Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Mịch Tiên Lộ

Chỉ sau mấy ngày, Giản Ly liền chủ động tìm tới Triệu Địa, giao cho Triệu Địa hai tá giấy phù cấp thấp, một chiếc bình nhỏ đựng một ít đan sa, cùng với một chiếc bút phù thoạt nhìn rất bình thường. Hơn nữa sau đó còn nói nếu cần thêm vẫn có thể đổi được, lần sau đổi vẫn là ba viên Tụ Khí Tán.

Triệu Địa chỉ có thể cười khổ trong lòng, mấy viên Tụ Khí Tán này đều là hắn tạm ngừng tu hành để dành được, mỗi tháng chỉ có thể lãnh một viên Tụ Khí Tán trong nửa năm qua đã sớm dùng hết sạch, đâu còn mà đổi nữa.

Khoảng nửa năm sau, tới ngày Triệu Địa tròn mười lăm tuổi, hắn nhận được một cái bao nhỏ. Trong bao là hai đạo Kim Cương phù mang tính phòng ngự cùng ba hòn đá to như quả trứng gà, có màu sắc khác nhau. Ngày hôm sau, Triệu Địa cả người lẫn bao lập tức bị “mời” ra khỏi hạp cốc Nam Hoa Sơn mạch.

Lúc này gia sản toàn thân của Triệu Địa cũng chỉ có cái bao mà gia tộc ban cho trước khi đi, mười mấy đạo phù lục do hắn luyện chế, cùng một món pháp khí hạ phẩm giống như tiểu đao. Trước khi đi Giản Hinh Nhi còn kín đáo đưa cho hắn một bình thuốc nhỏ, bên trong có chứa bảy tám viên Tụ Khí Tán.

Giản Hinh Nhi đã đạt tới tu vi Luyện Khí kỳ tầng tám, là một trong những đệ tử hạch tâm của gia tộc, nàng đã không cần dùng tới loại linh dược cấp thấp này nữa. Đây là nàng đặc biệt chuần bị cho Triệu Địa, nghĩ tới những chuyện này, Triệu Địa không có quá mức từ chối, lập tức đón nhận.

Cũng phải nói rằng Giản Hinh Nhi thật đúng là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên với hắn. Nhớ lúc hai ba tuổi, Giản Hinh Nhi mới vừa được đưa vào Giản gia, mỗi đêm đều nhớ tới phụ mẫu khó có thể ngủ, cũng mệt mỏi cho Triệu Địa mỗi đêm đều phải kể chuyện để dỗ nàng ngủ.

Đối với Giản Hinh Nhi, vị tiểu ca ca trước mắt tuy rằng không lớn hơn mình bao nhiêu, nhưng lại có thể kể ra thao thao bất tuyệt rất nhiều chuyện hay. Cái gì Hoàng Đế đại chiến Xi Vưu, Nữ Oa tiên nữ… toàn là những chuyện mà trước kia nàng chưa từng nghe qua. Tình huống như thế kéo dài hơn một năm, cho đến khi hai người bắt đầu tu tập tiên pháp mới dừng. Theo Giản Hinh Nhi thấy, vị Ngũ Căn ca này không nghi ngờ gì chính là thân nhân của nàng.

Sau đó Triệu Địa chuyên tâm tu luyện, tiếp xúc với vị tiểu muội muội này cũng càng ít. Sau đó nữa, nhờ có tư chất tốt, Giản Hinh Nhi tu luyện tiến bộ rất nhanh, được trưởng lão Giản gia đặc biệt bồi dưỡng thành đệ tử nòng cốt. Từ đó số lần Triệu Địa gặp nàng cũng ít dần đi, mặc dù ở trong cùng một hạp cốc, nhưng một hai năm cũng khó nhìn thấy một lần.

Tiểu cô nương này mỗi lần gặp Triệu Địa đều lôi kéo cánh tay hắn gọi Ngũ Căn ca, Ngũ Căn ca… không ngừng. khiến cho Triệu Địa vốn đã quen bị mọi người cười nhạo cảm thấy trong lòng ấm áp.

