Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Minh hôn âm duyên - Nhật ký tìm vợ của thiếu gia ma

Chương 158: Trung tâm mua sắm bị ma ám

Trên mặt cục trưởng Vương lộ ra vẻ hoảng sợ, Tư Hoàng Lăng trầm giọng nói: “Đây là âm dương bát quái tỏa tử giáp của dòng họ Tư Đồ chúng tôi được truyền từ đời này sang đời khác, chuyên môn để đối phó với những thứ quỷ quái như các người.”

Nói đến đây, đáy mắt anh ấy hiện lên một tia thương xót: “Cục trưởng Vương, ông đối với tôi có ơn giúp đỡ, nhưng ông đã hoàn toàn hóa quỷ, xin lỗi. “

Âm dương bát quái trên ngực anh ấy bỗng nhiên phóng ra ánh sáng màu vàng chói mắt, cục trưởng Vương phát ra một tiếng thú gầm đầy sợ hãi, ngay lập tức xoay người chạy ra ngoài.

Vừa chạy ra ngoài được hai bước, âm dương bát quái kia đã từ trong kính bảo hộ bay ra, đánh thẳng vào người ông ta, ông ta còn chưa kịp kêu ra tiếng đã bị luyện hóa, cuối cùng biến thành một khối than hình quái thú, sau đó vỡ vụn ra từng tấc, hóa thành vô số hạt than.

Lúc này, tôi đá cửa văn phòng, vọt vào, đúng lúc nhìn thấy Tư Hoàng Lăng mặc áo giáp màu vàng.

Tôi kinh ngạc đến phát ngốc.

“Cái gì đây?” Tôi không nhịn được hỏi: “Linh khí mạnh thật.”

Tư Hoàng Lăng tựa hồ có chút mệt mỏi, ngồi trên ghế xoay, lộ ra một nụ cười khổ: “Cục cảnh sát sụp đổ rồi, đúng không?”

Sắc mặt tôi nặng nề gật đầu.

Tư Hoàng Lăng lộ ra vài phần thống khổ: “Cục trưởng Vương đối với tôi có ơn giúp đỡ, từ sau khi tôi đến làm việc, tôi đã coi nơi này là nhà của mình, thường xuyên ăn ở đều ở đây, tôi cũng coi mỗi một đồng nghiệp trở thành người thân.”

Tôi nhìn anh ấy nói rõ ràng: “Vì vậy, anh không thể để cho họ đau khổ.”

Trên mặt Tư Hoàng Lăng lộ ra vài phần dứt khoát: “Cô nói không sai.”

Anh ấy đứng dậy, đi thẳng đến kho vũ khí của đồn cảnh sát, mở cánh cửa sắt nặng nề, lấy vũ khí từ bên trong và đeo nó lên người mình.

Kỹ thuật bắn súng của anh ấy rất tốt, đúng lúc đó một âm binh hóa quỷ vọt tới, bị anh bắn một phát vỡ đầu.

Đối với anh ấy mà nói, dường như lúc cầm súng lên, súng đã trở thành một phần cơ thể của mình.

Chúng tôi gặp Chu Nguyên Hạo trong sân của đồn cảnh sát. Đồn cảnh sát là dạng kiến trúc hình vuông kiểu cũ, ở giữa có một cái sân, trong sân có một cái bồn hoa, có rất nhiều âm binh từ trong tòa nhà lao ra, thật sự có chút cảm giác như đang chơi “Resident Evil”.

Nhưng đây không phải là trò chơi, không có cách nào để sống lại, một khi chết đi, đó là sẽ là chết thật.

“Số lượng âm binh quá nhiều.” Tư Hoàng Lăng cao giọng nói: “Chúng ta không giết hết được.”

Tôi cắt một tay của một âm binh, nghiêng đầu qua nói: “Không thể để cho bọn chúng rời khỏi đồn cảnh sát, nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.”

Tư Hoàng Lăng nói: “Trong gara phía sau có một vũ khí linh khí hạng nặng do thủ đô cấp phát, nhưng bên này có quá nhiều âm binh.”

