Chương 108: Mộ tướng quân ở trong núi sâu
Bọn họ xem lại video trong camera giám sát, phát hiện rằng đêm qua sau khi Chương Thiên Đức vào giấc không lâu, dưới gầm giường có một cái bóng đen xuất hiện, hai con mắt của nó đỏ lòm, trông vô cùng đáng sợ. Cái bóng đen đó, thực sự đã ăn tươi nuốt sống Chương Thiên Đức, chỉ để sót lại vỏn vẹn cái đầu vẫn còn dấu răng của nó lưu lại. Ăn uống chán chê xong, cái bóng đen đó lại lui về dưới gầm giường.
Tôi lấy làm lạ, hỏi: “Làm sao mà các anh lại biết vụ án này sớm như vậy?”
Đông Phương Lân nặng nề nói: “Chương Lễ đã từng giúp chúng tôi phá một vụ án lớn, tôi vẫn còn nợ anh ấy một ân tình, sở dĩ là anh ấy đã tìm đến tôi. Sự việc lần này không hề đơn giản, nếu cần thiết tôi sẽ báo cáo với đội trưởng, để anh ấy ra mặt giải quyết.”
Tôi theo chân anh ấy bước vào nhà họ Chương, Mẹ Chương đang ngồi trên sô pha khóc không ngừng, vừa nhìn thấy tôi, bà ta lập tức bật dậy khỏi chỗ, hung ác lao đến: “Hôm nay tao phải đánh chết mày con quỷ cái này, chính mày hại chết con trai tao, mày phải đền mạng cho con trai tao!”
Bố Chương vàChương Lễ vội vàng chạy qua giữ bà ta lại, Bố Chương quát: “Bà điên rồi à? Còn không mau ngồi xuống đi?”
Mẹ Chương bưng mặt khóc tức tưởi la lên: “Đêm qua tôi đã tra ra rồi, chính là con đàn bà này, gây gổ với Thiên Đức, đánh gãy mũi Thiên Đức, chính nhân tình của ả đàn bà này đã làm tất cả.”
Bố Chương nghe xong, ánh mắt nhìn tôi cũng chẳng còn mấy thiện cảm: “Anh Đông Phương, anh mang người phụ nữ này đến đây là có ý gì?”
Sắc mặtChương Lễ càng u ám hơn: “Đông Phương, lẽ nào người phụ nữ này có liên quan đến cái chết của Thiên Đức à?”
“Tôi chỉ nhờ cô Khương này đến để hỗ trợ điều tra, không hề có ý gì khác.” Đông Phương Lân vội vã nói: “E rằng lần này mọi chuyện không đơn giản như vậy,Chương Lễ, anh không cần phải lo lắng chuyện không đâu.”
Chương Lễ lẳng lặng liếc tôi một cái, không nói gì. Tôi cực kì bất mãn với Đông Phương Lân, đến cả đứa ngu cũng nhìn ra được anh ấy không hề tin tưởng tôi, được chưa?
Đông Phương Lân nói: “Thực ra, chúng tôi đã tìm ra hung thủ rồi.”
Tôi sững người trong giây lát: “Hung thủ đâu?”
Đông Phương Lân chống cằm lên bàn gật gù, trên bàn chỉ có một hộp giấy kraft được chế tác tinh xảo, trong hộp có một tượng đồng dài khoảng chừng một phân. Tôi tái mặt, tử khí trên người bức tượng đồng đó cực kì nặng, hơn nữa còn thoang thoảng mùi máu tanh. Tôi thận trọng từng bước đi tới, dùng con mắt âm dương nhìn một chút, đôi mắt của con tượng đồng đột nhiên lóe sáng rồi biến thành màu đỏ tươi, rồi trong chớp mắt lại trở về trạng thái ban đầu.
Tôi hít một ngụm khí lạnh, nói: “Cái thứ đồ này từ đâu ra vậy? Thật bất thường!”
Bố Chương nói: “Đó là một món đồ cổ tôi được bạn tặng, lẽ nào bạn tôi còn muốn hại tôi nữa hay sao?”