Giản Hinh Nhi khen hắn có thiên phú chế phù, đây cũng thật là chuyện xảy ra một lần. Sau khi Triệu Địa thử luyện chế Hỏa Cầu phù lần đầu tiên, thất bại mười mấy lần mới luyện chế thành công một đạo Hỏa Cầu phù sau đó xác suất thành công không vượt quá hai thành. Rốt cục không ngờ hắn luyện chế được năm sáu đạo Hỏa Cầu phù. Sau đó hắn định đem tất cả giấy phù dùng Tụ Khí Tán trao đổi, tiếp tục luyện tập luyện chế Hòa Cầu phù cùng Kim Cương phù. Sau khi lãng phí hơn trăm tờ giấy phù, rốt cục hắn cũng luyện chế thành công hai đạo Kim Cương phù cùng mười mấy đạo Hỏa Cầu phù, kết quả này làm cho hắn đã hết sức hài lòng. Xác suất thành công của hắn đã cao hơn lời đồn không ít, không biết là tin đồn phóng đại, hay là mình thật sự có thiên phú về phương diện chế phù.

Chi tiếc hắn không có nhiều thời gian hơn để luyện tập hai loại phù lục này thành thạo hơn nữa, đã bị chuyện “ra ngoài lịch lãm” hạn chế, thật sự là không thể làm gì được.

Nếu như bảo Giản Hinh Nhi cầu tình cho hắn, với tình huống tiểu cô nương này ở Giản gia được cưng chiều yêu mến như vậy, ngược lại có hy vọng rất lớn có thể được lưu lại gia tộc một thời gian ngắn nữa. Nhưng Triệu Địa cự tuyệt làm như vậy, nội tâm hắn mơ hồ kháng cự sự giúp đỡ của Giản Hinh Nhi đối với hắn, giúp đỡ như vậy làm cho hắn thấy bản thân mình vô dụng, phải cần tới một cái tiểu cô nương bảo vệ.

Trước mắt hắn tính toán mau mau tới được một địa phương mà người tu tiên tu tập ở miền Bắc Côn châu, gọi là Lưu Vân phường thị.

Lưu Vân phường thị là do hai gia tộc tu tiên Lưu gia, Vân gia gần đó cùng với môn phái nhỏ Ly Hỏa tông cùng chung kinh doanh quản lý. Thường ngày phường thị này chủ yếu mở ra phục vụ đám tu sĩ trẻ tuổi Luyện Khí kỳ sơ trung cấp, dùng để giao dịch một ít vật phẩm. Triệu Địa tính rằng mình sẽ bán phù lục ở đó, nếu như kiếm được một số, vậy có thể mua một ít đan dược để tăng tiến tu vi của mình.

Từ hạp cốc Nam Hoa Sơn mạch đến Lưu Vân phường thị có chừng hơn hai ngàn cây số, phải đi qua không ít địa phương, nhưng Triệu Địa đã nhớ rõ ràng những thứ này.

Hiện tại hắn đi tới một sườn núi bên ngoài Nam Hoa sơn mạch, lúc này hắn đã đi được cả ngày đường núi. Bày ra trước mặt hắn có hai con đường, một đường gần hơn một chút, sau khi qua khỏi ngọn núi nhỏ trước mặt sẽ tiến vào một cánh rừng rậm diện tích không nhỏ. Sẽ phải đi trong rừng khoảng ba, bốn ngày, sau đó sẽ bay qua mấy ngọn núi nhỏ, lúc ấy sẽ ra khỏi Nam Hoa sơn mạch. Với tốc độ trước mắt của hắn, nếu như ban ngày lên đường, buổi tối nghỉ ngơi và hồi phục, ước chừng cần bảy tám ngày đường.