Chu Nguyên Hạo nhìn đám âm binh như thủy triều trước mặt, ánh mắt trầm xuống, nói: “Tôi đi!”

Nói xong, anh bước mấy bước đứng trên một chiếc xe cảnh sát đối diện, chiếc roi màu đen trong tay anh ở trên không trung nhảy ra một đoàn tia chớp hình cầu, anh đẩy tia chớp kia về phía trước, tia chớp vọt vào trong đám âm binh, đánh bay nguyên một đám.

Nhân cơ hội này anh liền xông vào nhà để xe đối diện, không cần chìa khóa mà vẫn đi xuyên qua các bức tường.

Tôi không ngừng ném phù chú ra ngoài, bùa chú trong túi đã không còn mấy, mà đạn của Tư Hoàng Lăng cũng sắp bắn hết, tôi khẩn trương mà lo lắng nhìn về phía gara bên kia, Chu Nguyên Hạo sao còn chưa đi ra? Đã xảy ra chuyện gì sao?

Ngay lúc này, cửa cuốn của nhà để xe đột nhiên bị đập vỡ, một chiếc xe tải lái ra lao về một luống hoa phía trước.

Một thứ giống như chảo ăng ten tivi từ trên nóc xe vươn ra, chuyển hướng về phía có âm binh nhiều nhất, một đạo linh lực mạnh mẽ đột nhiên phát ra, đánh ra bốn phía.

Cái chảo ăng ten này quả thực giống như cái máy tàn sát, âm binh bị linh lực quét đến, tất cả đều bị chấn nát, hóa thành hạt than.

Rất nhanh, những âm binh này đều bị tiêu diệt, tôi cùng Tư Hoàng Lăng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy hai chân có chút mềm nhũn, ngã xuống đất.

“Nguyên Hạo, may nhờ có anh, bằng không chúng tôi chết chắc rồi.” Tôi vui mừng đi tới, lại thấy Chu Nguyên Hạo ngã xuống xe, thân thể trở nên trong suốt.

“Nguyên Hạo, có chuyện gì với anh vậy?” Tôi vội vàng đi qua đỡ lấy anh ấy, anh suy yếu nói: “Vũ khí linh năng này quả nhiên lợi hại, vậy mà ngay cả tôi cũng bị thương tổn, nhưng mà không có việc gì, mấy ngày sau có thể khôi phục lại.”

Nói xong, anh ôm lấy đầu tôi, kéo qua hôn lên má tôi một cái, sau đó chui vào trong ngọc bội.

Hiện tại anh vô cùng suy yếu, bên ngoài lại nắng to, chịu ánh mặt trời chiếu rọi, chỉ sợ sẽ hồn phi phách tán.

Tôi và Tư Hoàng Lăng một lần nữa điều động tất cả video camera, phát hiện người tên Dương Khải Lâm kia vô cùng quỷ dị, sáng sớm anh ta đã vào văn phòng cục trưởng Vương, nửa ngày sau mới đi ra, sau đó liền có cảnh hạ độc Tư Hoàng Lăng.

Sau khi đám người Tư Hoàng Lăng đi ra ngoài xử lý vụ án, người đó lại thừa dịp ít người, len lén hạ độc vào tất cả các máy lọc nước trong văn phòng.

Tôi nhìn đến sởn cả gai ốc, Tư Hoàng Lăng nói, Khải Lâm bình thường đều rất trầm mặc ít lời, ở trong cục không có nhân duyên gì.

Chúng tôi đến văn phòng của anh ta nhưng không tìm thấy bất cứ điều gì kỳ lạ, chỉ tìm thấy một chiếc điện thoại di động trong ngăn kéo của anh ta.

Điện thoại di động này có lẽ anh ta cũng không thường sử dụng, nhật ký cuộc gọi bên trong, tất cả đều là một người.

Người đàn ông đó là vương quốc chết chóc.

Tư Hoàng Lăng gọi lại vào số người này, trong micro chỉ vang lên giọng nữ máy móc: “Số máy quý khách vừa gọi không tồn tại.”

