“Tôi muốn ra ngoài làm nhiệm vụ.”
Mạnh Hi Tông đang lúc hưng phấn quấn quýt trong cơ thể cô, nghe vậy thì đưa mắt nhìn những ngón tay nhỏ nhắn của cô đang đặt trên ngực mình, không trực tiếp từ chối: “Tại sao?”
Tô Di mặc dù đã thấm mệt nhưng vẫn không quên nhân dịp đó mà thấp giọng nói: “Tôi thấy nhàm chán quá! Tôi đã ở đây một tháng, dạo quanh khắp các ngóc ngách của thành phố Tự Do này rồi. Buồn chán lắm!”
Ngày nào Mạnh Hi Tông cũng vắng nhà vào ban ngày, chỉ có cô cùng một đám người giúp việc trung thành, kín kẽ, chỉ biết nhìn nhau, không nói một lời. Sống những ngày tháng Kim ốc tàng kiều[1] thế này thực không dễ chịu chút nào, có trời mới thấu cô nhớ nhung cuộc sống tự do tự tại cùng Báo Săn du hành vũ trụ như trước đây biết bao. Nghe nói, ý chí của người đàn ông sau khi vừa XXOO là yếu kém nhất, cô liền chớp thời cơ đó, nói ra mong muốn của mình.
[1] Xuất phát từ điển tích Hán Vũ Đế Lưu Triệt và lời hứa “Kim ốc tàng kiều” (nhà vàng cất cho người đẹp) dành cho Hiếu Vũ Trần hoàng hậu Trần A Kiều, chỉ những người phụ nữ được đàn ông yêu chiều, bao bọc, chở che.
Nhưng tính toán của cô đã đặt nhầm chỗ, ánh mắt của Mạnh Hi Tông vẫn mơ màng trong cảm giác đê mê nhưng ngữ điệu lại hết sức trầm ổn, lạnh lẽo: “Có thể! Nhưng điều kiện tiên quyết là em phải thỏa mãn tôi bất cứ lúc nào.”
“Bất cứ lúc nào ư?” Tô Di chỉ cảm thấy không riêng gì cơ thể mà cả con tim cô lúc này cũng đều bị thân thể nặng nề của anh áp chế mất rồi.
“Ừm!” Anh ôm cô, xoay người cô lại, khiến cô dán chặt vào lồng ngực mình, không thể nhúc nhích. “Mỗi đêm, khi tôi trở về, đều phải nhìn thấy em ở đây.” Anh không muốn tình huống cô suýt nữa bị người đàn ông khác cưỡng đoạt xảy ra thêm một lần nào nữa.
Hai ngày sau, Tô Di mặc quân phục, đi tới một quán rượu nhỏ trong thành phố. Đi theo phía sau cô là một người thanh niên dáng vẻ không có gì quá nổi bật, đó chính là một tên quân cảnh được Mạnh Hi Tông phái tới hộ tống cô.
Cô bỗng trông thấy Nhị Cầu và Ly Tử đang ngồi ở một hàng ghế phía xa xa, dáng vẻ có chút nôn nóng, bất an. Thấy Tô Di, thần sắc hai người họ bỗng trở nên phức tạp. Tô Di đi tới, chưa nói một lời đã ngồi xuống, uống cạn hai cốc trước. Ngay sau đó, Nhị Cầu không bình tĩnh được nữa, nhìn Ly Tử với ánh mắt kì quái rồi nói: “Đúng là kỳ lạ, người phụ nữ của Ngài chỉ huy còn muốn làm nhiệm vụ ư? Đây chẳng phải là đầu óc có vấn đề sao?”
Ly Tử lườm gã một cái, nói: “Câm miệng đi! Không để người ta phát bệnh không được à?”
Tô Di lại rất thích đặc điểm này của hai người họ. Biết thừa mối quan hệ giữa cô và Mạnh Hi Tông nhưng họ không hề câu nệ, vẫn hung tợn châm chọc cô như trước. Huống chi cô lúc này, tuyệt đối không muốn được người khác đối đãi với danh phận là “người phụ nữ của Mạnh Hi Tông”. Nếu như vậy, đến một ngày Mạnh Hi Tông không cần cô nữa thì cô sẽ trở thành cái gì đây?