Nhưng rừng rậm này thật sự không đơn giản, trong điển tịch Tàng Thư các ở Giản gia, có vài chỗ nhắc tới cánh rừng này thỉnh thoảng xuất hiện một ít yêu thú cấp thấp, thậm chí từng xuất hiện một con yêu thú cấp hai Độc Giác Quỳ Ngưu thân dài tới bảy tám thước. Tuy rằng qua bao nhiêu năm, tu sĩ cao cấp của Giản gia đã giết yêu thú xung quanh cơ hồ sạch sẽ, nhưng với năng lực sinh sản mạnh mẽ của yêu thú, không ai dám bảo đảm trong rừng sẽ không sót lại một ít yêu thú cấp thấp.

Loại yêu thú đáng sợ như vậy sinh ra thế nào, Tu Tiên Giới không có một giả thuyết thống nhất. Có người nói là dã thú trùng điều bình thường sống lâu ở một vài địa phương linh khí đặc biệt nồng đậm, hoặc sau khi ăn vài loại linh thảo Linh Vật gì đó, biến dị trở thành loài yêu thú có linh lực.

Còn có một số tu sĩ cho là vào thời thượng cổ, lúc khai thiên lập địa. Hỗn Độn vừa mới bắt đầu, đã có yêu thú tồn tại, thậm chí chúng xuất hiện trước cả loài người. Hơn nữa những con thượng cổ yêu thú này con nào cũng hùng mạnh, yêu thú hiện tại chẳng qua chỉ được kế thừa một ít huyết mạch của thượng cổ yêu thú mà thôi.

Bất kể là giả thuyết nào, có thể khẳng định rằng yêu thú không những có linh lực giống như tu sĩ, hơn nữa cũng có thể tu luyện dựa vào bản năng, thậm chí ngay cả phân chia cảnh giới cũng hết sức giống với tu sĩ loài người.

Căn cứ yêu thú có linh lực mạnh yếu, có thể phân chia yêu thú thành cấp một đến cấp bảy. Trong đó yêu thú cấp một đối ứng với tu sĩ Luyện Khí kỳ của loài người, yêu thú cấp hai tới cấp bốn đối ứng với tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, cấp năm tới cấp bảy đối ứng với tu sĩ Kết Đan kỳ loài người.

Lời đồn thậm chí còn có yêu thú cấp bảy trở lên, bất quá trong điển tịch Giản gia chưa bao giờ đề cập tỉ mỉ tới. Loại yêu thú cao cấp như vậy, cũng không phải là gia tộc tu tiên nhỏ như Giản gia có thể tiếp xúc.

Mặc dù linh trí của yêu thú không bằng tu sĩ loài người, nhưng thông thường có một ít năng lực thần thông thiên phú, hoặc là có được thân thể cường hãn như mình đồng da sắt, thực lực không thua kém gì tu sĩ loài người cùng cấp. Thậm chí một một ít yêu thú có thực lực cao hơn cả tu sĩ loài người cùng cấp.

Bất quá hàng năm đều có rất nhiều tu sĩ cam lòng mạo hiểm xông vào một ít nơi ở bí ẩn của yêu thú, săn giết các loại yêu thú.

 

Trong đó gần nửa số tu sĩ cuối cùng chết ở trong miệng dưới vuốt yêu thú, dĩ nhiên, vì vậy mà yêu thú cấp thấp bỏ mạng cũng nhiều hơn. Nhưng với năng lực sinh sản hùng mạnh của yêu thú, chỉ cần cho chúng một thời gian không dài lắm là có thể sinh ra đầy đàn như trước.

Có thể hấp dẫn tu sĩ không để ý an nguy của thân mình, tìm đủ mọi cách lùng giết, là vì có ích lợi thật lớn thôi thúc. Bởi vì đối với người tu tiên mà nói, một thân yêu thú toàn là bảo bối.

Phàm là yêu thú cấp hai trở lên, đều sẽ tu luyện trong cơ thể xuất hiện một thứ giống như nội đan, ở chỗ tương tự như Đan Điền của tu sĩ loài người. Có thể nói rằng tu vi linh lực của yêu thú cơ hồ nằm cả trong nội đan của nó, một khi mất đi nội đan, chẳng những yêu thú mất hết tu vi, quá nửa cũng sẽ khó lòng giữ được tính mạng.

