“Này, đi chậm thôi!” Giản Nhất Nhất nắm tay Giang Âm, dẫn cô xuống dưới lầu bệnh viện tản bộ, đã ba ngày cô chưa ra ngoài, vì hôm nay hiếm khi trời ấm lên, cho nên Giản Nhất Nhất mới cố dành chút thời gian tới đây dẫn cô đi tản bộ.
Giang Âm quơ tay trong không khí một chút, phần da lộ ra ngoài thấy hơi lành lạnh, ngón tay cô duỗi trong không khí, như thể ngọc thạch được chạm khắc rất tinh tế và xa xỉ.
Ánh nắng chiếu xuống tay cô, nhiệt độ như thể có sức nặng.
Thoát khỏi căn phòng bệnh tràn đầy mùi thuốc sát trùng như muốn thấm sâu vào xương tủy, đắm chìm trong mùi cỏ xanh phả vào mặt khiến tâm trí cô chấn động, đầu óc chợt khoan khoái hơn nhiều.
“Chị Nhất Nhất, có phải mùa xuân đến rồi không? Hình như em ngửi thấy mùi cỏ xanh!” Giọng cô tràn đầy niềm vui.
Căn hộ của Thẩm Thanh Châu nằm trên tầng mười tám, anh lại rất nghiêm khắc nên hiếm khi để cô lại gần cửa sổ, cô hoàn toàn không nhìn thấy có phải cỏ đã nảy mầm dưới mặt đất hay không.
Ánh nắng phớt qua má cô, đường nét khuôn mặt cô có vẻ hư ảo. Dù ở trong phòng bệnh lâu ngày khiến sắc mặt nhợt nhạt cũng hoàn toàn không ảnh hưởng tới sắc đẹp của cô, ngược lại còn có khiến cô trông mong manh như thể sẽ tan biến ngay lập tức.
Cô nhìn thẳng vào mặt trời, đồng tử không hề có chút phản ứng nào, đôi mắt màu hổ phách trong trẻo như thể sẽ tan chảy trong chớp mắt.
Chiếc khăn quàng cổ bông xù khiến khuôn mặt cô trông nhỏ nhắn hẳn.
Mặc dù Giản Nhất Nhất đã làm trong giới giải trí nhiều năm nhưng không thể không nói, Giang Âm vẫn là cô gái trong trẻo nhất mà cô từng thấy, rõ ràng Giang Âm sinh ra trong một gia đình giàu có nhưng không có khí thế của mẫu đơn phú quý mà lại tươi mát như hoa sen.
Thấy sắc mặt Giang Âm đã tốt lên một chút trong thời gian gần đây, Giản Nhất Nhất nhớ lại dáng vẻ độc lập tự tin của Giang Âm khi hai người lần đầu gặp nhau mà không khỏi thấy thương tiếc.
Cô chỉ mới hai mươi ba, sắp bước sang tuổi hai mươi tư, vẫn còn trẻ như thế mà lại mắc phải một căn bệnh không rõ nguyên nhân.
“Âm Âm, đừng có nhìn chằm chằm mặt trời thế, không tốt cho mắt đâu.” Giản Nhất Nhất kéo tay Giang Âm.
Giang Âm ngoan ngoãn cúi đầu xuống, mái tóc mượt mà cô cũng theo đà mà xõa ra trước, Giản Nhất Nhất nhìn mà sửng sốt, lại âm thầm thở dài một hơi.
Giản Nhất Nhất thuận tay giúp cô vén tóc ra sau.
Giống thật đấy!
Y hệt một con búp bê ngoan ngoãn đáng yêu.
Khiến tim Giản Nhất Nhất tan chảy.
Nghe nói bà ngoại nhà họ Giang là người Pháp, nên anh em cô có nét lai, khuôn mặt khá góc cạnh.
Song khác với vẻ sắc sảo của Giang Việt, trông Giang Âm thanh tú dịu dàng hơn nhiều.
Giang Âm luyến tiếc nhớ lại những gì mình vừa nhìn thấy.
Ánh mắt cô không phải chỉ thấy bóng đêm hoàn toàn, ánh nắng mà người khác không thể nhìn thẳng, trong mắt cô sẽ là một khối đỏ, lờ mờ nhìn không rõ, nhưng cũng là một chút màu sắc hiếm hoi mà đôi mắt đã mất đi thị lực của cô nhìn thấy. Vậy nên mỗi khi ra ngoài, cô lại không kiềm được mà nhìn mặt trời, mặc dù biết rõ chuyện đó không tốt cho mắt, thế mà cô vẫn không dằn lòng nổi.
