Chương 3:
Nhưng nếu phòng nghỉ có người thì người ta sẽ khóa trái cửa, nếu không có ai ở trong thì nhân viên quản lý cũng sẽ khóa lại, cho nên Sở Trình Thiên vặn cửa cả chục căn phòng liên tiếp đều không mở được.
Ngay khi Sở Trình Thiên suýt bị tóm thì cuối cùng cũng có một cánh cửa bị anh ta mở ra.
“Cạch!”
Không có chút do dự nào, Sở Trình Thiên nhanh chóng xoay người lách vào trong, sau đó lập tức khóa trái.
Tô Tuệ Anh đang nóng đến đầu óc mơ hồ, lập tức bị âm thanh khóa cửa làm bừng tỉnh, cô cố sức bò dậy liền gặp một người đàn ông mặc quần áo bình thường màu trắng ngà đột nhiên lách vào, lúc này anh ta đang nhìn qua mắt mèo trên cửa để quan sát động tĩnh bên ngoài.
“Anh… tới đây…”
Tô Tuệ Anh cảm thấy vô cùng căng thẳng, vô thức kéo chăn lên ngang ngực, cả khuôn mặt đỏ bừng nhìn chằm chằm Sở Trình Thiên, người này hẳn là trai bao mà cô đợi từ nãy đến giờ, dáng người ít nhất cũng phải một mét tám mươi lăm trở lên.
Chất lượng, hẳn là rất khá…
“Suỵt!”
Sở Trình Thiên xoay người giơ tay ra hiệu im lặng, sau đó thuận tay tháo mũ lưỡi trai che khuất hai phần ba gương mặt xuống.
“Ồ!”
Tô Tuệ Anh vội vàng che lại cái miệng nhỏ nhắn suýt nữa hét lên của cô, trời ơi, trời ơi, trên đời này còn có trai bao đẹp đến cỡ này sao?
Khuôn mặt anh tuấn đẹp đẽ, hàng mi như vẽ, mắt sáng như sao, mái tóc hơi rối xõa rủ xuống trán, bộ quần áo màu trắng ngà mặc trên người anh ta càng toát thêm vẻ thoải mái, rực rỡ như ánh mặt trời khiến cho người ta có cảm giác dễ chịu khó nói thành lời.
Tô Tuệ Anh âm thầm so sánh anh ta với Hoắc Anh Tú trong lòng.
Hoắc Anh Tú tuy cũng có bề ngoài khá đẹp, nhưng lại thuộc về hình tượng lạnh lùng cao ngạo, mà người đàn ông trước mặt lại là hình tượng dịu dàng nhã nhặn, mỗi người một vẻ, chỉ là giờ khắc này ở trong lòng Tô Tuệ Anh, người đàn ông trước mặt càng hợp ý cô hơn.