Đối với tu sĩ loài người mà nói, nội đan này là bảo bối vô cùng trân quý. Nó không chỉ có thể dùng để luyện chế pháp khí thậm chí pháp bảo, hơn nữa sử dụng nội đan làm nguyên liệu chính để luyện chế linh đan diệu dược cũng là một thủ đoạn quan trọng để các tu sĩ tăng tiến tu vi hoặc đột phá bình cảnh.

Không chỉ có nội đan, sừng trên đầu, vây yêu thú, tay chân móng vuốt… rất nhiều bộ phận cũng cứng rắn vô cùng, hoặc trời sinh có được một ít thần thông khó lòng tin được, có thể dùng để luyện chế pháp khí, thậm chí pháp bảo.

Trong Tàng Thư các có mấy chục quyển sách đặc biệt nói tới những chuyện liên quan với yêu thú, có thể thấy rằng nhiều chủng loại yêu thú được người tu tiên coi trọng tới mức nào.

Mặc dù từ lúc Triệu Địa tu hành đến nay đã có mười năm, nhưng hắn cũng chưa từng tiếp xúc qua yêu thú, tự nhiên đối với dị loại trong truyền thuyết này vừa cảm thấy mới lạ vừa cảm thấy sợ hãi.

Hơn nữa hắn chưa có chút kinh nghiệm gặp gỡ yêu thú lần nào, suy đi nghĩ lại rốt cục quyết định đi theo con đường khác an toàn hơn. Mặc dù phải mất thêm vài ngày so với đường kia, nhưng vẫn tốt hơn bỏ mặc tính mạng của mình một cách hô đồ.

Tuy nói thể lực người tu tiên hơn xa người bình thường, nhưng đối với Triệu Địa chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ tầng bốn, sau khi chạy một ngày đường núi vẫn cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Hắn cảm thấy nên ngừng lại ăn một chút gì, yên ổn nghỉ ngơi một đêm, hôm sau trời sáng lên đường cũng không muộn. Lúc Triệu Địa rời khỏi Giản gia, trên người cũng không mang theo túi nước, cũng không có mang bất kỳ lương khô gì, dù sao muốn giải quyết vấn đề ăn uống đối với một người tu tiên căn bản không phải là việc khó gì. Thậm chí sau khi đạt tới Trúc Cơ kỳ, nhờ có linh lực hùng mạnh nuôi dưỡng, thân thể các tu sĩ đã hoàn toàn khác với phàm nhân, có thể đạt tới cảnh giới Ích Cốc, hoàn toàn không cần ăn uống bất kỳ thứ gì, chỉ cần hô hấp thổ nạp thiên địa linh khí là được.

Lúc này Triệu Địa khuếch tán toàn bộ lực chú ý của mình ra xung quanh. Với thần thức hùng mạnh của hắn, đã có thể theo dõi được nhất cử nhất động trong phạm vi vài chục thước. Bất kể là tiếng giun bò dưới đất hay cỏ phát ra những làn hương thơm, hay ong mật hút nhụy, trên cánh còn dính một ít phấn, những thứ này đều xuất hiện rõ ràng ở trong đầu Triệu Địa. Cảm giác khống chế cảm nhận hết thảy xung quanh như vậy khiến cho Triệu Địa cảm thấy vô cùng khoan khoái.

Nếu là khoảng cách xa hơn một chút, cảm giác của hắn sẽ không linh mẫn được như vậy, nhưng cử động của một con thỏ hoang đang gặm cỏ ngoài trăm thước vẫn bị Triệu Địa chú ý tới.