Tuy nhiên, cũng chỉ có thế.
Đôi khi, cô bỗng hoài nghi đây chỉ là một giấc mộng, và khi tỉnh giấc, cô sẽ ngồi trước máy vi tính tiếp tục vẽ bản thảo. Thẩm Thanh Châu gì đó, con mèo cam gì đó, thị giác gì đó đều không liên quan gì tới cô.
Cô cũng muốn kể chuyện mình biến thành mèo cho ông anh đang chật vật tìm bác sĩ cho mình, nhưng mỗi lần lời tới cửa miệng thì lại bất giác nuốt xuống.
Cứ như thể nếu cô nói ra thì sẽ mất đi thứ gì đó.
Nhắc tới Thẩm Thanh Châu, tên ngốc này đi tham gia chương trình truyền hình có khi bị bán còn đếm tiền hộ người ta.
“Dạo này anh Hai em bận lắm ạ, lâu rồi không thấy tới thăm em, cứ làm phiền chị Nhất Nhất mãi. Bộ phim lúc trước chị Nhất Nhất đóng đã quay xong chưa ạ?” Giang Âm tùy tiện bắt chuyện.
Không ngờ Giản Nhất Nhất lại ấp ung đứng dậy, nhìn bên trái nói dẫn cô đi sờ lá cây mới ra.
Giang Âm hơi ngờ hoặc nhưng không hỏi gặng, rồi đột nhiên nghe thấy tiếng xe ô tô dừng ngay trước mặt mình, cô vô thức bóp chặt tay Giản Nhất Nhất.
Nghe tiếng, cô biết chiếc xe kia cách rất xa, nhưng vì không nhìn thấy gì cộng với bóng ma tâm lý trong lần đầu tiên biến thành mèo khiến cô tự dưng thấy sợ.
Cô mím môi, quên mất vấn đề lúc nãy vừa hỏi Giản Nhất Nhất, khẽ trốn sau lưng chị.
Cô hơi muốn quay lại phòng bệnh, nhưng lại tiếc rẻ lần ra ngoài hiếm hoi này.
“Sao thế Âm Âm?” Giản Nhất Nhất dịu dàng hỏi cô.
Sau đó, cô nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, có ba người đang đi tới, đều sải bước rất dài, hai người trong số đó là Giang Việt và trợ lý của anh, anh mặc đồ Tây và áo khoác dài trông rất có tính công kích, hình như vừa từ công ty về. Người còn lại có khí chất trong sáng như ngọc, trông khá quen.
“A Việt?”
Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, Giang Âm nghi ngờ đưa tai về phía đó: “Anh Hai, là anh à? Anh dẫn khách tới?”
“Khụ khụ, Âm Âm sao em lại ra đây? Ngoài trời gió lớn, cẩn thận không lại bị cảm.” Giang Việt húng hắng ho để che giấu tâm tư, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi han cô em gái.
Anh thấy Giang Âm được bọc kín mít, song Giản Nhất Nhất lại không quàng khăn, cái cổ thon dài lộ ra ngoài trời rất chói mắt người khác, anh bất giác nhíu mày, sau đó cởi khăn của mình ra choàng cho cô.
“Sao em không quàng khăn mà đã ra đây! Không lạnh à?”
Nghe tiếng bước chân của anh và tiếng ma sát của vải vóc cùng với tiếng Giản Nhất Nhất thì thầm bên cạnh, Giang Âm biết ông anh mình lại rải cơm chó.
Giang Âm ngượng ngùng lùi ra sau một bước, không ngờ đằng sau có một cái hố nhỏ, nhất thời bị trẹo chân, mất thăng bằng, ngã ngửa ra sau.
Giang Việt thấy hành động nguy hiểm của Giang Âm, đang định đưa tay ra đỡ cô nhưng lại vướng Giản Nhất Nhất đứng giữa anh và Giang Âm.
Đang lo lắng thì khóe mắt đã thấy một bóng đen lướt qua, người vốn đi sau anh đột nhiên nhào lên trước, đỡ lấy Giang Âm chực ngã xuống.