Nét mặt tôi lộ rõ vẻ căng thẳng: “Thứ đồ này là ở trong mộ mà ra, hơn nữa ngôi mộ đó còn là một ngôi mộ cổ ngàn năm nữa. Có thể đem một tượng đồng theo chôn cùng mình, hẳn là chủ nhân của ngôi mộ này có thân phận không hề bình thường. Ai đã tặng cho ông món đồ này vậy?”
Đông Phương Lân cũng nói: “Ông Chương, người bạn đó của ông giờ đang ở đâu vậy? Chúng tôi cần phải hỏi người ấy về nguồn gốc của món đồ này.”
Người bạn này của Bố Chương chuyên kinh doanh buôn bán đồ cổ, ông ta lập tức gọi điện thoại cho người kia, nhưng không ai tiếp máy, đành gọi cho gia đình người đó, vợ của người đó nhận máy, vừa khóc sướt mướt vừa nói rằng chồng bà ta đã chết được một tuần rồi, bị ăn sống sờ sờ mà chết, cuối cùng chỉ còn lại mỗi cái đầu đem đi hỏa táng chôn cất. Bố Chương bỏ điện thoại xuống, sắc mặt trắng bệch, kinh sợ đến mức ngã ngồi ra sô pha, hồi lâu sau vẫn không nói được câu nào. Thì ra bức tượng đồng này ông ta được người bạn kia tặng vào bốn ngày trước, chắc hẳn vào thời điểm ấy, người bạn kia của ông ta, đã sớm chết ngắc rồi.
“Quỷ…” Bố Chương kinh hoảng tột độ nói: “Tôi gặp phải quỷ rồi sao?”
Tôi ngắt lời ông ta: “Có bao giờ mọi người tự hỏi, tại sao người kia lại tặng cho Ông Chương bức tượng đồng kia không?”
Những người đứng ở đây đều không bị đần, tôi chỉ mở miệng nói một câu, bọn họ đã hiểu ngay, nếu như người tặng tượng đồng cho Ông Chương là một con quỷ, con quỷ này lại chuyên tặng tượng đồng đi, chắc chắn là nó có ý đồ gì đó chứ không chỉ đơn giản là tìm thức ăn cho bức tượng đồng.
Bố Chương lại gọi cho quả phụ kia một lần nữa, người phụ nữ đó thậm chí còn tính toán vô cùng hợp tình hợp lí, tìm lại sổ sách của chồng, bên trong vẫn còn ghi lại rằng, bức tượng đồng này được gửi từ một nơi gọi là thôn Đầu Hổ, người bán nó có họ Liễu.
Tuy nhiên, trước đây ông ta chỉ đi đến vùng ngoại ô phía tây bắc của Hà Thành, ở vùng đó chẳng có chỗ nào gọi là thôn Đầu Hổ cả, nhưng có một ngọn núi gọi là núi Đầu Hổ, trên núi cũng không có làng mạc gì cả.
“Mộ thì sao?” Tôi hỏi: “Trên núi Đầu Hổ có ngôi mộ cổ nào tương đối lớn không?”
Chương Lễ dường như nhớ ra cái gì đó, sắc mặt bất chợt trở nên khó coi. Hóa ra một năm trước,Chương Lễ vốn định cho xây dựng một khu nghỉ dưỡng trên núi Đầu Hổ, địa điểm thích hợp vốn đã chọn được rồi, nhưng khi anh ta đưa người đến khảo sát thì lại phát sinh ra những chuyện vô cùng kì dị. Bọn họ tìm thấy một lăng mộ cổ ở trong núi, bia mộ được giữ gìn vô cùng cẩn thận, dường như đây là lăng mộ của một vị tướng quân nào đó cuối thời nhà Đường, mộ được đắp rất cao, trước lăng còn có Thần đạo và tượng đá, có lẽ đây không phải là một vị tướng bình thường. Thời cổ đại, cho dù là ma chay hay cưới xin, thậm chí cả chuyện xây bia đắp mộ, đều được quy định bởi một quy chế, thân phận ra sao địa vị như nào, ai cũng không thể vi phạm dù chỉ một chút, nếu như vượt quá quy chế quy định, thì sẽ bị chém đầu. Thế nhưng cuối thời nhà Đường đã xảy ra loạn sứ quân, rất nhiều tướng lĩnh thực ra là quan một phương, cho nên việc xây mộ của mình giống như kiểu mẫu lăng mộ của hoàng đế cũng là điều dễ hiểu.
