Chương 185
“Ông cụ này bị làm sao thế?” Tôi hỏi.
Gương mặt ông chủ cửa hàng hơi khó chịu, vốn dĩ ông ta định thần không biết quỷ không hay đem người ra khỏi cửa hàng, kết quả hai chúng tôi vừa đến làm nhân chứng chứng kiến tận mắt, ông ta liền không dám nữa.
Ông chủ cửa hàng vội vàng nói: “Vị khách này nói muốn mua tượng Quan Âm, không biết làm sao lại ngã xuống, chuyện, chuyện này không liên quan gì tới tôi đâu đấy.”
“Để tôi xem thử.” Tôi ngồi xổm xuống trước mặt ông cụ, lật ngửa người ông ấy ra, phát hiện trên cổ của ông ấy có một đường màu đỏ rất mảnh, đường màu đỏ này kéo dài xuống cho đến rốn của ông ta, thoạt nhìn giống như một vết sẹo để lại do phẫu thuật mổ bụng.
Sắc mặt tôi hơi khó coi.
Ông chủ cửa hàng khó chịu nói: “Cô là bác sĩ sao? Không phải bác sĩ thì đừng động lung tung vào bệnh nhân, nếu như xảy ra chuyện gì thì cô không chịu trách nhiệm nổi đâu.”
Giọng nói của ông ta rất lớn, mà ở bên ngoài người trên đường vô cùng đông, người Hoa Quốc trời sinh thích hóng hớt chuyện người khác, một vài ông cụ bà cụ vây tới, vây kín mít xung quanh cửa hàng.
Một bà cụ mặc bộ quần áo màu đỏ nhìn tôi nói: “Cô gái à, tôi thấy cô còn trẻ như thế cũng không giống bác sĩ, đừng có mà có lòng tốt nhưng lại làm hỏng việc.”
Tôi còn chưa kịp lên tiếng thì một cô gái xinh đẹp chen qua đám đông đi vào, nhìn thấy ông cụ trên mặt đất liền tái mét mặt mày, gọi: “Ông nội!” Rồi bổ nhào tới.
Cô gái đó rất xinh đẹp, hơn nữa còn rất có khí chất, vừa nhìn là biết xuất thân từ danh gia vọng tộc, mái tóc dài uốn xoăn lọn sóng nước, nhuộm màu đỏ sẫm, kiểu dáng của bộ váy mặc trên người mặc dù rất đơn giản nhưng vừa nhìn là biết hàng hiệu cao cấp.
“Ông nội, ông nội ông tỉnh dậy đi.” Mắt của cô gái xinh đẹp ngập tràn nước mắt, tôi cúi đầu nói với cô ấy: “Bệnh của ông nội cô đã rất nhiều nắm rồi đúng chứ?”
Cô gái xinh đẹp ngước đầu lên nhìn tôi, thận trọng hỏi: “Cô là ai?”
“Bệnh của ông nội cô, tôi có thể chữa được.” Tôi nói.
Cô gái xinh đẹp không hề kích động, ngược lại còn càng thêm thận trọng, lạnh lùng nói: “Cô là ai chứ? Cô biết ông nội tôi bị bệnh gì ư?”
Một người phụ nữ trung niên ở bên ngoài không biết có phải đã đến thời kỳ mãn kinh rồi hay không, ngữ khí nói chuyện vô cùng khắc nghiệt, nói với cô gái ấy: “Cô bé à, cô đừng có mà dễ dàng tin người như thế, bây giờ người lừa tiền rất nhiều đấy.”
Một người phụ nữ bên cạnh bà ta kéo lấy bà ta, nói nhỏ giọng: “Đừng có mà lo chuyện bao đồng.”
Người phụ nữ trung niên lớn tiếng nói: “Không phải là bác sĩ mà lại dám tùy tiện nói bản thân có thể chữa bệnh, không phải là kẻ lừa đảo thì là gì chứ?”
Cô gái xinh đẹp kia sắc mặt lạnh hơn vài phần nói với tôi: “Cảm ơn ý tốt của cô, nhưng mà bệnh của ông nội tôi, tôi sẽ tự nghĩ cách.”
Chu Nguyên Hạo ở một bên trầm giọng nói: “Nếu như bản thân bọn họ đã không muốn nhận sự giúp đỡ, chúng ta cũng không cần phải lãng phí thời gian nữa, Khương Lăng, đi thôi.”
Tôi liếc nhìn gương mặt tái nhợt của ông cụ, cuối cùng không nhịn được nói: “Độc cổ xâm nhập vào cơ thể chỉ cần đường màu đỏ vượt qua cổ họng sẽ đi thẳng lên tủy não, đến lúc đó cho dù có là thần tiên cũng chẳng cứu nổi.”
Cô gái xinh đẹp vẫn không chịu tin tôi nói: “Cảm ơn cô, bệnh của ông nội, bản thân tôi biết rõ.”
Tôi bất lực nhún nhún vai, nắm lấy cánh tay của Chu Nguyên Hạo đi ra khỏi cửa hàng.
Vào đúng lúc này, ông cụ đó đột nhiên mở miệng nói: “Cô gái, quay lại.”
Tôi dừng bước lại, ông cụ yếu ớt gắng gượng ngồi dậy nói: “Cô gái à, tôi tin cô, mời cô yên tâm giúp tôi chữa trị, nếu như cô thực sự có thể chữa khỏi, tôi chắc chắn sẽ vô cùng cảm tạ.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!