Chương 107: Cái chết của Cậu Chương
Quản lí Trâu lập tức nói với mấy người bảo vệ: “Cậu Chương này ở trong cửa hàng chúng tôi cố ý gây chuyện, anh ta là khách quen của cửa hàng nên sẽ không báo cảnh sát, các anh mời anh ta ra ngoài đi.”
Cậu Chương giận dữ: “Quản lí Trâu, ông điên rồi sao? Lẽ nào ông lại không biết anh họ tôi là ai sao?”
Quản lí Trâu mặt không cảm xúc nói: “Cậu Chương, xin anh giữ lại chút mặt mũi cho anh của anh.” Nói xong, ánh mắt Quản lí Trâu hướng về phía bảo vệ, bảo vệ lập tức tiến lên đưa anh ta ra ngoài, anh ta giãy dụa kêu gào, bảo vệ không vì thế mà bị lay động.
Quản lí Trâu lập tức gọi người đến dọn dẹp bàn ăn, một lần nữa dọn thức ăn ra, Khúc Giai Kỳ nói: “Này, ma nam…”
Chu Nguyên Hạo lạnh lùng liếc nhìn làm cô bé thức thời đổi giọng: “Chu cái gì ấy nhỉ, tôi rất thưởng thức tính cách của anh, có thù nhất định sẽ báo, khiến người khác sống không dễ dàng. Ha ha, nào, chúng ta cùng nhau uống một chén.”
Chu Nguyên Hạo vẫn nể tình mà uống một chén rượu. Anh không thể ăn thức ăn bình thường của người sống, bởi vậy chỉ đưa tới mũi ngửi một cái rồi đặt trở về.
Tôi nói: “Thật ra cũng không cần thiết phải ra tay, dù sao anh ta cũng không sống lâu được nữa.”
Khúc Giai Kỳ gật đầu: “Tôi cũng ngửi thấy được trên người anh ta có mùi của người chết rất nồng.”
Tôi nói: “Cái mùi này quá nồng, tôi nghi ngờ sẽ xảy ra chuyện lớn, chúng ta có thể trốn vẫn nên trốn đi.” Sắc mặt Chu Nguyên Hạo có chút ảm đạm, rơi vào trầm tư.
Ăn cơm xong, Chu Nguyên Hạo nói muốn cùng tôi đi dạo phố, Khúc Giai Kỳ rất vui vẻ chạy theo sau, lập tức bị Ôn Diệu Noãn lôi đi. Có một con kỳ đà cản mũi lớn như vậy ở đây, Chu Nguyên Hạo chắc chắn sẽ nổi giận.
Chu Nguyên Hạo cùng tôi đi xem phim kinh dị, thể loại phim này trong nước cũng không thể có ma quá ghê, chúng tôi đều xem như là đang xem phim hài, nếu như Chu Nguyên Hạo không phải ma, đoán chừng anh sẽ ngủ luôn tại chỗ. Bỗng nhiên, cả hai chúng tôi đều sững sờ. Trên màn ảnh, có một người đóng ma đang giở trò, nữ chính ăn mặc thiếu vải bị dọa sợ đến mức chạy loạn khắp nơi. Ngay lúc chiếu đến cảnh cô ta đang chạy từ hành lang âm u xuống thì đột nhiên trên vách tường hiện một gương mặt quỷ. Cảnh phim nhanh chóng qua đi, hình ảnh cũng tối, bình thường không dễ dàng chú ý tới nhưng chúng tôi đều nhìn thấy. Đây chắc chắn là một hồn ma, hồn ma này ở cấp bậc nào cũng không biết rõ. Bỏ ra mấy chục nghìn để xem một bộ phim kinh dị chân thật cũng coi như đáng giá.
Ra khỏi rạp chiếu phim, chúng tôi lại cùng nhau đến quán ăn khuya. Chu Nguyên Hạo giống như từ trước đến nay chưa từng tới những nơi như thế này, đối với món gì cũng rất mới mẻ. Tính ra thì anh cũng đã ăn mười lăm que xiên nướng.
Ma ăn xong cái gì đó, thì con người cũng không thể ăn nữa, chúng tôi chỉ có thể đóng gói mang đi mà thôi, lúc đi một người khách còn nói khẽ với vợ của anh ta: “Hiện tại ngay cả đàn ông đều ăn uống điều độ, em xem cái anh chàng đẹp trai kia cũng chỉ ngửi mấy cái xiên nướng coi như là đã ăn, thế mà em vẫn còn ăn nhiều như vậy.” Tôi thầm nghĩ, nếu như anh ta biết anh là ma thì đoán chừng sẽ bị dọa sợ chết khiếp. Chúng tôi về đến nhà lập tức ôm nhau ngủ một giấc ngon lành.
Ở nhà họ Chương bên kia đèn đuốc sáng choang. Cậu Chương đang ngồi trên ghế sô pha kiểu Ý được thiết kế riêng, trên mũi quấn băng gạc màu trắng, mẹ của anh ta ăn mặc sang trọng ngồi một bên lau nước mắt.
“Ông Chương à, ông nói xem còn có phép tắc hay không?” Mẹ Chương khóc lóc nói: “Tôi có một đứa con trai ngoan ngoãn như vậy, chỉ là ra ngoài ăn một bữa cơm lại bị người ta đánh thành như vậy, ông cần phải giúp con trai báo thù.”
Bố Chương hơn năm mươi tuổi nhưng được chăm sóc tốt nhìn trông rất trẻ, ông ta sốt ruột đi đi lại lại trong phòng: “Con hư tại mẹ, tất cả đều tại bà cả đấy! Anh họ đã cấm nó, bà còn dám thả nó ra ngoài, bà đây không phải tự làm tự chịu sao?”
