Chương 242
Tôi không biết nói gì nữa, mất một lúc lâu mới tìm được khả năng ăn nói của mình, miễn cưỡng cười nói: “Lý chưởng môn, tôi không muốn bái nhập môn hạ quý phái, là bởi vì nhà của chúng tôi chỉ có một mình tôi, tôi còn muốn truyền lại từ đời này sang đời khác cho gia tộc chúng tôi, truyền lại kiến thức bị thất truyền của gia tộc chúng tôi nữa.”
Lúc này Lý chưởng môn không biết nói gì hơn, trong giới tu đạo giới có một quy tắc bất thành văn, nếu môn phái nào đó hoặc gia tộc nào đó, chỉ còn lại một người cuối cùng, trừ phi người đó tự nguyện gia nhập môn phái, nếu không không thể đi đào người.
Giống như gia đình nào đó chỉ có một người con, bạn lại muốn nhận đứa con của anh ta làm con nuôi của bạn, thứ nhất bạn làm nhà người ta đoạn tử tuyệt tôn, thứ hai bạn cũng bị hiềm nghi là ngấp nghé gia sản của nhà người ta. Trong giới tu đạo, chuyện này có liên quan đến học vấn thất truyền của gia tộc và pháp khí các loại bảo vật, càng phải tránh xa sự hiềm nghi hơn.
Lý chưởng môn thở dài, lắc đầu nói: “Đáng tiếc, đáng tiếc, thật là một hạt giống tốt biết bao.”
Tôi chỉ có thể cười theo, không nói câu nào.
Lúc này, Trương Hoằng Thái đã đi tới, hành lễ với Lý chưởng môn, nói: “Lý chưởng môn, cháu có lễ.”
Lý chưởng môn gật gật đầu: “Còn lại bao nhiêu người?”
Mọi người nhìn về phía tôi, tôi cảm nhận một chút, bỗng nhiên phúc chí tâm linh, nói: “Phía đông còn có hai người.” Dừng một chút, nói, “Phía tây còn một người.”
Từ Sơn vui mừng: “Là em trai tôi và Tiêu Lâm của nhà họ Tiêu, hai thằng nhóc này còn sống!”
“Đi tìm bọn họ tới đây.” Lý chưởng môn nói.
Hai người Trương Hoằng Thái và Từ Sơn lập tức đi về hướng đông, không lâu sau đó dắt theo hai người trẻ tuổi bị thương trở về, trên người còn ướt sườn sượt. Theo bọn họ nói, sau khi bọn họ đi lạc khỏi Từ Sơn, lại gặp một con quỷ thủy ở một cái giếng, bọn họ bị kéo vào trong nước, không dễ dàng gì mới giết được con quỷ hồn kia, trốn thoát.
Trong lòng tôi thầm nghĩ, sức mạnh của con quỷ kia có vẻ không yếu, hai người trẻ tuổi này thật là mạng lớn.
Không bao lâu, Phàn Vinh đi hướng tây lại mang theo một người trở về, chính là Chu Nguyên Chính.
Hai tay hắn cháy đen, cử động có chút bất tiện, nhưng cũng không bị tổn thương đến kinh mạch, chỉ cần từ từ dưỡng thương một khoảng thời gian, mới có thể cử động được một cách tự nhiên.
Cậu ta tràn ngập phẫn nộ liếc mắt nhìn tôi và Chu Nguyên Hạo một cái, chúng tôi lạnh lùng nhìn cậu ta, đều không nói gì.
Lý chưởng môn hỏi tôi: “Cô hiểu được cách thả bọn họ ra khỏi thế giới ý thức như thế nào không?”
Tôi ngây ngốc, lắc lắc đầu.
Lý chưởng môn càng đáng tiếc hơn, nói: “Cô chưa học qua thuật dắt hồn, lại có thể chiêu mộ tất cả hồn phách của nhiều người như vậy vào thế giới ý thức của mình ở thời khắc mấu chốt, thiên tài, thật là thiên tài.”
Mọi người nhìn tôi với ánh mắt tràn ngập kinh ngạc, còn có chút hâm mộ, ghen ghét, hận thù, làm tôi cực kỳ thỏa mãn lòng hư vinh, lại có chút ngượng ngùng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!