“Đúng, là tôi bị bệnh. Tôi xin lỗi!” Tô Di mỉm cười, nhìn Ly Tử. “Báo Săn của tôi chẳng phải đều đưa hết cho hai ngưởi rồi sao?”
Cô không nhắc tới thì thôi, vừa nói ra, Nhị Cầu đã lập tức phừng phừng lửa giận, không thèm để ý tới ánh mắt ngăn cản của Ly Tử, bực bội nói: “Mẹ nó, cô còn dám nói tới chuyện này à...”
Tô Di ngẩn ra.
Nhị Cầu căm phẫn kể lại. Lúc đó, Tô Di mới biết, hôm ấy, cô cùng Ly Tử lấy trộm mười đầu đạn hạt nhân của Liên Đạc. Hơn nữa, từ trước đến nay, chưa một ai dám trộm đồ của anh ta, cho nên vừa ra tay, các cô đã thành công. Lúc ở hành tinh người máy, khi kiểm tra đo lường thấy tín hiệu của đạn hạt nhân, đến người mù cũng biết số vũ khí này là bị trộm đi.
Mặc dù sau đó đã tìm được đạn hạt nhân trở về nhưng người phụ trách kho đạn trên chiến hạm vẫn nổi giận đùng đùng. Bọn họ không hề biết mối quan hệ giữa Tô Di và Mạnh Hi Tông, cũng không tìm được thủ phạm Tô Di, vì vậy, mọi tội lỗi đều đổ lên đầu Ly Tử và Nhị Cầu. Hai người bọn họ trên pháo đài vũ trụ gần như không thể ngóc đầu lên nổi, cũng không vơ vét được bất cứ miếng mồi béo bở nào nữa. Thậm chí, có lần còn bị người ta bắt trói đến kho vũ khí, đánh cho một trận, cướp hết của cải có trên người. Hai người bọn họ chỉ đành lái chiếc Báo Săn duy nhất còn lại, ảo não quay về thành phố Tự Do.
Tô Di nghe xong, trong lòng hổ thẹn vô cùng. Im lặng hồi lâu, sau cùng, cô chỉ biết chân thành nói: “Tổn thất của hai người, Tô Di tôi nhất định sẽ bồi thường.”
Ánh mắt Nhị Cầu chớp động, suy nghĩ một hồi rồi nói thẳng: “Tôi muốn được thăng chức! Thăng lên cấp úy! Không, Thiếu tá!”
Ly Tử lườm gã một cái, quay sang nói với Tô Di: “Tôi muốn có một căn nhà.”
“Không được!” Tô Di dứt khoát nói. “Quan hệ giữa tôi và anh ta không phải như hai người nghĩ đâu.”
“Thế là như thế nào?” Ly Tử không tin. “Ngài chỉ huy hào phóng như vậy, ban đầu chỉ vì cô mà lấy mười chiếc Báo Săn ra đánh cược đấy thôi!”
Tô Di cười nhạt. “Đợi đến một ngày anh ta không còn thấy hứng thú nữa thì số phận tôi còn chẳng bằng một chiếc Báo Săn.”
Nhị Cầu và Ly Tử bỗng chốc không biết nói gì, liếc nhìn nhau, sau đó, Nhị Cầu “hừ” một tiếng, còn Ly Tử tay chống cằm, nhìn Tô Di chằm chằm.
“Tôi sẽ giúp các người làm nhiệm vụ.” Tô Di nói. “Nhưng mà bây giờ, tiền kiếm được sẽ chia đều cho mọi người.”
“Tại sao!” Nhị Cầu phản đối.
“Tên ngốc nhà anh!” Ly Tử đập vào sau gáy Nhị Cầu, nhìn Tô Di, nói: “Cô tự kiếm một chiếc Báo Săn nữa, nếu không chẳng có nhiệm vụ nào cả.”
Tô Di nở nụ cười, đáy mới chính là nguyên nhân hai người bọn họ còn chịu tới gặp cô. Bọn họ chỉ còn một chiếc Báo Săn, cùng lắm là chỉ làm được nhiệm vụ vận chuyển đơn giản, tiền kiếm được quá ít. Có hai chiếc Báo Săn thay phiên phối hợp mới nhận được những nhiệm vụ béo bở hơn.