Mẹ Chương cuống lên: “Chương Lễ là anh họ cũng không phải anh ruột, coi như là anh ruột, vợ chồng chúng ta vẫn còn sống thì lúc nào đến lượt nó dạy dỗ con mình cơ chứ.”
Bố Chương chỉ vào cái mũi của Chương Thiên Đức nói: “Thằng nhóc này không ngờ lại không có liêm sỉ như thế, việc gì cũng không làm nên hồn, cả ngày chỉ biết chơi bời uống rượu, không phải đều do bà nuông chiều nó sao? Ông nội nó để anh họ quản nó là vì muốn tốt cho nó mà thôi.”
Mẹ Chương lại bắt đầu lau nước mắt: “Ông cụ cũng không công bằng, đều là cháu của ông tại sao chỉ để ý mỗiChương Lễ? Con trai của tôi có chỗ nào không tốt? Nếu như ông cụ hết lòng bồi dưỡng nó, khẳng định nó sẽ còn ưu tú hơn so vớiChương Lễ kia kìa.”
Bố Chương bị vợ nói đến không còn gì để nói thêm, Mẹ Chương nói: “Tôi mặc kệ, ông nhất định phải trút giận cho con trai của chúng ta. Ai đánh nó? Nhất định phải làm cho người đó ngồi tù.”
Sắc mặt Bố Chương lạnh lẽo: “Bà đúng là một người phụ nữ ngu ngốc, bà không có nghe thấy Thiên Đức nói sao? Quản lí Trâu của Milton đối với người kia rất cung kính. Milton là nơi nào cơ chứ? Sau lưng bọn họ phải có chỗ dựa lớn, lớn đến mức chúng ta đều không tưởng tượng tới. Có thể làm cho quản lí Trâu tiếp đãi long trọng khẳng định là nhân vật lớn. Bà còn đi tìm người ta trả thù hay sao? Người ta không tìm đến bà gây phiền phức là đã đủ nể tình nhà chúng ta rồi.”
Mẹ Chương vừa nghe xong nhất thời không biết làm gì, vừa khóc vừa gào. Bố Chương trừng mắt nhìn Chương Thiên Đức một cái: “Con cút về phòng ngay cho bố, khoảng thời gian này không cho phép con bước chân ra khỏi cửa.”
Ở trước mặt bố của mình Chương Thiên Đức không dám cáu kỉnh, chỉ có thể dùng sắc mặt bày tỏ ý không hài lòng đi về phòng của mình. Anh ta ngồi trên giường, trong lòng rất buồn bực, vốn dĩ đêm này có thể ôm Vu Lệ Dung ngủ nhưng hiện tại chỉ có thể ngủ một mình. Ở trong mắt anh ta, Vu Lệ Dung so với những nguời phụ nữ bình thường không có gì khác, là kiểu phụ nữ có thể gọi thì đến, đuổi thì đi bất cứ lúc nào. Hơn nữa nghe nói cô gái này ở trên giường rất phóng túng, có thể chơi một vài trò chơi thú vị, anh ta ngay cả khách sạn cũng đã đặt trước rồi. Khách sạn này có rất nhiều đồ riêng biệt, còng tay, dây thừng, roi, nến,… cái gì cũng không thiếu. Đêm nay vốn dĩ phải là một buổi tối tốt đẹp thế nhưng tất cả đều bị đôi nam nữ chó má kia tới phá hoại.
Chương Thiên Đức nắm chặt nắm đấm, trong mắt tràn đầy thù hận, chờ anh ta tìm được cơ hội nhất định sẽ hành hạ bọn họ đến chết. Anh ta quay người nằm trên giường, cũng không có phát hiện khi anh ta nhấc chân lên, dưới gầm giường tối tăm lộ ra một đôi mắt đỏ rực.
Anh ta lật người tưởng tượng ra thân thể uyển chuyển của Vu Lệ Dung, dường như cảm thấy mũi mình cũng không đau đớn như vậy. Anh ta tắt đèn, trong nhà tối om, một luồng khí màu đen từ dưới gầm giường nhẹ nhàng bay lên trên không trung hợp thành hình dáng con người, bóng đen đó mở đôi mắt đỏ to bằng chuông đồng nhìn chằm chằm Chương Thiên Đức. Anh ta không hề biết, dần dần tiến vào giấc mơ đẹp. Bóng đen kia nhìn anh ta một lúc lâu, anh ta cũng cảm thấy căn phòng có chút lạnh nên đưa tay kéo chăn. Trong lúc hốt hoảng mở mắt ra, đối diện chính là một đôi mắt đỏ rực. Anh ta ngay lập tức mở to mắt, còn chưa kịp phát ra tiếng nói thì bóng đen kia đã nhào tới, máu tươi bắn tung tóe, vết máu lưu lại trên vách tường khiến người khác thấy mà giật mình.
Trời còn chưa sáng tôi đã bị chuông điện thoại đánh thức, là một số lạ, tôi vừa nghe, đầu bên kia lại là Đông Phương Lân.
“Cô Khương, chỗ tôi có một vụ án cần cô hỗ trợ.” Anh ta nói.
Tôi không có ấn tượng tốt đối với mấy người thuộc tổ thứ tư của văn phòng điều tra tài liệu X: “Xin lỗi, gần đây tôi rất bận.”
“Chuyện này cũng liên quan đến cô đấy.”
Anh ấy nói: “Cô biết người tên Chương Thiên Đức đúng không?”
Tôi nhất thời chưa kịp phản ứng, anh ấy đã bổ sung: “Hôm qua cô vừa mới đánh anh ta cơ mà.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!