rẩy đôi môi gật đầu, dưới sự giúp đỡ của các tỳ nữ, nàng ta dẫn Mạc Phi Nhạn và vài người nữa trốn vào trong thuyền.
Nhìn Từ Tú Dật và mấy người khác rời đi, Minh Lan Nhược mới thở phào nhẹ nhõm, suy tư nhìn sát thủ không ngừng xuất hiện đang đấu với Cảnh Minh.
Nếu Chu gia muốn giết nàng, thậm chí là diệt khẩu cả nữ nhi của Đại Lý Tự Khanh và Án Sát Viện Tả Đô Ngự Sử thì không thể chỉ đơn giản phái vài sát thủ như vậy là xong.
Chắc chắn họ còn có hậu chiêu!
Lúc này, một bàn tay bỗng nhẹ nhàng kéo ống tay áo của nàng.
Minh Lan Nhược quay đầu lại thì trông thấy thư sinh Ẩn đứng rất gần sau lưng nàng.
Khuôn mặt thanh tú của hắn trắng bệch, như đang cố gắng tự giữ bình tĩnh nhẹ giọng nói: “Tiểu nương tử… Đừng ở đây nữa, vào trong khoang thuyền đi, nguy hiểm lắm.”
Minh Lan Nhược nhíu mày với biên độ rất nhỏ: “Ngươi sợ à?”
Hắn đứng sau lưng nàng từ khi nào, nếu hắn muốn giết nàng thì chỉ sợ đã thành công rồi.
Nhìn hắn cụp mắt, hàng mi dài rũ xuống khuôn mặt trắng bệch của hắn lưu lại một bóng mờ lại càng trông có vẻ nhỏ bé và yếu ớt thêm.
Minh Lan Nhược bèn dứt khoát nắm tay hắn, dặn dò: “Đi theo ta.”
Thư sinh Ẩn nhìn Minh Lan Nhược nắm tay hắn đi vào khoang thuyền, lên lầu.
Hắn hơi nheo mắt, tiểu nương tử bình tĩnh như vậy là đã đoán trước người của Chu gia sẽ đến giết nàng.
Vấn đề là, nàng định lợi dụng kẻ muốn giết nàng để làm gì?
Thư sinh Ẩn nhìn bàn tay trắng như tuyết của Minh Lan Nhược nắm lấy tay mình, tiểu nương tử thật đúng là cho tới bây giờ cũng không phải là một cô nương an phận.
Nhưng không hiểu sao…
Cảm giác được nàng bảo vệ… Lại tốt đẹp một cách ngoài ý muốn như vậy.
Hắn cúi đầu, khóe môi nở một nụ cười dịu dàng.
Minh Lan Nhược đột nhiên xoay người định dặn dò thư sinh Ẩn điều gì thì thấy hắn cúi đầu, khóe môi đang nở nụ cười mềm mại, đôi tai như bạch ngọc có chút đỏ lên.
Như cảm nhận được nàng quay đầu, hắn lập tức rút tay lại, hơi không tự nhiên nhẹ giọng hỏi: “Tiểu nương tử?”
Minh Lan Nhược sững sờ một chút, mi tâm giật giật.
Lúc này rồi, tên thư sinh ngốc này còn có tâm trạng vì nàng nắm tay mà xấu hổ?
Trong lúc nguy cấp thế này, không phải hắn còn muốn quyến rũ một quả phụ là nàng chứ?
Nàng bất đắc dĩ lắc đầu, dặn hắn: “Ngươi ở trên lầu hai của boong thuyền, nhớ đừng đi lung tung.”
Lời vừa dứt, cả con thuyền bỗng nhiên lệch đi, Minh Lan Nhược liền nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng kêu thảm thiết: “Không xong rồi, dưới đáy thuyền bị rò nước rồi!”
Minh Lan Nhược cười lạnh một tiếng: “Quả nhiên còn có hậu chiêu!”
Ở trên thuyền, muốn giết người thì cách tốt nhất là đục thuyền, lúc nãy nàng đã phát hiện hai người chèo thuyền ở đuôi thuyền có cơ thể trông rất giống người tập võ, quả nhiên là sát thủ ẩn mình vào để đục thuyền.
Những người Chu gia này, thật không có gì mới mẻ, toàn chơi trò cũ rích!
Nàng lấy ra một ống tín hiệu từ thắt lưng, nhẹ nhàng rút rồi giơ lên trời, lập tức có pháo hiệu đỏ tươi bắn lên trời, tiếng kêu chói tai vang vọng khắp bầu trời.
m thanh lớn đến mức người dân ở xa bờ hồ và các quan chức đang tham gia lễ tế cầu phúc bị quấy rầy mà chú ý đến chiếc thuyền hoa bị nghiêng lệch trên hồ.
“Không xong rồi, chiếc thuyền hoa bên kia xảy ra chuyện rồi!”
“Thuyền hoa sắp chìm rồi! Cứu người mau!”
Trong chốc lát, bên bờ hồ đột nhiên có mười mấy chiếc thuyền nhỏ được đẩy xuống nước.
Trên một chiếc thuyền nhỏ dẫn đầu, có một thân hình cao lớn mặc trang phục màu xanh gọn gàng, tay cầm trường kiếm, đầu đội đấu lạp, trông như một hiệp khách giang hồ.
Hóa ra là thống lĩnh cấm quân, chất nhân của Thái hậu, Mộ Thanh Thư.
Hắn ta trông như đã chuẩn bị từ trước, vung tay lạnh giọng nói: “Xuất phát, theo kế hoạch cứu tất cả mọi người trên thuyền của Điệu Vương phi, bắt lấy thích khách!”
Cùng lúc đó, những người trên thuyền Chu gia cũng chú ý tới những chiếc thuyền nhỏ đậu bên bờ lấp ló xuất hiện.
“Đại ca, không phải huynh nói đã dọn sạch thuyền dân sinh bên hồ từ lâu rồi sao? Cho dù các nàng không chết trong tay thích khách thì cũng chết vì đuối nước mà!” Chu Trường Nhạc không nhịn được căm tức quay đầu nhìn về phía Chu Đồng Thần.
Khuôn mặt gầy gò sắc sảo của Chu Đồng Thần lộ ra sự khó chịu: “Việc này…”
Hắn ta cũng không biết những chiếc này đến từ đâu, rõ ràng hắn ta đã chuẩn bị kĩ càng từ trước, lấy danh nghĩa chuẩn bị tế đàn nên đã dọn dẹp tất cả những chiếc thuyền dân sinh trên hồ khai xuân rồi!
Người của Ngũ Thành binh mã ty phụ trách trị an trong kinh thành tuyệt đối không dám làm trái ý hắn ta và phụ thân được!
Hắn ta nghiêm mặt, âm hiểm nói: “Đừng nóng vội, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc!”
Nói xong, hắn ta ra hiệu người chung quanh phất cao lá cờ màu đỏ sậm.