Sau khi rời khỏi bệnh viện, Lưu Diệp Ly dùng bốn cái chân ngắn cũn của mình chạy xồng xộc. Nhưng nào đâu chỉ đơn giản vậy. Mèo con còn bé, sức khỏe yếu, thân thể yếu, con người thì khổng lồ, căn bản chênh lệch quá lớn.
Bé mèo nhìn thế giới big size trước mặt, hoảng sợ tột cùng. Và cái gì đến cũng đã đến, từ đâu có con chó husky to gấp mười lần "cô" vồ vập chạy tới. Nó sủa lên một tiếng rõ to, ngắm chuẩn mục tiêu và xông đến. Trên phố đông người, chú husky lao nhanh như chớp, xô đẩy mấy người lớn khiến họ ngã quay.
Lưu Diệp Ly cũng không còn cách nào khác ngoài vắt chân lên cổ rồi chạy.
Cô nhảy cẫng qua mũi giày của loài người, né đi những cú dẫm chân có thể một phát đưa mình đến Tây Thiên. Xe đẩy em bé bởi vì có sự xuất hiện của một con mèo con mà phanh lại gấp, thằng oắt con trong nôi ngơ ngơ ngác ngác nhìn bình sữa của mình theo quán tính đã bay lên không trung. Diệp Ly bất đắc dĩ dơ một chân lên vẫy vẫy với nó "meo~"(bà đây không cố ý).
Mắt mèo thấy đã đến đèn xanh đèn đỏ, đoạn đường xe cộ đi lại tấp nập, cô đâm ra do dự. Chưa nói đến việc ngày mai báo đài đưa tin một con mèo ngu ngốc chạy ra giữa đường bị xe tông chết, thì đèn giao thông để lại cho cô một kí ức không mấy tốt lắm, có thể nói là ám ảnh.
"Gâu! Gâu! Gâu!"(cô em không trốn được đâu.)
Em em mả cha mi!
Con Husky đã gần đuổi đến, cái bản mặt ngu đần dào dạt hứng thú của nó khiến cô chán ghét. Ngay khi móng vuốt của nó chuẩn bị chạm tới thân thể ngọc ngà của mình, Diệp Ly nhảy ào ra đường. Tư thế hiên ngang như một vị anh hùng đương đầu với giặc, đến nổi con chó husky cũng phải lác cả mắt.
Nhưng cô rất nhanh đã không vui nổi. Xe rất nhiều, nườm nượp to lớn.
MÉO! MÉO! MÉO! ( Tránh đường cho bổn cung)
Những chiếc ô tô, những chiếc xe tải cứ như xem mèo con Diệp Ly là nam châm mà ồ ạt sấn tới. Tránh được bánh xe của xe này thì chiếc khác lao vùn vụt.
Vì con mèo rất nhỏ, vị trí ở điểm mù thế này thì tài xế không cách nào thấy được. Biết được nỗi lòng của họ nên Lưu Diệp Ly lựa thời cơ, tính toán từng bước để nhảy.
Lấy đà lấy sức xong, cô dùng hết sức bình sinh để nhảy tọt lên chiếc xe BMW gần nhất. Nhưng đời không như là mơ, khoảnh khắc khuôn mặt của cô dán chặt vào tấm kính, khoảnh khắc cô nhe miệng cười để lộ mấy chiếc răng nanh với cô gái trong xe thì cũng là lúc cô ả bật cần gạt nước.
Không ngoài dự đoán, đồng chí Diệp Ly bay thẳng ra ngoài, hạ cánh ở bồn cây giữa đường với vô vàn vết xước lớn nhỏ.
- --
"Lão đại, mỏ ở vùng Castle để mặc kệ bọn người Ngô Tự cướp ạ?"
Hơi thở lạnh lùng chiếm đoạt cả con xe Maybach, điếu thuốc cháy nửa chừng kẹp hờ giữa sườn ngón tay thô ráp, chi chít sẹo. Cặp mắt đang khép nhẹ nghe như thế liền mở ra. Đôi mắt một mí màu xanh lam trong đêm tựa một con sói, mái tóc đen vuốt ngược lên hoàn toàn lộ ra sát khí cuồn cuộn. Hắn liếc tên đàn ông vừa cất lời, giọng trầm khàn như một con quỷ đang thực hiện nghi lễ giết người:
"Castle? Đủ cho ruồi ăn?"
Hạch Sâm hiểu ý. Castle mệnh danh là Mỏ đất hái ra tiền của người phương Đông. Nhưng đó chẳng qua là lời truyền thông của các chủ xưởng bán hàng lưu niệm cho khách du lịch đến thăm xứ Ba Tư. Của ngon nhà trồng, đâu ai ngu mà khoe ra cho bàn dân thiên hạ? Nói trắng ra thì Castle còn không đủ cho một con ruồi ở Trình Gia "ăn".
Thế nhưng đó là một chuyện, đám Ngô Tự dám ra tay cướp hợp đồng làm ăn của Trình Gia lại là một chuyện khác.
Hạch Sâm toan nói gì đó, người đàn ông đã đưa điếu thuốc lên khóe môi bạc, giọng nói như cũ khàn đặc:
"Chó phải biết chủ, con không nên biết bố?"
Hạch Sâm lập tức biết phải làm gì. Trình Gia ở Châu Âu nói một không kẻ nào dám làm hai, Trình Khắc Ngật được xem là bố, bố của cả giới hắc đạo trời Tây.
Tên Ngô Tự ngu dốt bị người khác nắm chuôi, không cho một chút ít "quà chạm mặt" thì Trình Gia quả thật không thân thiện với chủ nhà lắm, nhỉ?
Xe maybach chạy nhanh trên đường, xé toạc màn đêm để đi tìm con mồi của nó.
"Lão...lão đại..."
"Mẹ kiếp, ông còn không mau nói, có biết lão đại ghét nhất là người chậm trễ không?"
Tên tài xế sợ tới mức té ra quần: "Đằng trước...đằng trước có người..."
Hạch Sâm còn tưởng chuyện gì, lạnh mặt nói:
"Đâm chết nó."