“Đồ đê tiện kia, mày mau lăn ra đây.” Anh Mao cầm thanh thép đập vào ghế ngồi, lớn tiếng quát mång.
Trong xe im phăng phắc.
“Ồ, chẳng lẽ mày mẹ nó muốn trốn ở trong đó cả đời sao? Khôn hồn thì ngoan ngoãn bò ra đây, khiến cho anh em tụi tao vui vẻ, tụi tao sẽ tạm tha cho mày một mạng, chỉ rạch vài đường trên mặt chứ không khiến mày gãy tay gãy chân gì đâu.” Anh Mạo cười nói, những người khác cười phụ họa theo.
Vẫn chẳng có chút động tĩnh gì.
Anh Mao cười lạnh, chế giễu: “Không chịu ra cơ à? Vậy thì đành để anh Mao này tự mình động thủ, kéo mày ra đây.
Anh ta đưa tay bắt lấy một bàn chân, mạnh bạo kéo ra, nhìn thấy vòng eo nhỏ nhắn, mảnh khảnh, cùng làn da trắng như ngọc ngà, bộ phận nào đó của anh ta bỏng cứng lên, nghĩ trong đầu sau khi xong việc nhất định phải hưởng thụ một phen, chiếc xe buýt này chẳng phải là một nơi thích hợp để thưởng thụ” sao?
Sau đó, anh ta thấy được đầu của một cô gái. Chỉ còn nửa cái đầu
“Á!” Một gã đàn ông vạm vỡ, to cao chừng 1 mét 8 sợ đến mức ngồi bệt xuống đất, tè ra quân ngay tại chỗ.
Cô gái kia bỗng nhiên cử động, bò từ dưới mặt đất lên, tay chân co quắp, vặn vẹo thành những hình về đáng sợ,
Tên côn đồ thế mà lại bị dọa tới mức hôn mê bất tỉnh.
Những tên côn đồ khác sợ đến mức mặt mày tái mét, đái dầm trong quần, thậm chí còn có vài người chân mềm nhũn ra, bò trên mặt đất mong có thể ra khỏi đây.
Tôi ngôi ở một tòa nhà cách đó không xa nhìn xuống, sao lá gan của bọn côn đồ này lại nhỏ như thế, như vậy mà còn có thể tiếp tục lăn lộn trong xã hội a?
Những người này tuy rằng là du côn nhưng họ vẫn chưa làm chuyện độc ác, thương thiên hại lý gì, cho nên tôi cũng không nỡ để ma nữ kia giết bọn họ.
Anh Mao hoảng sợ chạy vào trong một con hẻm nhỏ, đang chạy thì bỗng nhiên thấy tôi đứng ở phía trước.
“Anh Mạo, chẳng phải anh muốn dạy dỗ tôi sao?” Tôi cười nói: “Sao bây giờ vừa mới nhìn đến người chị em này của tôi lại bị doạ đến mức ngất xỉu vậy?”
Anh Mao lo lắng quay đầu nhìn lại, thấy ma nữ treo mình lên tường, bò trên tường sắp sửa đuổi kịp anh ta.
Anh ta kinh hãi hốc mồm, xoay người, quỳ sụp xuống trước mặt tôi: “Cô Khương, là do chúng tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, lấy tiền chạy đến làm việc cô, đây cũng chỉ là do chúng tôi lấy tiền làm việc, nghe lời sai sử của người khác, cầu mong cô hãy tha cho chúng tôi một con đường sống đi, phía trên tôi có người già, dưới có trẻ con, nếu tôi mà chết thì người vợ xinh đẹp, trẻ tuổi của tôi chắc chắn sẽ tái giá, con trai tôi lúc đó sẽ phải gọi người khác là bố đấy!”
Đầu tôi đầy hắc tuyến, tên gọi là anh Mao này thế mà lại là một người như vậy.
“Muốn tôi tha cho anh cũng không khó.” Tôi khoang tay trước ngực, nói: “Tôi muốn anh đến chỗ người thuê anh, dạy dỗ cô ta một trận. Đương nhiên tôi cũng không phải bảo anh đi cưỡng hiếp gì cô ta hết mà anh hãy nghĩ mọi cách khiến cô ta khó chịu, chẳng hạn như ném rác vào người cô ta, anh có làm được hay không?”
“Được, được, mấy chuyện này tôi rất thành thạo” Anh Mao vội vàng nói: “Cô Khương, việc này cô cứ yên tâm giao cho tôi, tôi bảo đảm sẽ làm việc thật thoả đáng, khiến cô ta không có được ngày lành nào cả.
Tôi cười: “Thức thời, rất thông minh. Đi thôi, nếu anh không làm theo những việc đã hứa với tôi thì người chị em này của tôi có thể đi tìm anh bất cứ lúc nào.
Lúc này, ma nữ đã bò đến vách tường phía sau anh ta, treo mình như thần lần, nhìn chăm chăm vào anh ta. Anh ta nhìn cũng không dám nhìn, liên tục cuống quýt đồng ý: “Được, được, bây giờ tôi đi trước nhé.”
Dứt lời, anh ta xoay người bỏ chạy.
“Đứng lại. Tôi cao giọng nói.
Bước chân anh ta chững lại: “Cô Khương, cô, cô còn có chuyện gì muốn sai bảo sao?”
Tôi cười lạnh, nói: “Hôm nay anh đã thấy gì?”
Anh Mao lập tức hiểu ý, đáp: “Chắc tối hôm qua tôi hút cần quá nhiều rồi nên mưới sinh ra ảo giác như thế chứ thật ra chẳng có gì cả.
Toi khẽ nhếch môi: “Rất tốt, thế còn đám đàn em dưới trướng anh thì..
