Chương 121:
Tô Tuệ Anh lập tức lo lắng, nhanh chóng hẹn Tuệ Kỳ đến quán cà phê mà trước giờ hai người vẫn hay đến. Lúc Tuệ Kỳ đến chỗ hẹn, hai mắt vẫn còn đỏ hoe, có lẽ cô đã khóc trên đường đến đây.
“Tuệ Kỳ, cậu sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Tô Tuệ Anh vội vàng kéo Tuệ Kỳ ngồi xuống lo lắng hỏi.
“Tuệ Anh, tớ…”
Tuệ Kỳ vùi mặt vào hõm vai của Tô Tuệ Anh bật khóc tu tu, nức nở không nói lên lời.
“Có phải là do Triệu Dân Thường không?”
Có thể biến Tuệ Kỳ thành bộ dạng thế này trừ Triệu Dân Thường ra, Tô Tuệ Anh không thể nghĩ ra được người thứ hai.
Quả nhiên, Tuệ Kỳ mặt đầy nước mắt gặt gật đầu, nghẹn ngào nói: “Từ sau khi cậu thôi việc, hắn liền cho tớ lên làm thư ký trưởng, nhưng mà… hắn còn tuyển thêm hai thư ký mới nữa, hơn nữa còn là hai chị em sinh đôi, năm nay mới đầy 17 tuổi, chỉ có trình độ văn hóa cấp hai. Bọn họ căn bản có đủ tư cách càng không đủ khả năng để làm thư ký của tổng giám đốc, nhưng mà Triệu Dân Thường hắn… hắn lại ngắm trúng vào vẻ trẻ trung xinh đẹp của hai chị em họ, cũng giống như ngày hôm ấy ở thôn Ôn Ôn, hắn mê đắm Lưu Tử Nhi mới có 16 tuổi. Bây giờ hắn ngày càng thích gặm cỏ non, còn tớ đối với hắn mà nói đã hết hạn sử dụng từ lâu rồi, cũng giống như hôm nay, hai chị em sinh đôi đó hợp nhau lại bắt nạt tớ, Triệu Dân Thường hắn còn giúp bọn họ. ”
Ngày hôm đó khi rời thôn Ôn Ôn, Triệu Dân Thường không hề đưa Lưu Từ Nhi đến thành phố, Tô Tuệ Kỳ cô đã từng thầm tưởng rằng Triệu Dân Thường cuối cùng cũng đã lựa chọn cô, mà không hề nghĩ rằng Triệu Dân Thường không đưa Lưu Từ Nhi đi không phải là vì hắn đã hồi tâm chuyển ý, mà là hắn đã chơi chán Lưu Từ Nhi rồi, bây giời hắn cần tìm cảm giác mới mẻ hơn.
Quả nhiên Tô Tuệ Anh vừa nghe nói như vậy đành thở dài bất lực nói: “Tuệ Kỳ, cậu đã biết Triệu Dân Thường là một tên khốn như thế, hãy nghe tớ chia tay hắn đi.”
Tô Tuệ Kỳ lắc đầu đau đớn: “Bây giờ từ bỏ đã quá muộn rồi. Vài ngày trước, em trai tớ được chẩn đoán bị ung thư máu. Cậu biết đấy, bệnh này phải mất rất nhiều tiền mới có hi vọng chữa khỏi, ba mẹ tớ đều là những người nông dân thật thà, muốn kiếm được khoản tiền đó chỉ còn hi vọng vào tớ, nhưng tớ…. Tiền lương của tớ không nhiều, chỉ dựa vào đồng lương ít ỏi đấy căn bản không thể chữa được bệnh cho em trai tớ. Tớ chỉ còn cách tìm đến Triệu Dân Thường, anh ta đã sắp xếp cho em trai tớ vào một bệnh viện tốt nhất cùng với đội ngũ bác sĩ có chuyên môn cao, tiền thuốc, tiền viện phí cũng giúp tớ chi trả. Ngoài cảm kích sự giúp đỡ của anh ta đối với tớ, thật sự không biết nói gì hơn.”