Triệu Địa thi triển cho mình một loại pháp thuật cấp thấp là Nặc Hình thuật. Chỉ thấy một luồng linh quang chớp động bao lấy thân thể hắn, cả người hắn lập tức biến mất trong vùng rừng núi này. Đương nhiên pháp thuật ẩn giấu thân hình cấp thấp như vậy chỉ có hiệu quả với phàm nhân, nếu gần đó có người tu tiên, chỉ cần sử dụng pháp thuật Linh Mục thuật cũng là cấp thấp sẽ có thể dễ dàng nhìn thấy nhất cử nhất động của Triệu Địa.

Sau khi Triệu Địa thi triển ra Nặc Hình thuật, không hề kinh động chút nào tới con thỏ hoang đang ăn cỏ kia, len lén đi tới sát bên cạnh nó. Sau đó hắn đánh ra một Hòa Cầu thuật nho nhỏ cách con thỏ kia chừng nửa thước. Một đốm lửa bùng lên, nơi đó chỉ còn lại một cái hố sâu nho nhỏ chừng nửa thước, mà con thỏ đang mê mải ăn cỏ hoàn toàn không hay biết gì cũng đã bị lực nổ làm cho chết ngay tại chỗ.

“Vừa rồi mình tính toán uy lực Hòa Cầu thuật kia hết sức vừa vặn, nếu lớn hơn chút nữa nhất định sẽ đốt con thỏ này thành than.” Triệu Địa xách con thỏ dưới đất lên, thầm khen ngợi mình vài câu, đồng thời cũng nghĩ rằng: “Mình phải tranh thủ thời gian luyện tập sử dụng pháp khí thật nhiều, dùng pháp khí giết dã thú sẽ dễ dàng hơn. Hơn nữa trong sách đều nói Tu Tiên Giới mạnh sống yếu chết, còn nguy hiểm hơn mấy phần so với thế tục giới, có thêm một chút thủ đoạn tự vệ cũng tốt”

Hắn dùng hỏa cầu nổ một hố nhỏ, dùng lá cây gói thỏ lại chôn xuống đó, trên đắp lên một lớp đất, lại gác ngang bảy tám nhánh cây lớn bằng cánh tay.

Ngón tay hắn lại tụ một ngọn lửa to như hạt đậu. nhẹ nhàng búng vào nhánh cây. Nhánh cây lập tức bốc cháy mãnh liệt, chỉ trong thoáng chốc bảy tám nhánh cây đã cháy thành tro bụi.

– Ngọn lửa do linh khí tụ thành này thật hết sức tà môn, uy lực lớn như vậy có vẻ không dễ khống chế. Đất xung quanh hẳn đã rất nóng, chờ chừng nửa cảnh giới nữa, hẳn là thỏ sẽ chín, chi bằng nhân cơ hội này tranh thủ luyện cách khống chế pháp khí…

Hắn từ trong túi da thú ra một pháp khí hình như ngọn phi đao, lưỡi đao dài chừng ba tấc, bề rộng chừng một tấc, chuôi đao cực ngăn, toàn đao chỉ lớn chừng bàn tay, toàn thân hiện lên ánh sáng màu lam nhàn nhạt.

Tiểu đao này là một món hạ phẩm pháp khí, lại được Triệu Địa đặt cho một cái tên vô cùng uy vũ: Trảm Tiên Phi Đao. Đây là món pháp khí mà gia tộc tặng cho hắn lúc hắn đạt tới Luyện Khí kỳ tầng bốn, cũng là món pháp khí duy nhất trước mắt của hắn.

Triệu Địa chậm rãi vận chuyển linh lực thông qua bàn tay rót vào trong phi đao, đồng thời bao phủ thần thức lên trên thân đao. Phi đao kêu soạt một tiếng, lập tức bay vọt lên không.

Thao túng pháp khí chính là Ngự Khí thuật, là thủ đoạn cách không khống vật tu sĩ thường dùng. Ngoại trừ phải rót linh lực vào trong pháp khí, khiến cho pháp khí thành lập liên lạc linh lực cùng tu sĩ, còn phải dùng thần thức ý niệm khống chế nhất cử nhất động của pháp khí.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!