“Được, để tôi nghĩ cách. Có gì cứ điện cho tôi.”
Tô Di trực tiếp gọi điện tới các chiến hữu trên Chiến Hoàng để mượn tiền, nhờ bọn họ giúp đỡ, thuê hộ cô một chiếc Báo Săn từ pháo đài vũ trụ khác cũng thuộc Liên minh. Thời kỳ hòa bình, Liên minh phải có đến hơn một nửa số Báo Săn để không. Có một số chiến hạm, khâu quản lý vốn lỏng lẻo, sẵn sàng xuất ra một vài chiếc để cho thuê, kiếm ít tiền lời.
Thấy cô chỉ cần làm chút chuyện đơn giản đã có được một chiếc Báo Săn, hai người Nhị Cầu và Ly Tử há miệng trợn mắt, không thốt nên lời. Lính đánh thuê thực thi chế độ tư hữu[2], rong ruổi khắp nơi nhằm mục đích làm giàu, còn có chiếc Báo Săn nào bỏ không kia chứ?
[2] Thuộc quyền sở hữu cá nhân.
“Anh ta đồng ý để cô đi làm nhiệm vụ sao?” Ly Tử hỏi. Thực lòng mà nói, Tô Di quả là một cộng sự tốt. Không riêng gì chuyện dễ dàng kiếm được một chiếc Báo Săn ban nãy mà kỹ thuật điều khiển máy bay của cô cũng giỏi nhất trong ba người. Hơn nữa, cô không bao giờ so đo khổ cực, được mất, hợp tác rất thoải mái và vui vẻ.
“Anh ấy đồng ý.” Mặt Tô Di thoáng ửng đỏ. “Nhưng tạm thời, tôi chỉ có thể nhận những nhiệm vụ làm trong ngày được thôi!”
Nhị Cầu phản sứng lại trước tiên, trong nháy mắt, ánh nhìn của gã trở nên vô cùng mờ ám. “Không phải chứ! Cứ tưởng trước đây, Ngài chỉ huy chỉ thích đàn ông thôi, thế mà khi Mèo Hoang xuất hiện, anh ta lại muốn ôm ấp hàng đêm sao?”
Ly Tử cũng cười, khoác vai Tô Di, nói một câu: “Cô còn giả bộ đáng thương nói anh ta không có hứng thú với cô à? Cô là người phụ nữ đầu tiên của Ngài chỉ huy đấy, nói mau, có phải anh ta rất mạnh mẽ không? Nhất định là rất mạnh rồi nhỉ?”
Trong lúc ba người trò chuyện, gã quân cảnh theo chân Tô Di vẫn yên vị trong một góc của quán rượu, lẳng lặng uống một mình. Đến khi Tô Di tạm biệt Ly Tử và Nhị Cầu rời đi, anh ta liền hạ thấp vành mũ, mỉm cười với hai người rồi cáo biệt.
Chiều ngày hôm sau, hai người Ly Tử còn đang vùi đầu trong quán rượu, chờ người của tổ môi giới cung cấp thông tin về nhiệm vụ, bỗng đâu xuất hiện một đội quân cảnh trong trang phục đen tuyền lại gần, cười nhạt rồi nói có người muốn gặp bọn họ. Nhị Cầu còn chưa kịp phản ứng, Ly Tử đã kêu lên một tiếng: “Hỏng bét rồi!”
“Thật hối hận khi làm việc gì liên quan tới cái cô Tô Di này.” Ly Tử nói.
“Mẹ kiếp, đừng nói vuốt đuôi.” Nhị Cầu nói. “Ngày hôm qua, cô có dám cự tuyệt không? Hơn nữa, Ngài chỉ huy cũng đã đồng ý cho cô ta đi làm nhiệm vụ rồi còn gì!”
Lần thứ hai nhìn thấy Ngài chỉ huy, Ly Tử còn cảm thấy sợ hãi hơn cả lần đầu tiên, còn Nhị Cầu lại có cảm giác Ngài chỉ huy thân thiện hơn rất nhiều. Vì có quan hệ với Tô Di nên gã luôn dương dương tự đắc mình là người nhà của cô. Ngài chỉ huy điềm nhiên ngồi ở chỗ đó, phía sau là một hàng dài quân cảnh trong trang phục đen tuyền, trong nháy mắt đã làm nền cho anh.
