Văn Hiểu Tịch hít sâu một hơi, vỗ vỗ vai của Tông Ngôn Thần vai: “Đừng chấp nhặt với mợ cháu nhé, đợi mọi chuyện kết thúc xong xuôi, cậu với cháu sẽ đi tìm người trở về.”
“Không cần.” Tông Ngôn Thần nói: “Có lẽ là do cháu không đúng, vừa bắt đầu cháu nên nói rõ ràng với cô ấy.”
Anh ấy biết tuy rằng Mộ Diên Nhi không quen ở đây, thế nhưng cô ấy rất tự cường, cũng có lòng tự tôn của riêng mình.
Biết gia thế của anh ấy với cô ấy có cách biệt quá lớn, trong lòng cô ấy sẽ không thoải mái.
Đáng lẽ anh ấy nên tìm cô ấy để nói chuyện rõ ràng.
“Việc này cứ quyết định như vậy đi, hai người cũng đừng vì chuyện này mà cãi vã, lỗi là của cháu, đừng cãi nhau không cháu sẽ cảm thấy có lỗi lắm.”
“Tại sao là lỗi của cháu chứ, rõ ràng là mợ cháu nói chuyện không biết nặng nhẹ làm cho người ta tức giận bỏ đi.” Văn Hiểu Tịch vẫn là người hiểu rõ Trần Thi Hàm nhất.
“Được thôi, đều là lỗi của em.” Trần Thi Hàm vẫn còn kìm nén tức giận trong lòng, đến bây giờ cô ấy cũng không cảm giác là cô ấy có lỗi gì.
Cô ấy vẫn tự nhận là cô ấy chỉ làm việc này vì muốn tốt cho Tông Ngôn Thần mà thôi.
“Một con nhóc vắt mũi chưa sạch lớn lên ở nông thôn lấy thì làm sao xứng đôi với Ngôn Thần chứ?”
Văn Hiểu Tịch vốn kiêng kỵ nơi này là nơi công cộng nên mới không khiển trách Trần Thi Hàm, với lại đến cái tuổi này rồi mà lại cãi nhau, chẳng phải là khiến người ta chế giễu sao. Nhưng mà không nói cô ấy thì trong lòng anh ấy lại thấy khó chịu.
“Em muốn làm gì?” Văn Hiểu Tịch nỗ lực đè nén tâm tình của chính mình, bởi vì quá mức tức giận, căn bản anh ấy không bình tĩnh được: “Em nói xem, làm sao thì em mới có thể khoan dung rộng lượng được đây?”
“Anh chê em nhỏ nhen ích kỷ sao?” Trần Thi Hàm nhìn anh ấy rồi hỏi, rõ ràng cô ấy đang rất tức giận.
Văn Hiểu Tịch biết sẽ nói tiếp với cô ấy thì sẽ làm ầm ĩ lên thôi, nên anh ấy giả bộ ngủ.
Trần Thi Hàm cũng không chịu buông tha hỏi: “Tại sao anh không nói chuyện nữa?”
“Không muốn nói!” Văn Hiểu Tịch thấy phiền muốn chết: “Nhiều năm như vậy, làm sao tính tình của em vẫn không thể sửa đổi một chút nhỉ?”
“Anh ghét bỏ em thật sao?” Trần Thi Hàm vẫn cố dây dưa hỏi: “Anh hối hận vì đã cưới em chứ gì?”
Văn Hiểu Tịch cảm giác mình muốn điên mất rồi: “Đều kết hôn nhiều năm như vậy, em nói cái này làm gì nữa? Muốn để người ta chế giễu sao? Huống hồ Ngôn Thần vẫn còn ở nơi này, em không thể rộng lượng một chút, ở trước mặt người ngoài cho anh chút mặt mũi không được sao?”
Trần Thi Hàm đỏ cả mắt, cô ấy nghiêng đầu sang một bên, rõ ràng cho thấy cô ấy đang giận dỗi Văn Hiểu Tịch.
Văn Hiểu Tịch không biết al,fm gì nữa rồi, haiz, người phụ nữ này, bình thường thì không sao, nhưng trong xương vẫn luôn tùy hứng như thế, không có lòng dạ bao dung người khác.
Bọn họ cứ như thế nên rất ồn ào, làm cho Tông Ngôn Thần rất khó xử, anh ấy không biết là nên trầm mặc hay là nên khuyên bảo họ nữa.
Bây giờ anh ấy mở miệng thì lại càng không thích hợp, vì lẽ đó anh ấy cũng không nói gì.
Máy bay hạ xuống, bọn họ xuống phi cơ, Trang Gia Văn và Thẩm Hâm Dao tới đón họ.
Nhìn thấy bọn họ từ lối ra đi ra, Trang Gia Văn vẫy tay hét lên: “Anh ơi.”
“Gia Văn?” Tông Ngôn Thần nghe được tiếng nói của anh ấy.
Trang Gia Văn chạy lại ôm anh ấy rồi nói: “Nghe nói anh đi chấp hành nhiệm vụ bị thương, có làm sao không…”
“Sẽ không, yên tâm đi, anh sẽ sớm khỏi thôi.” Tông Ngôn Thần nói.
Văn Hiểu Tịch gọi điện thoại lại đây, nói với mọi người nói rằng Tông Ngôn Thần đi chấp hành nhiệm vụ bị thương, vì lẽ đó tạm thời mắt anh không nhìn thấy gì.
Chi tiết quá trình mạo hiểm này thì anh ấy cũng không nói gì, nên mấy người họ cũng chỉ biết có như vậy.
“Em chào anh ạ.” Thẩm Hâm Dao đứng bên cạnh Trang Gia Văn, nhìn Tông Ngôn Thần rồi chào.
Tông Ngôn Thần nhíu lông mày lại: “Hâm Dao hả?”
“Là em.” Cô ấy đi tới đỡ lấy một cánh tay khác của anh ấy rồi: “Chúng ta về nhà.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!