Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com
“Tôi sẽ không đem theo người.” Tô Trạm không dám đem mạng hai người họ ra đùa.

Lưu Phi Phi hài lòng cười, sau đó nói địa chỉ cho anh, nhấn mạnh lần nữa: “Không được mang người, em không đùa đâu, chỉ cần anh mang người tới em chắc chắn sẽ ném họ xuống biển làm mồi cho cá.”

Tô Trạm căng như dây đàn, cũng không chịu kém cạnh: “Tôi nói rồi, tôi không mang theo người nhưng nếu cô mà tổn hại đến một sợi lông của bọn họ, cô đừng mong được yên!”

Nói xong anh ngắt điện thoại, nhanh chóng ra khỏi bệnh viện, lái xe về phía địa chỉ cô ta nói.

Anh đi vô cùng tốc độ, không lâu sau đã tới bờ biển, anh dừng xe đi xuống liền có tin nhắn của Lưu Phi Phi gửi tới: “Lên thuyền đi về hướng tây nam.”

Tô Trạm cầm chắc điện thoại đi tìm thuyền, bên bờ biển có thuyền đánh cá của ngư dân vừa trở về, Tô Trạm bước tới: “Có thể đưa tôi ra biển được không?”

Vừa nói anh vừa rút chiếc ví da ra lấy toàn bộ tiền trong ví đưa cho người ngư dân đang buộc thuyền: “Không phải tôi đi miễn phí đâu.”

Lão ngư dân là người đàn ông gầy gò, trông khoảng hơn năm mươi tuổi, da ngăm đen, thấy Tô Trạm đưa tiền, trong lòng tính toán một hồi, dày như vậy, có bao nhiêu tiền, Tô Trạm chỉ mang theo chút tiền phòng thân nên không quá nhiều, chỉ khoảng hơn sáu triệu.

“Cậu muốn đi đâu?” Lão ngư dân hỏi, nếu là đi ra biển sâu thì ông sẽ không đi.

“Đi về hướng tây nam.” Tô Trạm đáp.

Lão ngư dân nghĩ một lát, nơi đó sát núi nên bọn họ không thể đi được ra đó, khá là hoang vu: “Cậu đi tới đó làm gì?”

Nơi đó không có người, thậm chí đến cả chỗ để đặt chân lên cũng không có nhiều.

Tô Trạm biết người ngư dân đang hơi e ngại, anh cũng không có cách nào giải thích, chỉ có thể tìm một lí do đủ thuyết phục: “Tôi đi tìm người, bạn của tôi đi thuyền ra đó vẫn chưa thấy quay lại, tôi muốn đi xem xem.”

Lão ngư dân suy nghĩ rồi nhận tiền của anh, nói: “Được rồi, cậu lên đi.”

Hơn sáu triệu cũng không ít đâu.



Một chuyến ra biển của ông cũng không kiếm được bao nhiêu.

Tô Trạm bước lên sàn thuyền ướt nhẹp, nói một tiếng cảm ơn.

Lão ngư dân cười, có chút ngại ngùng, đã nhận tiền rồi thì xem như là quan hệ kinh doanh, không có cảm ơn hay không cảm ơn.

Tô Trạm đứng trêи sàn thuyền nồng nặc mùi tanh, hướng về mặt biển bao la tráng lệ, trong lòng thấp thỏm không yên, nổi lên chìm xuống như chiếc thuyền nhỏ như biển lớn.

Lão ngư dân rất quen thuộc với nơi này, rất nhanh đã điều chỉnh được mũi thuyền lao đi rất nhanh.

Cũng đã qua mười mấy hai mươi phút, Tô Trạm nhìn thấy trước mặt có thuyền, anh để người ngư dân cho áp sát lại.

Lưu Phi Phi đứng trêи thuyền nhìn thấy anh, trong giây lát có chút phức tạp, rất nhanh cũng biến mất, việc đã đến nước này, cô ta đã không còn đường lui nữa rồi.

Cô không cam tâm cuộc đời của mình sẽ kết thúc như vậy, thấy Tô Trạm cùng một người phụ nữ khác kết hôn sinh con, còn cô ta lại sống một đời cô độc.

Không, đây không phải điều cô ta muốn.

Không thể đạt được thứ mình muốn, còn không bằng chết đi, tuy nhiên, nhắc trước cô cũng không để cho những người khiến cô khó chịu sống tốt!

Rất nhanh chóng Tô Trạm cũng nhìn thấy, lão ngư dân hỏi: “Chiếc thuyền kia sao?”

Tô Trạm gật đầu.

Ông cho thuyền ghé sát vào, bắc một tấm ván qua, dặn dò: “Cậu cẩn thận chút.”

Tô Trạm ừm một tiếng, dường như không do dự liền bước lên tấm ván.



Giữa hai con thuyền, chỉ dựa vào một tấm gỗ không quá lớn để kết nối, khi Tô Trạm bước lên còn hơi lắc lư, lão ngư dân đứng ở đầu bên kia giữ.

Lưu Phi Phi mỉm cười: “Anh vội vàng như vậy là lo lắng cho bà anh hay người phụ nữ kia?”

Tô Trạm bước xuống khỏi ván gỗ, ánh mắt thâm trầm nặng nề nhìn cô ta: “Người đâu?”

Lưu Phi Phi bước tới, đưa tay nắm vạt áo của anh: “Gấp gáp như vậy làm gì?” Động tác của cô ta càng thêm nhẹ nhàng: “Em để anh tới đương nhiên sẽ để anh thấy người.”

Tô Trạm đứng thẳng, thấp mi nhìn tay cô ta: “Muốn làm gì thì nhằm vào tôi.”

Lưu Phi Phi cười: “Em đương nhiên là nhằm vào anh, nếu bọn họ không liên quan gì tới anh thì em sẽ không bắt bọn họ, anh nói có đúng không?”

Tô Trạm lạnh lùng nói: “Nói, cô định làm gì? Giờ tôi đã tới rồi, có phải nên thả họ ra rồi không?”

“Thả bọn họ, anh còn có thể nói chuyện với em như vậy sao?” Lưu Phi Phi dùng ngón tay chỉ lên đầu anh: “Anh nghĩ em ngu sao?”

“Nói, cô muốn thế nào?”

Lưu Phi Phi hất thắt lưng của anh lên, bước vào cabin, Tô Trạm đứng bất động, Lưu Phi Phi quay lại nhìn: “Không muốn thấy bà anh cùng người phụ nữ kia sao?”

Hai tay Tô Trạm nắm chặt thành quyền.

Tô Trạm bắt lấy bàn tay không để yên của cô ta: “Nói, cô muốn thế nào?”

Đối với chuyện trước kia anh ước nó chưa từng xảy ra, tất cả những tươi đẹp ban đầu, giờ đã bị người phụ nữ này hủy hoại hết, không còn một chút tươi đẹp nào, giờ anh chỉ cảm thấy thật kinh tởm, làm sao người phụ nữ đầy tâm cơ và lừa dối này lại lọt vào mặt anh được cơ chứ?

Anh nghĩ mắt mình chắc chắn bị mù mới để ý cô ta.

“Anh muốn thế nào?” Lưu Phi Phi cố ý làm bộ dạng xấu hổ: “Hay là, anh và em làm lại lần nữa? Hâm nóng chuyện cũ, em nghĩ anh hẳn cũng ghi nhớ sâu sắc lắm, dù sao lần đầu tiên làm đàn ông của anh cũng là trêи thân thể của em.”
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!