Chúng tôi lật qua các bức ảnh trong điện thoại di động, phát hiện thấy tất cả các bức ảnh bên trong là một trung tâm mua sắm bị bỏ hoang, trung tâm mua sắm này trông tương đối lớn, bên trong lộn xộn, mạng nhện ở khắp mọi nơi.

Khải Lâm chụp toàn bộ trung tâm mua sắm một lần nữa, chúng tôi nhìn vào từng bức ảnh, tìm thấy bên trong đầy các hiện tượng thần bí.

Trong tủ quần áo, được lấp đầy bởi những người mẫu nhựa thiếu cánh tay chân, đôi mắt của những người mẫu này đều nhìn chằm chằm vào ống kính máy ảnh, bên cạnh một bàn tròn trong cửa hàng đồ nội thất, mơ hồ có thể nhìn thấy một gia đình ba người đang ngồi ăn cùng nhau, trong hiệu sách rõ ràng treo một người phụ nữ toàn thân đen kịt.

Hơn một trăm bức ảnh, ít nhất có chín mươi bức ảnh kỳ lạ.

Chúng tôi xem đến mức sởn gai ốc.

Chúng tôi tìm thấy trong zalo của Dương Khải Lâm số zalo của vương quốc chết chóc, nhưng số zalo này trống rỗng, không có cái gì, tôi đã cố gắng gửi tin nhắn qua, nhưng không có bất kỳ phản hồi nào.

Tôi đã sử dụng điện thoại di động riêng để thêm vương quốc chết chóc, đã được xác minh, không vượt qua.

Xem ra, sự kiện lần này là có liên quan đến trung tâm mua sắm bỏ hoang này, bây giờ phải nhanh chóng tìm được trung tâm mua sắm này.

Đồn cảnh sát xảy ra chuyện lớn như vậy, Tư Hoàng Lăng lập tức báo cáo, khiến cán bộ phía trên khiếp sợ, rất nhanh đã phái cảnh sát vũ trang đến, phong tỏa đồn cảnh sát.

Cũng may chúng tôi kịp thời tiêu diệt âm binh hóa quỷ, với lại vị trí đồn cảnh sát tương đối hẻo lánh, mới không gây ra thương vong lớn hơn.

Thị trưởng Hà Thành tự mình tới, khen ngợi Tư Hoàng Lăng một phen, vỗ vỗ bả vai anh, ám chỉ nếu anh có thể xử lý tốt vụ án lần này, tương lai vị trí cục trưởng chính là vật trong túi của anh.

Muốn nói Tư Hoàng Lăng đối với vị trí cục trưởng kia không có ý gì, đó là giả, nhưng sau khi nhiều đồng nghiệp đã chết như vậy, cho dù thị trưởng không hứa, anh ấy cũng sẽ đi tìm nguồn gốc vụ án, báo thù cho những đồng nghiệp của mình.

Tư Hoàng Lăng bảo tôi về nghỉ ngơi trước, anh ấy sẽ mau chóng điều tra trung tâm thương mại bỏ hoang này, có tin tức sẽ thông báo cho tôi.

Tôi lo lắng cho Chu Nguyên Hạo, vội vàng về nhà, đêm đã khuya, tôi vừa đi đến cửa, liền phát hiện có chút không đúng.

Có người vào nhà tôi, nhưng không có quỷ khí, chẳng lẽ là trộm cắp?

Chu Nguyên Hạo bỗng nhiên từ bên trong ngọc bội đi ra, nói với tôi: “Đừng sợ, là người quen.” Nói xong, anh mở cửa ra, một người đàn ông đang tùy tiện ngồi trên ghế sofa của tôi, mà một người khác mặc áo gió dài, nhưng trông có vẻ tàn bạo đang tựa vào cửa sổ, cảnh giác nhìn ra ngoài.

“Uông Lạc?” Tôi sợ hãi: “Sao anh lại đến đây?”

Uông Nhạc nhìn thoáng qua Chu Nguyên Hạo: “Tôi nói này em họ, sao cậu lại biến thành như vậy?”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!