Mới đầuChương Lễ cũng không để ý lắm, dù sao thì ở trong nước có lắm mộ cổ như vậy, vì để khai phá mà không biết đã phá đi bao nhiêu, cùng lắm là báo cáo với Sở Di tích và Văn hóa để họ giúp khai quật là được rồi, sau đó còn có thể dùng ngôi mộ này để làm chiêu trò thu hút du khách. Thế nhưng, vào đúng đêm mà bọn họ cắm trại lại ngày hôm ấy, có một chuyện vô cùng quái dị đã xảy ra.
Một thanh niên trong đoàn khảo sát vào giữa đêm hôm khuya khoắt bật dậy đi cầu tiêu, đi mãi một hồi lâu mới thấy về, sau khi quay về thì tinh thần đã có chút bất thường rồi, luôn miệng nói rằng mình đã gặp được một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp mặc trang phục thời Đường, lại còn chơi dã chiến với người ta một trận, kĩ thuật của người phụ nữ đó phải nói là cực kì đỉnh, khiến anh ta chết mê chết mệt. Lúc đó bọn họ không để ý gì nhiều, kết quả là, sáng ngày hôm sau, lúc bọn họ tỉnh giấc, thì đã thấy người thanh niên kia chết ở trong lều của mình từ lúc nào, theo kết quả giám định từ phía pháp y, anh ta là bị vật nặng đè cho tới chết. Có người chết rồi,Chương Lễ rốt cục mới phát hiện ra có chuyện không đúng, lập tức mang đoàn khảo sát rời khỏi núi Đầu Hổ, cũng không đề cập đến việc phát triển khu nghỉ dưỡng nữa.
Nói đến đây, sắc mặtChương Lễ hơi tái nhợt: “Tôi vẫn nhớ, cái tên được khắc trên bia mộ ấy, có họ Liễu.”
Đông Phương Lân lập tức đi điều tra lai lịch của lăng mộ cổ đó, theo như ghi chép ở trong sách cổ, ở khu vực Hà Thành dưới thời Đường đã từng có một thế lực cát cứ họ Liễu, tên là Liễu Trương Sinh. Liễu Trương Sinh là một vị tướng trẻ có tài, cùng với các thế lực quân phiệt khác đánh trăm trận trăm thắng, nhanh chóng đoạt được một vùng địa bàn rất lớn. Đang lúc hừng hực khí thế xông lên, ông ta đột ngột đổ bệnh nặng, rồi chết đầy đau đớn ngay trong phủ tướng quân của mình.
Ghi chép trong sách cổ vô cùng ngắn gọn, chỉ vỏn vẹn vài nét bút, nhưng lại có một câu khiến người đọc không rét mà run. Sách viết, Liễu Trương Sinh thông hiểu pháp thuật, có thể chiêu hồn âm binh đánh trận, trong một lần sao chiến với sứ quân ở Tương Nam, ông ta bị rơi vào trận địa mai phục của địch, giữa lúc hết sạch đạn, ông ta lập đàn chiêu tập một trăm ngàn âm binh, quét sạch kẻ địch đến một manh giáp cũng không còn.
Một trăm ngàn âm binh!
Tôi thực sự bị dọa sợ rồi, tôi chỉ vừa mới đột phá tầng hai, đối đầu với một lão quỷ ghê gớm như thế này, không phải là đang tìm đến cái chết hay sao? Đông Phương Lân biết rằng con quỷ này không dễ “xơi”, bèn yêu cầu đội chi viện đến hỗ trợ, tôi tranh thủ cơ hội đi vệ sinh để lén hỏi Chu Nguyên Hạo “không đi có được không”, boss lớn như vậy, hay là cứ để cho các vị đại thần của văn phòng điều tra tài liệu X tới đối phó đi.
Chu Nguyên Hạo trầm mặc hồi lâu, rồi mới nói: “Em có biết vì sao cứ mỗi bảy ngày tôi lại đến tìm em không?”
Trái tim tôi dường như rơi “bộp” xuống đất, nghĩ ngợi mất một lúc mới tiếp lời: “Là một nghi thức sao?”