Giang Việt còn chưa hết hoảng hốt đã thấy sự ghen tỵ trào dâng.
Anh vội tiến tới đỡ em gái mình, không ngờ lại kéo không ra.
“Thẩm Thanh Châu?” Giang Âm sờ cơ bụng Thẩm Thanh Châu, nghi ngờ hỏi.
Lúc nãy cô cứ ngỡ mình đã nghe lầm tiếng bước chân anh, nhưng mùi trà xanh này, và xúc cảm trên tay, dù cô không nhìn thấy nhưng chắc chắn không nhận sai, người này chính là Thẩm Thanh Châu!
Giờ này nếu anh không ở nhà thì nên đi tham gia chương trình mới đúng, sao lại ở đây?
Thẩm Thanh Châu nhìn cô gái mềm mại mình đang ôm trong lòng, không hiểu sao trái tim lại rối bời khi thấy cô bị ngã, chẳng kịp nghĩ ngợi gì mà lại xông tới ôm lấy cô theo bản năng.
Trên mặt cô vẫn còn hoảng sợ, đôi tai hướng về phía mình như nghe ngóng gì đó, đôi mắt nhìn về phía trước vô định, con ngươi trong trẻo động lòng người bây giờ lại trống rỗng.
Thẩm Thanh Châu bất chợt thấy lòng mình mềm đi, không khỏi nghĩ tới con mèo lúc nào cũng thích chạy ra cửa và ban công ở nhà, nỗi buồn bực trong lòng tan biến, nghĩ tới những điều Trịnh Tuấn nói với mình mà cõi lòng trào dâng sự tiếc thương.
Cô dựa quá gần, khiến anh thậm chí có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên người cô, và cảm giác mềm mại trong tay khiến anh không muốn buông ra.
Thẩm Thanh Châu cảm giác như thời gian bị kéo dài, cô gái này đã thu hút toàn bộ sự chú ý của anh.
“Âm Âm sao em lại nhận ra nhanh như thế?” Giang Việt nghi ngờ nhìn cô em gái nhà mình rõ ràng không nhìn thấy gì mà nhận ra Thẩm Thanh Châu ngay, không khỏi thấy chua xót trong lòng, cô em gái yểu điệu nhà mình sắp bị người ta cướp đi rồi.
Thẩm Thanh Châu suýt nữa thì hất tay Giang Việt ra, nhưng lý trí anh kịp thời quay lại, cuối cùng vẫn lịch sự buông Giang Âm ra.
Thấy cô bị Giang Việt ôm chặt, anh đột nhiên cảm thấy mất mát, ngượng ngùng mân mê mũi, không hiểu nổi cảm giác của mình.
Lúc trước Thẩm Thanh Châu bị Trịnh Tuấn lừa ký hợp đồng tham dự một chương trình truyền hình, vốn chỉ muốn kiếm chút tiền mua đồ ăn cho mèo, không ngờ lại bắt đầu quay lại giới giải trí.
Mặc dù chuyện thiếu người mà Trịnh Tuấn đề cập là thật, song nguyên nhân cốt lõi là do có một nhà tài trợ nhảy ra, chỉ đích danh muốn anh tham gia mới đồng ý đầu tư cho chương trình này.
Yêu cầu đi kèm chính là mong anh có thể đến gặp cô em gái bị mù của anh ta.
Thông thường, Thẩm Thanh Châu sẽ từ chối những buổi gặp gỡ riêng tư như vậy, nhưng dù sao bây giờ anh đã lui khỏi sân khấu quá lâu, thủ đoạn của Trịnh Tuấn quá nhiều, anh lại nợ cậu ta không ít ân tình, cuối cùng không thể không tới đây.
Chẳng qua anh không ngờ mình sẽ gặp được một cô gái như vậy.
Tuy trái tim đã lỗi nhịp, nhưng ngoài mặt, Thẩm Thanh Châu vẫn làm bộ bình tĩnh thản nhiên, dịu dàng như ngọc.
Anh nhìn cô gái đứng cạnh Giang Việt, tim đập thình thịch, nhiệt độ cơ thể tăng lên, ánh mắt trốn tránh, tất cả đều nhắc nhở anh: Anh đã yêu cô từ cái nhìn đầu tiên.
~ HẾT CHƯƠNG 4 ~