Chương 717
Tôi ôm cổ Nguyệt Hy, kéo con bé vào trong ngực, cù con bé cười lên khanh khách: “Nhóc con, lại dám tới quấy nhiễu mẹ ngủ à, xem mẹ làm sao trừng trị con đây!”
Nguyệt Hy bật cười khanh khách không ngừng: “Mẹ ơi, nhột quá, nhột quá.”
Tôi và Nguyệt Hy đùa giỡn một hồi sau đó mới rời giường. Tối hôm qua tôi tiêu hao rất nhiều linh khí, trong người có chút nhũn ra.
Đêm hôm qua có mấy chiến sĩ đã chết, không khí bên trong doanh địa hết sức u ám, không ai lên tiếng nói chuyện cả. Các chiến sĩ lặng lẽ thu dọn thi thể của chiến hữu đã chết.
“Các người cứ rời đi đi.” Tôi nói với thiếu tá Hà, trên đầu anh ta đang quấn băng vải, mặt mày mảng xanh mảng tím. Tôi thở dài nói: “Đã chết nhiều người lắm rồi, các người không cần thiết phải bỏ mạng ở trong này đâu.”
Thiếu tá Hà im lặng một hồi, đứng thẳng người, trịnh trọng chào tôi một cái theo nghi thức quân đội: “Cô Khương, cô hãy bảo trọng.”
Tôi khẽ gật đầu, lấy từ trong túi ra một miếng ngọc thạch, mặt trên ngọc thạch có khắc phù văn phòng ngự: “Đây là bùa hộ mệnh, anh đem theo phòng thân đi.” Tôi dừng một chút rồi mới nói tiếp: “Các anh cũng phải bảo trọng đấy.”
Thiếu tá Hà lưu lại cho chúng tôi rất nhiều đồ tiếp tế, tôi nhìn mười mấy cái hộp to nhỏ trước mặt, có chút phát sầu.
Mấy thứ này toàn bộ đều là đồ ăn thức uống, ở trong sa mạc không thể thiếu được, nhưng mà chúng tôi chỉ có một chiếc xe quân đội, cơ bản không thể bỏ hết vào được.
Ngô Băng Nhi nói: “Chọn ra một số thứ gì đó quan trọng mang lên xe, còn lại bỏ hết đi.”
Chúng tôi mang lên hai ba thùng thức ăn nước uống, xe đã lập tức bị chất đầy.
Mạc Thiên Phàm nhìn ra phía ngoài lều trại, thấy ba người Ngô Băng Nhi đang kiểm tra xe, anh ta kiêu ngạo hất cằm lên: “Ít đồ như vậy, cần gì phải rối rắm thế, chúng ta mang hết toàn bộ đi đi.”
Tống Anh liếc xéo anh ta một cái: “Được, vậy toàn bộ giao lại cho anh khiêng đó.”
Cái mũi của Mạc Thiên Phàm đã sắp sửa vểnh lên tận trời: “Không thành vấn đề, tất cả cứ giao lại cho tôi đi.”
Anh ta nói xong, từ trong quần áo lấy ra một cái túi vải nhăn nhúm màu đen có phần bẩn thỉu, đắc ý nói: “Các người xem đây là cái gì?”
“Anh không giặt quần xì luôn đấy à?” Tống Anh hoàn toàn không cho anh ta một chút mặt mũi nào.
Mạc Thiên Phàm trừng mắt liếc nhìn cô ta một cái: “Đúng là không có kiến thức, đây là túi Giới Tử.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!