Ly Tử và Nhị Cầu trao đổi với nhau qua ánh mắt rồi Ly Tử bước lên trước, nói: “Thưa ngài... Hôm qua Tô Di có tới tìm chúng tôi, cô ấy nói ngài đã cho phép cô ấy cùng chúng tôi đi làm nhiệm vụ.”
Mạnh Hi Tông gật đầu, bên cạnh chỉ còn lại một gã quân cảnh, những người khác đều lui hết ra ngoài. Gã quân cảnh đó đưa tới trước mặt Nhị Cầu một xấp tiền giấy, nhưng Nhị Cầu và Ly Tử nào dám nhận.
“Cho hai người một nhiệm vụ.” Mạnh Hi Tông thản nhiên nói.
Hai người bọn họ lập tức nhận tiền, giơ tay chào theo đứng nghi lễ quân đội, dõng dạc nói: “Ngài chỉ huy, xin hạ lệnh!”
“Báo cáo hằng ngày!” Vẻ mặt anh vô cùng tự nhiên. “Báo cáo tình hình của Tô Di mỗi ngày cho tôi.”
Thấy Nhị Cầu và Ly Tử đều không phản ứng kịp, gã quân cảnh đứng bên đã cười cười, giải thích: “Phu nhân đã nói những gì, làm việc gì, gặp gỡ những ai... tất thảy các người đều phải ghi nhớ mà hồi báo cho Ngài chỉ huy.”
Nhị Cầu và Ly Tử đều bị hai từ “phu nhân” này khiến cho kinh hãi, lại nghe Mạnh Hi Tông nói với giọng hết sức thản nhiên: “Cô ấy là người phụ nữ của tôi, thế nên hành động đó của hai người là thể hiện sự trung thành, chứ không phải phản bội.”
Nhị Cầu và Ly Tử phấn khởi rời khỏi thủ phủ của Ngài chỉ huy. Một người làm quan cả họ được nhờ, Tô Di càng quan trọng bao nhiêu thì cuộc sống của bọn họ càng xuôi chèo mát mái bấy nhiêu. Lúc đó, Tô Di bị cách ly, cũng không biết hai người đã đến dinh thự của Mạnh Hi Tông. Ngược lại, Liên Đạc và Mộ Tây Đình ở căn phòng bên trái của biệt thự, nhìn bóng dáng hai người Ly Tử vừa rời đi, trong lòng có chút cảm khái.
“Tôi luôn cảm thấy...” Mộ Tây Đình nói. “Giữa phu nhân và sếp còn có chút khúc mắc. Thế nhưng không thể nào đâu nhỉ? Sếp coi trọng phu nhân như vậy, chẳng lẽ phu nhân còn chưa hài lòng?”
Liên Đạc ở bên cạnh mặt tỉnh bơ, uống một ngụm nước rồi nói: “Không thể nào ư? Tại sao cậu lại cho là như thế?”
Mộ Tây Đình nói: “Nếu như phu nhân cam tâm tình nguyện thì tại sao còn muốn chạy ra ngoài làm gì? Có sếp làm chỗ dựa còn chưa đủ cho cô ấy sao? Chẳng phải phụ nữ thì nên đứng sau lưng của đàn ông à?”
Liên Đạc lắc đầu nói: “Tô Di không phải loại phụ nữ đó.”
Mộ Tây Đình ngẫm lại, gật đầu, nói: “Nhưng tôi có cảm giác cô ấy luôn tạo cho mình một đường lui. Hơn nữa, có đôi lúc, Ngài chỉ huy như kiểu phát điên vậy. Anh nói xem, có phải cô ấy và sếp có hiểu lầm gì không?”
Liên Đạc suýt nữa đã sặc nước trong cổ họng.
Đêm đó, trong lúc Mộ Tây Đình sắp xếp lại tiến trình công việc của Mạnh Hi Tông những ngày gần đây, khi nhìn thấy lịch trình một chuyến công tác trong tuần tiếp theo, bỗng nhiên nhanh trí nảy ra một ý tưởng. Sáng sớm hôm sau, cậu ta đưa bản sắp xếp tiến trình công việc ra cho Mạnh Hi Tông.