“Đều là lỗi của tôi, tôi ở đó gào khóc thảm thiết nên mới khiến bọn họ sợ hãi đến thế” Anh Mao tiếp tục nói: “Sau này tôi nhất định sẽ quản lý đám đàn em của tôi thật tốt.
Tôi hài lòng gật đầu: “Đi đi.”
Anh Mao lấy hết sức bình sinh mà chạy, trong chớp mắt đã chẳng thấy đâu.
Ma nữ từ trên tường bước xuống dưới, đứng ở bên cạnh tôi, nhìn thẳng vào tôi, tôi nói: “Em cứ yên tâm, chị sẽ giúp em tìm ra người đã tông chết em. Em có manh mối gì không? Lúc đấy em có nhìn thấy bóng dáng của người đó không?”
Ma nữ nói: “Em nhớ rõ biển số xe của anh ta nhưng lúc trước em không cách nào rời khỏi ngã tư đó được.
Tôi thở dài, rất nhiều cô hồn đã quỷ đều không thể rời khỏi nơi họ đã chết, bọn họ tựa như đi tử vong nơi, bọn họ tựa như bị trói buộc lại ở đó ngày ngày, vĩnh viễn lang thang, tuyệt vọng ở nơi đó, đợi đến lúc nào đó sẽ hồn phi phách tán.
Tôi nhìn đồng hồ, thuật pháp nuôi quỷ tuy có thể giúp cô bé ấy tăng lên sức mạnh, khiến cô bé ấy biến thành ác quỷ, nhưng điều này lại có thời gian giới hạn, sau ba ngày, cô bé ấy sẽ trở về hình thái ban đầu.
Trước lúc đó, tôi phải tìm ra kẻ thủ của cô bé ấy.
Tôi gọi điện thoại cho Từ Hoàng Lăng, nói biển số xe mà ma nữ đã cho tôi lúc nãy cho anh ấy, nhờ anh ấy giúp tôi điều tra một chút.
Chẳng mấy chốc, Tư Hoàng Lăng đã điều tra ra được, lai lịch người này quả thật không nhỏ.
Hằn ta tên là Hầu Quang Vũ, bố của hắn ta là cổ
đông lớn của một xí nghiệp hàng đầu thành phố,
tập đoàn Húc Nhật, tiền bạc trong nhà tiêu mãi
không hết, thay đàn bà còn nhanh hơn thay áo, có
cuộc sống xa hoa, phú quý, là một tên con nhà giàu
đời thứ hai ăn chơi trác táng chính hiệu.
Tôi giao địa chỉ vừa tìm được cho ma nữ, để cô bé ấy tự mình đi giải quyết. Ma nữ đi chẳng bao lâu đã trở về, tôi lấy làm lạ hỏi: “Đã giải quyết xong hết rồi sao?”
“Trên người hàn ta có thứ gì đó. Ma nữ nói: “Em không thể đến gần hắn ta được”
Tôi nhíu mày, chuyện này có chút khó giải quyết
rồi.
Tôi lên mạng tra cứu thông tin của Hầu Quang Vũ, phát hiện ra không ít tai tiếng của hắn ta. Có một trang báo đã đưa tin rằng, hắn ta thích nhất là đi chơi ở hộp đêm, thường xuyên hẹn đám bạn bè đến câu lạc bộ giải trí Long Đảng để tìm hoạn mua vui.
Màn đêm buông xuống, cả thành phố như khoác lên mình một tấm màn mờ ảo, khiên người không khỏi suy nghĩ vẩn vơ, say mê ngay ngất.
Tôi mặc một chiếc váy đen cổ cao, trang điểm đơn giản một chút rồi bước vào câu lạc bộ giải trí Long Đăng. Ttong túi xách tôi mang theo có một hình nộm nhỏ bằng bàn tay, ma nữ đã bám lên trên hình nộm này.
Sảnh lớn vô cùng ồn ào và náo nhiệt, tiếng nhạc heavy metal đình tại nhức óc, vô số đôi nam nữ đang say mê nhảy nhót trên sàn, không khí nồng nặc mùi hormone,
Tôi tìm một chiếc ghế dài ngồi xuống, gọi một ly rượu Cocktail, vừa uống vừa quan sát bốn phía xung quanh. Bỗng nhiên, một nhân viên phục vụ ăn mặt chỉnh tề bước đến, đặt trước mặt tôi một lý rượu cocktail, nói: “Thưa cô, đây là do quý ông ngôi đằng kia tặng.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, một người đàn ông trẻ tuổi ở phía đối diện nâng ly rượu với tôi. Tôi mỉm cười, không ngờ tôi cũng có lúc bị người ta để mắt tới.
Tôi ngồi ở chỗ này nửa tiếng đồng hồ, tổng cộng nhận nhận được sáu ly cocktail, từ chối ba người đàn ông đến bắt chuyện.
Tôi dần mất kiên nhẫn, đột nhiên, tôi thấy một người đàn ông trẻ tuổi bước vào, xung quanh vây một đám người.
Người đàn ông trẻ tuổi kia có dáng người trung bình, ngoại hình cũng thế, dù trên người mang đầy hàng hiệu nhưng cũng chẳng thể che khuất đi khuôn mặt xanh xao, tái nhợt và quầng thâm dày dưới mắt của anh ta. Vừa nhìn thấy đã biết là do tiêu hao tinh lực quá mức, khiến cơ thể bị đào rỗng.
Tôi nhìn ảnh chụp trên điện thoại, không sai, hắn ta chính là Hầu Quang Vũ.
Hằn ta dưới sự tháp tùng của một đám người, bước vào phòng riêng, tôi uống nhanh ly rượu đang uống dở, đứng dậy đi theo.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!