Trình Khắc Ngật vừa từ phòng tập thể hình ra, liếc một cái liền thấy có sinh vật lắm lông đang tò mò sờ soạng chân ghế ở phòng khách.
Hắn đi tới, không nhiều lời xách nó lên.
Bốn mắt nhìn nhau, một đôi mắt xanh chỉ toàn chết chóc đối diện với một đôi mắt mở căng hết cỡ vì sợ hãi.
Thậm chí trong một chốc, hắn còn đọc được suy nghĩ của con vật này, như thể nó muốn nói 'Chuyện quái gì đang xảy ra?'
Hắn nhíu mày, đây là Trình Gia, đến một con ruồi còn khó vào chứ đừng nói con vật mềm yếu thế này
Kẻ nào to gan dám đưa mèo vào? Tức giận nhìn nhúm lông trong tay mình, hắn đoán Cố Trì cần đi Xích lao huấn luyện rồi. Còn sinh vật bị lạc này? Nên giết là tốt nhất.
Lưu Diệp Ly không nghĩ được nhiều như Trình Khắc Ngật. Bất ngờ qua đi, sợ hãi cứ như thủy triều trào dâng. Dù cho hắn ta trông cực kỳ cực kỳ cực kỳ đẹp trai, phải nói là đời này cô chưa gặp ai vừa mạnh mẽ vừa đẹp trai như thế, nhưng hắn rất đáng sợ. Mắt xanh lam cứ như một loài vật hung mãnh, cả khuôn mặt hiện lên vẻ cứng rắn, hơi thở của hắn mang đậm mùi của cái chết.
Tuy bây giờ là mùa hè nhưng cô bỗng chốc cảm thấy lạnh, cái lạnh đến tận xương tủy.
Bất quá, cả Lưu Diệp Ly và Trình Khắc Ngật đều không lường trước được chuyện sau đó.
Diệp Ly, một con mèo, một loài được mệnh danh là sủng vật, bỗng nhiên nhào đến trên người tên ác ma trước mặt.
Cô nắm chặt vạt áo đã thấm mồ hôi của hắn, mắt long lanh lóe sáng, tai vểnh lên, miệng nhỏ rên gừ gừ.
Hiển nhiên, mèo con đang cầu vuốt ve.
Lưu Diệp Ly:...
Khi thấy hành động trong vô thức của mình làm áo hắn lệch đi, lộ ra khuôn ngực vạm vỡ màu đồng đầy rắn chắc, Diệp Ly đỏ bừng cả mặt, ngơ ngác nhìn vòm ngực quyến rũ, động tác như cũ bám lấy áo của người đàn ông, bé mèo muốn được vuốt ve~
Lưu Diệp Ly hiện tại đang rất, rất ão não. Cái bản năng chết tiệt của loài mèo, con mẹ nó! Cô không hề muốn đưa mình vào nòng súng, nhưng thân thể lại ngứa ngáy khó chịu, hương vị tràn ngập hoocmon nam tính cứ như thuốc mê tập kích cô.
Trình Khắc Ngật trong nháy mắt cả người bùng nổ. Hắn muốn giết con vật này, NGAY LẬP TỨC!
Nói là làm, hắn lôi mạnh thân thể nhỏ bé ra khỏi người mình, đôi tay thon dài lấy chiếc súng bạc ở bên hông ra, tìm ngay vị trí đầu sọ của mèo con, bóp cò.
Lưu Diệp Ly sợ hết hồn, toàn thân bừng tỉnh, kêu réo lên.
"Méo! Méo! Méo!" (Cứu! Cứu! Cứu!)
Cố Trì đang từ vườn vào phòng khách, nghe tiếng kêu cứu của bé mèo thì nhanh như chớp chạy lại, nhưng anh ta không có gan cướp "người" đang nằm trên tay lão đại.
"Cái đó...lão đại, mèo con đang sợ."
Hắn không đáp lời, lực trên tay một mạnh, giữ chặt con mèo đang ngọ nguậy kịch liệt.
Diệp Ly không muốn chết, cô cứ tưởng sau khi đi qua quỷ môn quan một lần sẽ sống thọ, ai mà ngờ mới cách mấy ngày Thần Chết lại tìm đến. Ông ta muốn cô chết như vậy à?
Cố Trì cố nói:
"Lão đại, tha cho nó một mạng."
Trình Khắc Ngật biểu tình lạnh nhạt, mũi súng dí sát vào chiếc đầu bé bé của mèo con.
Diệp Ly đã ngừng giãy dụa, tựa như lúc cô ngồi chờ Thần Chết đến rước mình.
"Lão đại!"
Trình Khắc Ngật nắm chặt đám lông trong tay, ngón tay thả ra, viên đạn như con thiêu thân lao ra ngoài.
"LÃO ĐẠI!!!"
"MÉO!!!"
Chiếc bình hoa sứ ở đầu cầu thang nổ tung tóe, hàng trăm mảnh vỡ bay tứ tung bốn phía, lăn đến dưới chân hắn.
Ném mèo con cho Cố Trì, giọng hắn lạnh đến cực độ:
"Không có lần sau."
"Cậu cút đi Xích lao huấn luyện 3 tháng."
"Con vật này tự tay cậu xử lý, đừng để tôi gặp nó ở xó xỉnh nào của Trình Gia. Nếu không, tôi giết cậu."
Cố Trì thở phào đáp: "Đã biết, thưa lão đại."