“Căn cứ Nam bán cầu ư?” Mạnh Hi Tông liếc mắt nhìn cậu ta. “Không phải chuyến này cuối tuần mới đi sao?”
Mộ Tây Đình nói: “Phong cảnh ở Nam bán cầu đẹp tuyệt vời, người dân ở đó lại hết sức thuần phác, ngài có thể đưa phu nhân đến đây nghỉ ngơi, thư giãn.”
Mạnh Hi Tông nghe vậy thì hơi ngẩn ra, nhíu mày, nói: “Cậu bảo tôi xun xoe, nịnh nọt cô ấy à?”
Mộ Tây Đình sửng sốt, thần sắc Mạnh Hi Tông có chút lạnh lùng, nói: “Tây Đình, cô ấy là người phụ nữ của tôi, phải tuyệt đối phục tùng và nghe lời. Tôi có thể cưng chiều nhưng sẽ không bao giờ xun xoe, nịnh nọt cô ấy. Cậu nhớ kĩ lấy!”
Loáng cái một tuần đã trôi qua, Tô Di vừa cùng Nhị Cầu và Ly Tử hoàn thành xong một nhiệm vụ đơn giản, gần đây mới nhận nhiệm vụ thứ hai - chở một gia đình thương nhân giàu có thuộc Liên minh đi du hành vũ trụ. Nhiệm vụ này tuy đơn giản nhưng quy trình lại rất thú vị, lợi nhuận thu về cũng khá béo bở. Nhiệm vụ thứ ba là đưa một vị thương nhân khác đi tham quan dải tinh vân của tinh hệ. Tuyến đường này vốn quen thuộc với Tô Di, hơn nữa, cô từng không ít lần đỗ lại bãi đá khổng lồ. Bản thân cô cũng cảm thấy thích thú với khí chất xù xì và gai góc, trải qua bể dâu của phiến đá khổng lồ đó, thế nên, hôm nay tâm trạng cô thoải mái vô cùng.
Bởi đã sắp xếp kín lịch cho cả ngày nên từ sáng sớm, cô đã lái Báo Săn rời khỏi thủ phủ của Mạnh Hi Tông. Vừa ngồi vào vị trí, cô liền trông thấy Mạnh Hi Tông, Mộ Tây Đình cùng một vài người nữa bước vào sân bay, đi về hướng một chiếc Báo Săn khác. Điều này khiến cô thoáng chút kinh ngạc, Mạnh Hi Tông từ sáng sớm đã rời giường, cô cứ tưởng anh phải đi từ lâu rồi mới đúng, không ngờ giờ này vẫn còn ở đây. Hơn nữa, mấy ngày tới, anh phải đến Nam bán cầu công tác, trong lòng cô vui mừng hớn hở vì mấy ngày đó, cô sẽ được tự do ở bên ngoài.
Nhưng có vẻ anh vẫn chưa nhìn thấy cô, cô vội vã phủ phục người xuống, định chờ anh đi khuất mới ngẩng lên. Lúc này, Mạnh Hi Tông đang đứng cạnh chiếc Báo Săn, khóe mắt liếc nhìn thân hình nhỏ nhắn, xinh xắn đang cuộn mình trên vị trí lái của một chiếc Báo Săn khác phía đằng xa, anh chỉ biết trầm mặc.
Mấy ngày nay, anh cảm nhận được trong lòng Tô Di sung sướng thế nào. Thậm chí, có lần vừa về đến nhà, anh liền nghe thấy tiếng hát lảnh lót của cô vẳng ra từ phòng tắm. Quả nhiên, từ lúc bắt đầu nhận nhiệm vụ, tâm tình cô đã tốt lên rất nhiều. Mà bây giờ, anh phải rời khỏi đây vài ngày, cô tựa hồ càng vui mừng, hớn hở hơn thì phải.
Mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của đám người Mộ Tây Đình, Mạnh Hi Tông đi thẳng tới chiếc Báo Săn đó, gõ mạnh lên tấm kính cửa sổ. Tô Di vốn đang nấp dưới ghế lái, cảm thấy vừa xấu hổ vừa kinh ngạc mở cửa khoang ra. Cô chưa kịp phản ứng gì, một cơn cuồng phong đã lập tức ập tới. Trong nháy mắt, một bên hông cô đã bị nắm chặt, trong chớp mắt, cả người được nhấc bổng lên. Chân cách mặt đất một khoảng, còn người bị anh ép chặt, cằm dán vào lồng ngực anh qua lớp quân phục dày cộp. Cơ thể cường tráng cùng gương mặt tao nhã của anh gần ngay trong gang tấc.
“Tôi đi công tác mà em vui mừng thế sao?” Ngữ khí của anh thực không biết là đang vui hay đang buồn.
“... Không có!”
Nét mặt anh sa sầm, ôm ngang người cô, quay gót đi thẳng về phía chiếc Báo Săn của mình.
“Anh không thể làm như vậy!” Tô Di ra sức giãy giụa. “Tôi đã nhận nhiệm vụ rồi. Hơn nữa, Mộ Tây Đình nói tôi không cần đi theo anh.”
Mộ Tây Đình ở phía trước tựa hồ không nghe thấy hai người nói gì, mặt không chút đổi sắc nhìn Mạnh Hi Tông ném Tô Di vào khoang sau của Báo Săn.
“Tôi không thể ư?” Bàn tay anh vẫn giữ chặt hông cô, quay sang người điều khiển, quát khẽ: “Cất cánh!”
Ngay cả Tô Di vốn vẫn luôn tự kiềm chế, lúc này cũng phải nổi giận. Như thể dưới lớp vỏ bọc cuộc sống chung bình lặng giữa hai người trong thời gian qua, mọi sự bực dọc, hờn giận âm thầm tích tụ, vẻ không cam lòng khi bị ép phải ở cạnh anh và sự ỷ lại mơ hồ càng ngày càng lún sâu của cô đối với anh đã đan thành một cơn giận dữ khó có thể kìm nén, trong nháy mắt bùng phát.
“Mạnh - Hi - Tông!” Cô đấm mạnh vào ngực anh. “Anh có biết là mình rất ích kỷ không?”
Hai tay cô dễ dàng bị anh bắt gọn, thuận thế ghim chặt lên vách khoang. Khoang thuyền phía sau có vài lính đánh thuê cấp cao, tất thảy đều quay sang nhìn về phía họ. Tô Di cũng chẳng để tâm, hung hăng đá vào đầu gối anh. Anh linh hoạt tránh được, bàn tay đang nắm chặt hông cô chợt “bịch” một tiếng, ấn cô lên vách khoang.
Phía sau hông Tô Di bị đau, cô khẽ kêu một tiếng đau đớn, tay anh lập tức buông lỏng. Cô chỉ đợi khoảnh khắc này, bỗng nhiên nhào tới, hung hăng cắn lên cổ anh. Mạnh Hi Tông nắm lấy cổ cô, nhấc cả người cô ra rồi lập tức ấn vào lồng ngực mình. Lần này, anh siết chặt lấy cô, không cho cô có cơ hội nhúc nhích. Mộ Tây Đình ở bên cạnh vội vã đưa băng gạc tới, ấn vào vết thương đang rỉ máu trên cổ anh. Mạnh Hi Tông đưa tay giữ miếng gạc, tựa hồ không hề cảm thấy đau đớn chút nào. Anh chăm chú nhìn cô gái đang vừa tức giận vừa sợ sệt trong lòng mình, bỗng nở một nụ cười thâm trầm.
“Tô Di...” Gương mặt anh ở rất gần, hơi thở phả lên mặt cô nóng hổi.
Tô Di cúi đầu, không lên tiếng.
“Gan em lớn lắm!” Anh dường như không thèm để tâm tới sự tồn tại của những người xung quanh, cũng không lo lắng sẽ làm mất hình tượng của một vị Sĩ quan chỉ huy lạnh lùng, anh dũng. Trong đôi mắt ẩn hiện nét cười nhàn nhạt, anh khẽ cúi đầu, bờ môi lạnh lẽo phủ xuống đôi môi anh đào của cô, chiếc lưỡi nóng bỏng nhanh chóng xâm chiếm khoang miệng đầy máu tanh, khiến cô gần như không thở nổi.