“Mẹ yên tâm, sẽ ổn thôi.” Tông Ngôn Hi chỉ sợ mẹ mình bị quá kích động, nên còn cố ý nói đùa: “Chẳng lẽ con lại lấy mắt của mình ra để đùa giỡn hay sao? Mẹ cứ yên tâm đi.”
Lâm Tử Lạp nghe vậy thì thở dài một tiếng: “Lần này, con có thể nghỉ ngơi thêm một khoảng thời gian được không?”
Tông Ngôn Thần gật đầu: “Được ạ, mấy năm rồi con đều chưa được nghỉ ngơi, vậy nên lần này sẽ nghỉ khoảng ba tháng.”
Lâm Tử Lạp sờ vào thành bát thuốc, cảm thấy bớt nóng rồi thì mới đặt vào tay Tông Ngôn Thần: “Uống thuốc đi.”
Tông Ngôn Thần thấy bầu không khí đã dịu bớt thì mới cười nói: “Mẹ, mẹ giúp con đi.”
Lâm Tử Lạp nghe vậy thì bật cười: “Con cũng không xem xem mình bao nhiêu tuổi rồi?”
“Có lớn bao nhiêu thì con vẫn là con trai của mẹ.” Sau khi Tông Ngôn Thần trưởng thành, hiếm khi nào Lâm Tử Lạp thấy thằng bé làm nũng với mình. Vậy nên, Lâm Tử Lạp đi lấy cái muỗng tới, cầm lấy bát thuốc từ tay Tông Ngôn Thần rồi múc từng muỗng cho anh ấy: “Đắng lắm không?”
Tông Ngôn Thần gật đầu: “Thuốc này thực sự đắng hơn bình thường.”
Lời này của Tông Ngôn Thần cũng phải là giả, thực sự đắng hơn thuốc Đông y bình thường, cho nên Mô Diên Nhi mới cho anh ấy uống một hợp thuốc, rồi lại ăn một viên đường.
“Nếu có thể trị khỏi đôi mắt thì cho dù đắng con cũng phải nhịn.”
Mặc dù Tông Ngôn Thần không nhìn thấy gì, nhưng anh ấy biết rõ Lâm Tử Lạp chỉ hung dữ ngoài miệng như vậy thôi, chứ trong lòng cũng rất thương anh ấy.
Sau khi uống thuốc xong, Lâm Tử Lạp rót cho Tông Ngôn Thần một chén nước sôi, rồi lại lột vỏ quýt cho anh ấy: “Ăn đi cho đỡ đắng.”
Tông Ngôn Thần nhận lấy một múi rồi cho vào trong miệng, còn cười nói: “Thật sự rất ngọt.’
Lâm Tử Lạp đứng ở trước mặt Tông Ngôn Thần, thật sự rất muốn hỏi chuyện của Mộ Diên Nhi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, sau đó lại đi lấy nước giúp Tông Ngôn Thần rửa chân.
“Mẹ cứ để Gia Văn làm là được rồi.” Đã lớn như này rồi mà còn để mẹ hầu hạ thế này khiến Tông Ngôn Thần cảm thấy không được thoải mái.
“Khi còn bé vẫn luôn là mẹ tắm rửa cho con, bây giờ lại biết then thùng rồi? Vậy còn không mau kiếm bạn gái đi, Gia Văn cũng đã kết hôn rồi. Con làm anh trai mà còn chẳng làm gương cho em được cái gì.”
Tông Ngôn Thần: “…”
Cuối cùng, Tông Ngôn Thần lựa chọn không nói gì, miễn cho lại nói đến chủ đề bạn gái.
Thấy con trai ngậm miệng không nói gì, Lâm Tử Lạp âm thầm thở dài trong lòng.
Đứa nhỏ này, chắc chắn lại giấu chuyện gì ở trong lòng rồi. Biết vậy, nhưng Lâm Tử Lạp cũng không vạch trần.
Sáng sớm hôm sau, lễ tang được tổ chức.
Hiện trường vừa trang trọng lại vừa nghiêm túc.
Tất cả những người đàn ông có mặt tại đây đều mặc đồng nhất âu phục màu đen, các quý bà cũng mặc những bộ váy màu đen.
Vào buổi trưa, các vị khách mời lục tục đến chia buồn, vòng hoa xếp đầy đường.
Tông Triển Bạch và Lâm Tử Lạp, với tư cách là người thân nhất của Trình Dục Ôn nên đứng ở phía bên phải của nhà tang lễ, tiếp đón tất cả khách mời.
Lúc này ở phía cổng, một người đàn ông ngồi trên xe lăn được người ta
từ từ đẩy đi vào.
Mặc dù khoảng cách xa nhưng Lâm Tử Lạp vẫn nhận ra người này, tuy rằng đã rất nhiều năm không gặp nhưng cảm giác quen thuộc này vẫn không lẫn đi đâu được.”
Trải qua sự gột rửa của thời gian, trên trán Bạch Dận Trữ đã xuất hiện nếp nhăn, hai bên thái dương cũng lốm đốm tóc bạc, nhưng mà tinh thần ông ấy vẫn có vẻ rất tốt, ngồi lâu trên xe lăn cũng không có phát tướng lên, ngược lại còn gầy hơn trước, hôm nay ông mặc một bộ tây trang màu đen, còn Chu Thuần Thuần mặc một chiếc váy áo liền thân màu đen tuyền, trên người không đeo món trang sức nào, trông rất giản dị.
Bà phụ đẩy Bạch Dận Trữ qua, vẫn gọi Lâm Tử Lạp như trước: “Chị.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!